Lúc hắn nghe được tiếng xé gió của cung tên, Ngụy Mân liền biết hắn sống không quá hôm nay.
Theo lệnh tướng quân, hắn dẫn dắt một đội nhỏ đi đốt cháy lương thực của quân địch. Trên đường hành quân, hắn gặp phải mai phục. Mang theo không nhiều thuộc hạ, trong lòng hắn tự nhiên biết rõ mình khó mà phá vây được.
Đối phương là đại tướng tài cán hơn người, nhưng tướng bên mình lại nông cạn...
Ngụy Mân nhắm mắt ngã xuống đất, chỉ hy vọng kiếp sau mình có thể leo lên được vị trí tướng quân.
Không biết qua bao lâu, Ngụy Mân nghe thấy tiếng nước rì rào. Chắc mình tới Vong Xuyên rồi ư?
Hắn mở mắt ra, miễn cưỡng ngồi dậy. Hắn phát hiện mình đang ở trên một cái thuyền, người lái thuyền là thiếu niên mặc y phục màu trắng. Trách không được luôn nghe thấy tiếng nước chảy, thì ra mình đang ở trên mặt nước.
Thiếu niên thấy hắn tỉnh lại, bỏ gậy tre xuống, vội vàng chạy đến bên cạnh hắn, ngồi xổm xuống hỏi: "Ngươi tỉnh rồi! Thân thể sao rồi, miệng vết thương còn đau không?"
"Ta...... Không chết?" Miệng vết thương truyền đến từng trận đau, Ngụy Mân có chút kinh ngạc, mũi tên kia rõ ràng bắn trúng tim hắn.
Thiếu niên kia chần chừ một phen, cuối cùng vẫn thành thật nói: "Ngươi đã chết rồi, mà ta cứu ngươi sống lại đó."
Thiếu niên này có phải có y thuật 'diệu thủ hồi xuân'*? (妙手回春: Khen ngợi y sư tài giỏi, chữa trị được bệnh nặng)
"Ngươi đừng hận ta......" Thiếu niên mặt mày ủ rũ, nhỏ giọng nói.
"Sao có thể, ngươi là ân nhân cứu mạng của Ngụy mỗ, sao ta lại hận ngươi?" Ngụy Mân có chút không rõ, vì sao thiếu niên lại nói vậy.
"Ta...... Ta không phải người, cũng sẽ không có y thuật, ngày đó ta thấy ngươi bị người giết, ta nhanh chóng cướp lấy thi thể của ngươi, sau đó cho ngươi ăn nội đan...... Cho nên bây giờ ngươi không còn là người nữa, ngươi...... Ngươi là nửa yêu, là Xà Yêu......" Thiếu niên lắp bắp giải thích nói, trên mặt Nguỵ Mân cũng nổi lên biến hóa, lưỡi rắn thỉnh thoảng phun ra, đôi mắt biến thành một đường, còn có vảy màu xanh lá trên mặt.
Ngụy Mân khó có thể tin mà nâng tay mình lên nhìn, mặt trên quả nhiên có vảy màu xanh lá.
Chính mình...... Biến thành Xà Yêu?
Ngụy Mân khẽ nhếch miệng, nói không nên lời.
Hắn không biết chính mình là lúc ấy là nên chết đi mới tốt, hay là sống rồi biến thành Xà Yêu mới tốt.
Thiếu niên này là trợ thủ tín nhiệm đắc lực của Xà tộc chi vương, tên là Đại Lan.
Theo ý cậu ta nói, cậu ở ven đường nhìn thấy hắn, rồi đi theo hắn tới đây, lại không nghĩ bởi vậy mà cứu hắn một mạng.
Đại Lan ấp úng nói, có chút ngượng ngùng nhìn hắn, trên mặt cũng nổi lên ửng hồng khả nghi.
Ngụy Mân biết cậu chưa nói xong, thiếu niên này chắc là có hảo cảm với mình.
Bây giờ Ngụy Mân rất đau đầu, hắn đối với tương lai mình rất mê mang, cũng không có một tia vui sướng khi được sống lại. Bởi vì hắn biến thành yêu quái...... Cho dù có sống lại, cũng không thể quay về cuộc sống như trước kia, hình dạng bây giờ của hắn cũng nổi bật lắm rồi... Còn có vị hôn thê ở quê, hắn cũng không thể gặp lại được nữa.
