Nông Phu Gia Tiều Kiều Thê

Chương 28:




Sắc mặt Liễu thị ảm đạm, bất đắc dĩ thở dài một hơi: “Làm sao sẽ mặc kệ! Con không phải không biết, đại ca con ngày thường bề bộn, chưa bao giờ xen vào việc giữa các phụ nhân. Đại tẩu con thì tính tình mềm yếu, đầu không làm nổi cái giá mẹ chồng, mỗi lần đại tẩu con định nói chút gì đó, hai người lại nhấc con trai ra, đại tẩu con không biết nên nói như thế nào nữa. Dù sao, cho dù không nhìn mặt khác, cũng phải cho Hồng Vũ và Hồng Chí chút mặt mũi.”

Mai thị cũng biết hai cháu dâu không phải cái bớt lo, không ngờ bây giờ con huyên náo quá phận như thế. Bà cau mày nói: “Vậy hôm nay vợ Hồng Vũ và vợ Hồng Chí về nhà mẹ đẻ là vì việc này?”

Liễu thị thở dài một hơi, gật đầu.

Mai thị là người thẳng tính, tính tình từ nhỏ đã không tốt, thấy hai cháu dâu cũng dám kết bè làm mất mất mặt cha mẹ mình, lập tức phát hỏa.

Bà lập tức đứng lên, cả giận nói: “Con đi tìm đại tẩu, bảo tẩu ấy quản lí hai đứa con dâu cho tốt, Mai gia chúng ta không có đạo lý tiểu bối leo lên đầu trưởng bối giương oai!”

Liễu thị giữ chặt bà lại: “Được rồi, đừng để đại tẩu con khó xử, nó cũng khó.”

“Khó cái gì? Đại ca không biết con tin, nhưng nói đại tẩu cũng không biết, con không tin đâu. Hay là bà ta cũng có tâm tư này?” Mai thị cười lạnh nói.

Liễu thị không nói gì.

“Để con đi nói, trong lòng ai mà không có chút tâm tư nhỏ nhặt, giấu lâu như vậy, rốt cục hiển lộ ra rồi. Chính mình không dám đứng ra, giựt giây hai đứa con dâu làm ầm ĩ, có chuyện gì sao không nói cho đại ca biết!” Thì ra là bắt nạt mẹ bà tính tình hiền dịu, nam nhân Mai gia thường xuyên không có ở nhà.

Liễu thị khuyên nhủ: “Cũng đừng nói như vậy, đại tẩu con là người không tệ, vì con vì cháu, cũng là nhân chi thường tình.” Liễu thị có thể nói như thế nào đây, lòng bàn tay hay mu bàn tay đều là thịt, mà cô con dâu lớn này xác thực nhiều năm qua chưa từng làm ra chuyện để người ta phải chê trách, thì ra là chuyện nhiều năm sẽ thay đổi.

“Suy nghĩ cho con cái là nhân chi thường tình, nhưng nhớ thương vốn riêng của trưởng bối là đạo lý gì? Đừng quên Mai gia không chỉ có Đại phòng, còn có Nhị ca và Tam đệ nữa!”



Đạo lý này là không nên thiên vị, nhưng cũng bởi vì thế mà con dâu đại phòng mới càng ngày càng làm ầm ĩ, còn không phải là vì buộc hai lão cho đại phòng, miễn cho hai lão lấy vốn riêng cho tiểu nhi tử hết. Thực tế lần này Mai Trang Nghị về nhà cầm bạc, lại hỏi hai ca ca của mình cho mượn chút ít, hai con dâu đại phòng lúc ấy không nói gì, quay đầu đi đã trở mặt rồi. Đấy, sáng sớm hôm nay đã mang theo con về nhà mẹ đẻ rồi.

“Được rồi được rồi, việc này con đừng quan tâm, ta và cha con có nắm chắc.” Liễu thị rất đau đầu con gái tính tình nóng nảy, chỉ có thể khuyên nhủ như thế.

Mai thị hừ một tiếng, không nói gì.

Người lớn tuổi rất thích dàn xếp yên bình, thật tình không biết có một số việc dàn xếp yên bình căn bản không giải quyết được vấn đề. Nhưng Mai thị cũng không nói gì nữa, bà biết rõ tính tình của mẹ, cho nên không có ý tiếp tục tranh luận với bà.

Ở bên trong buồng, Lô Kiều Nguyệt lâm vào khiếp sợ, thật lâu chưa tỉnh táo lại.

Nàng khiếp sợ không phảivề bí mật mâu thuẫn của nhà ông ngoại, mà là nàng đột nhiên nhớ tới một sự kiện ở đời trước.

Đời trước Mai gia đã xảy ra một chuyện, cậu út cầm trong nhà bạc đi làm kinh doanh, nào biết lại xảy ra ngoài ý muốn, thua lỗ hết bạc không nói, người còn bị thương cà nhắc chân, còn nợ nần một khoản lớn.

Bởi vì chuyện này, mẹ nàng có một thời gian toàn chạy về nhà mẹ đẻ, mà lúc ấy nàng đã xuất giá, hơn nữa lúc đó vừa lúc Đỗ Liêm đi thi tú tài, mẹ nàng vì không muốn để nàng phân tâm, không nói cho nàng biết. Khi nàng biết được chuyện thì hết thảy đã kết thúc rồi, cho nên nàng không tinh tường cụ thể, chỉ biết là Mai gia tựa hồ náo loạn một hồi, mấy cậu hồi đó hình như phát sinh một ít mâu thuẫn. Về sau, Mai gia triệt để ở riêng, gia cảnh cũng rớt xuống ngàn trượng, rất lâu không hồi phục lại được.

Thì ra là vào lúc này, Đỗ quả phụ chậm rãi hiển lộ ra nguyên hình, lấy danh nghĩa dạy bảo nàng, ném hết việc nhà cho nàng làm, nàng ngày ngày bận rộn nội trợ, còn phải ra đồng làm việc.

Lúc ấy nàng không hiểu, sau đó chậm rãi hồi tưởng mới biết được, người Đỗ gia mắt thấy chỗ dựa dựa lớn nhất của nàng không còn, mà Đỗ Liêm lại thi trúng tú tài, cho nên hoàn toàn mất đi kiêng kị trước đó.