Nông Phu Gia Tiều Kiều Thê

Chương 35:




Hàn Tiến chưa từng có ý nghĩ muốn thành thân, tình huống của nhà hắn, lấy vợ về, là tìm phiền toái cho mình. Hắn không sợ phiền toái, nhưng chán ghét phiền toái, hắn từ nhỏ thấy mẹ từ khi lập gia đình tới nay sống khổ cực như vậy, trong lòng cực kỳ mâu thuẫn với việc thành thân, cho nên tỷ hắn nói hắn mấy lần, đều bị hắn cự tuyệt.

Nhưng hắn có một loại xúc động mãnh liệt muốn lấy nàng về nhà.

Hàn Tiến trong hai mươi năm sinh mệnh của mình, chưa bao giờ nghĩ tới.

Trong ý nghĩ của hắn, hắn cứ sống vậy thôi, thời gian qua một ngày tính một ngày, chỉ cần hắn có thể sống một ngày, hắn muốn che chở tỷ hắn một ngày, những thứ khác không nghĩ ngợi thêm. Mà sau khi hắn có xúc động muốn cưới nàng, không khỏi bắt đầu tự xét.

Hắn có tư cách gì lấy nàng?

Luận thanh danh, thanh danh của hắn rất xấu trong mười dặm tám thôn này. Luận gia tài, hắn cho tới bây giờ có bao nhiêu tiêu bấy nhiêu, không có chút tích cóp nào. Qua nhiều năm như vậy, hắn khổ cực vượt qua, lúc nghèo nhất hắn tới điểm chuyển hàng làm cửu vạn, giày vò làm việc một ngày mệt mỏi cũng được cái no bụng. Mà lúc có tiền, hắn không hạn chế mình dùng tiền.

Hắn có tư cách gì lấy nàng!

Mà khi tâm bắt đầu nhảy rồi, loại xúc động này không thể nào kiềm chế được.

Cho nên khi Mai Trang Nghị nói với hắn, hắn muốn làm kinh doanh, hỏi hắn muốn hù vốn hay không, Hàn Tiến đã đáp ứng.

“Ngươi hôm nay có trở về không? Nếu trở về thì ta đưa ngươi trở về ”

Mai Trang Nghị đột nhiên lên tiếng hỏi, cắt đứt suy nghĩ của Hàn Tiến.

Hàn Tiến duỗi tay duỗi chân, thay đổi cái tư thế thoải mái, kỳ thật với cái thân thể cao lớn của hắn, ngồi ở càng xe như thế nào cũng không thoải mái. Nhưng lúc đó có gió, ngồi ở bên ngoài thoải mái hơn ngồi ở trong xe.



“Như thế nào? Ngươi không quay về hả?”

Mai Trang Nghị liếc nhìn hắn: “Nhà ta hôm nay như vậy, lúc này trở về không phải là thêm ngột ngạt à.”

“Vậy làm sao bây giờ, đi vào huyện?”

Mai Trang Nghị suy nghĩ một lát gật đầu: “Đi, đi tới chỗ ngươi, buổi tối hai ta cùng một chỗ uống rượu, thuận tiện thảo luận chuyện này.”

Hàn Tiến nhẹ gật đầu.

Hắn hiện tại muốn làm là kiếm một khoản tiền.

*

Thôn Đại Khê là một thôn trang nhỏ của huyện Vạn Niên, cách thị trấn không xa, nếu ngồi xe mà nói, đi hơn nửa canh giờ là tới.

Lúc Mai Trang Nghị và Hàn Tiến đến thị trấn trời đã gần tối.

Huyện Vạn Niên là huyện lớn, nhưng đối với tại toàn bộ Đại Càn quốc mà nói, vẫn thuộc về địa phương nhỏ bé. Loại địa phương nhỏ này không có cái gọi là cấm đi lại ban đêm, cho nên cuộc sống về đêm của huyện Vạn Niên cực kỳ phong phú.

Trong đó phố Phong Nguyên náo nhiệt nhất, phố Phong Nguyên là một phố gió trăng, nơi đây nhiều nhất là câu lan viện và sòng bạc. Trong đó một sòng bạc lớn nhất gọi là ‘sòng bạc Quảng Tế’ lúc này chỉ là mới mở đèn rực rỡ, trước cửa sòng bạc Quảng Tế ngựa xe như nước, người lui tới nối liền không dứt.

Mai Trang Nghị đánh xe là vào phố Phong Nguyên, không dừng lại trước cửa sòng bạc Quảng Tế, mà là chạy một vòng vào hẻm nhỏ phía sau, sau đó dừng lại trước một tòa nhà.



Kỳ thật nếu cẩn thận quan sát có thể phát hiện, tòa nhà này ngay tại cửa sau sòng bạc Quảng Tế.

Tòa nhà này là của sòng bạc đấy, đều là tay chân bên trong sòng bạc ở. Loại địa phương như sòng bạc này, không thể thiếu sẽ có người quấy rối, bởi vậy những tay chân đều ở đây.

Hàn Tiến cũng ở chỗ này, bởi vì thân phận của hắn bất đồng, cho nên một mình ở một tiến. Nói là tiến, kỳ thật diện tích không lớn, bốn phía nhỏ gọn tinh xảo, có ba gian phòng. Nhưng có một sân nhỏ của riêng mình, khóa cổng sân lại sẽ tách rời với nơi khác.

Hàn Tiến và Mai Trang Nghị tiến vào tòa nhà, trong chỗ ở còn một số người hôm nay không ra phía trước trực ban, từ xa trông thấy Hàn Tiến tới, gọi một tiếng Tiến ca. Đối với hảo hữu Mai Trang Nghị của Hàn Tiến này, bọn họ cũng biết, cho nên không kinh ngạc.

“Tiến ca, không phải hôm nay huynh đi về nhà sao? Sao lại quay lại rồi?” Hồ Tam hỏi.

Hồ Tam, họ Hồ, tên Tam. Người Hồ gia không biết chữ, cho nên sau khi sinh con trai lấy thứ tự làm tên, Hồ Tam đứng thứ ba, dĩ nhiên là gọi Hồ Tam rồi.

Hồ Tam cao lớn vạm vỡ, vẻ mặt già dặn, nhìn từ ngoài tuổi tác còn lớn hơn Hàn Tiến, lại gọi Hàn Tiến là ca. Người ngoài biết tất nhiên sẽ kinh ngạc, người biết được nội tình thì biết rỗ, kì thật Hồ Tam nhỏ hơn Hàn Tiến một tuổi.

“Có chút việc nên trở lại.”

Cái nhà kia, nếu không phải vì mẹ hắn, hắn tuyệt đối sẽ không về. Kỳ thật Hàn Tiến cũng rất ít về nhà, đại đa số thời gian hắn đều ở chỗ này.

Hàn Tiến từ trước đến nay không nói nhiều, nhưng nhìn Mai Trang Nghị một bên, Hồ Tam đã hiểu.

“Đi ra ngoài mua giúp ta rượu và ít đồ nhắm, ngươi ăn chưa? Nếu chưa, thì mua cả luôn.”

Hồ Tam nhận bạc Hàn Tiến ném tới, không nói thêm câu nào quay đầu đi ra ngoài.