Đều là vì Đại Lan cứu hắn, để hắn biến thành yêu quái.
Ngụy Mân nhìn về phía đầu thuyền.
Thiếu niên ở đầu thuyền đang sắc thuốc, cậu thoạt nhìn cũng mười sáu mười bảy tuổi, nhưng thực tế đã sống lâu hơn con số đó, đúng không?
"Thuyền đi đâu?" Hắn không nói chúng ta đi đâu, hắn còn bài xích sự thật mình đã biến thành Xà Yêu.
"Về địa bàn Xà tộc." Nghe thấy hắn nói chuyện, thiếu niên lập tức đáp, "Ta...... Ta không trị hết vết thương của ngươi, cho nên phải để Hoài Tân đại ca nhìn xem."
Ngụy Mân biết, Hoài Tân là vua của tộc đó.
Đã biết được đích đến, Ngụy Mân cũng không nói gì. Chỉ là Đại Lan như cũ sốt sắng đưa đồ ăn và thuốc cho hắn.
Truyện chỉ được đăng trên wattpad 'bevitlangthang', những trang khác đều là REUP. Mọi người hãy đọc trên trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất, cập nhật nhanh nhất.
Trở lại địa bàn Xà tộc, Ngụy Mân gặp được xà vương tóc đen, cùng với vị tướng quân 'không nên thân' như hắn hoàn toàn bất đồng, khí chất Hoài Tân làm hắn rất nhanh ý thức được, xà vương này không đơn giản.
Đại Lan kể mọi chuyện cho Hoài Tân biết, xà vương híp mắt nhìn kỹ đánh giá Ngụy Mân, mới quay đầu nói với Đại Lan rằng: "Nếu là người ngươi mang về, liền dùng ấn tộc của ta để chữa đi."
Hoài Tân đặt tay lên ngực Ngụy Mân, một trận ánh sáng ấm áp nhu hòa sáng lên, miệng vết thương của Ngụy Mân không còn đau nữa. Ngụy Mân biết, tên xà vương đã trị hết vết thương cho hắn.
Hoài Tân lại nắm tay Đại Lan, trầm mặc trong chốc lát, nói: "Đi tìm Bạch trưởng lão lấy thuốc, nội đan đã giảm đi một nửa rồi. Còn lại tự ngươi lo đi."
Được xà vương ra lệnh, Đại Lan liền vui vẻ dắt tay Nguỵ Mân đi, hắn biết Hoài Tân đồng ý cho Ngụy Mân ở lại.
Trong tộc có rất ít nửa yêu, hắn vốn đang sợ Hoài Tân không đồng ý, bây giờ cái gì cũng không cần lo nữa rồi.
Bởi vì không chuẩn bị phòng, đêm nay Nguỵ Mân tạm thời ngủ với Đại Lan. Đại Lan có chút vui vẻ, cùng Ngụy Mân nói rất nhiều chuyện về tộc mình.
Ngụy Mân mỉm cười đáp lại, Đại Lan cứu hắn từ quỷ môn quan ra, tâm tình rốt cuộc cũng tốt hơn. Lại không biết trong lòng Ngụy Mân bắt đầu có những tính toán khác.
Nếu hắn không về được nữa, không bằng... nổi bật trong giới xà tộc cũng được.
Nhưng mà chuyện này khó hơn nhiều so với hắn nghĩ, nửa yêu ở Xà tộc dĩ nhiên không dễ để nổi bật.
Ngay sau đó Ngụy Mân nghĩ tới Đại Lan.
Hoài Tân rất vừa lòng cậu, nên hắn nghĩ Đại Lan có tỷ lệ cao sẽ trở thành xà vương đời tiếp, nhưng khoan... Người khác thì hắn có thể cạnh tranh, hơn nữa bây giờ Hoài Tân không có ý định thoái vị.
Loại nửa yêu như Ngụy Mân hoàn toàn bất đồng với yêu tinh thuần khiết, tuổi thọ của hắn chớp mắt ngắn như sương mai, không giống với bọn yêu tinh sống ngàn năm, cho nên hắn nóng lòng muốn được thượng vị.
Cứ như vậy...... Chỉ có thể đạp Hoài Tân xuống. (Cứu người còn bị cắn lại =))))
"Ưm a...... A a......" Đại Lan ngẩng cổ, trong miệng không ngừng truyền ra tiếng rên rỉ, thân mình tuyết trắng ở dưới ánh đèn tối tăm đặc biệt chói mắt.
Ngụy Mân nắm eo cậu từ phía sau, trầm mặc dùng côn th*t hung ác xỏ xuyên qua thân thể Đại Lan.
Hắn không có cảm tình gì với Đại Lan, nhưng nếu Đại Lan thích hắn, trùng hợp có thể lợi dụng cậu một phen.
"A...... Ngụy Mân...... Ha a......" Đại Lan bắt lấy khăn trải giường, lẩm bẩm mà kêu tên Ngụy Mân.
Ngụy Mân vốn dĩ không định đáp lại hắn, lại bỗng nhiên thay đổi chủ ý. Hắn dùng âm thanh mê thì thầm bên tai Đại Lan, ngầm nói cho Đại Lan về suy nghĩ soán ngôi của hắn.
Đại Lan không có tâm cơ gì, huống chi lại thích Ngụy Mân, nên không đề phòng hắn, ngay từ đầu còn hơi do dự giữa Hoài Tân cùng Ngụy Mân, đến cuối cùng như trúng phải độc của Ngụy Mân, vô pháp kiềm chế.
Ngụy Mân giỏi ăn giỏi nói, vốn am hiểu cách nói chuyện, nên muốn thông qua Đại Lan mà thượng vị, không thể thiếu sức lực từ những người khác.
Mà lúc này Hoài Tân cũng muốn bế quan, đây là cơ hội tuyệt cú mèo của hắn.
Châm ngòi ly gián, bịa đặt chuyện, hắn không ngượng tay, lại có Đại Lan trong tối ngoài sáng quạt gió thêm củi, chờ đến khi Hoài Tân xuất quan, danh vọng đã không bằng lúc trước nữa.
Bởi vì Đại Lan phản bội cùng Ngụy Mân tính kế, sau khi Hoài Tân trọng thương thì lựa chọn rời đi.
Nói trong lòng hắn thất vọng về Đại Lan cũng không hẳn, nhưng bây giờ trong lòng hắn đối với Đại Lan chỉ còn sự bất lực mà thôi. (mê trai bỏ ae)
Trước đó lúc Xà tộc cùng Ưng tộc đại chiến, là cha mẹ Đại Lan đã dùng mạng cứu hắn, cho nên hắn vẫn luôn nhớ kỹ mình nợ Đại Lan hai mạng. Huống chi ở chung nhiều năm như vậy, hắn đã sớm coi Đại Lan nhưng đệ đệ ruột của mình mà đối xử, cho nên hắn sẽ không làm tổn thương Đại Lan.
Chỉ là Ngụy Mân...... Là ý của hắn (HT), quá mức tin tưởng Đại Lan, cho nên ngay từ đầu không phát hiện người Đại Lan mang về chính là con sói già. Nguỵ Mân muốn Đại Lan soán vị, tự nhiên không phải hảo tâm.
Hoài Tân nhíu mày, không muốn suy nghĩ những chuyện này nữa. Nếu lựa chọn con đường này, vô luận như thế nào, hai người kia đều phải tự mình gánh vác.
Tâm hắn cũng không phải làm bằng đá, bị người tín nhiệm yêu thương nhất phản bội, lại bị cậu đâm một dao, sao không đau cho được.
Không cầm máu được......
Hoài Tân nghiêng ngả lảo đảo chạy tới gốc cây già, hóa thành nguyên hình dưới tàng cây, quyết định nghỉ ngơi trong chốc lát lại tính tiếp.
Không bao lâu, liền truyền đến âm thanh tiếng giày rơm đi nhẹ nhàng.
Có người đi ngang qua đây.
Hoài Tân không quan tâm, dù sao phàm nhân cũng không làm được gì hắn.
Ai biết được người đi qua là vị tăng nhân trẻ tuổi, còn nói phải cầm máu cho mình.
Nói chuyện còn run rẩy, sao không lượn nhanh đi.
Hoài Tân cười nhạo, lại không ngờ tới người nọ thật sự lấy ra thuốc trị thương, sứt lên miệng vết thương cho hắn.
Tiếp tục lên đường.
Thật là ngu ngốc......
Hoài Tân thu nhỏ thân thể lại, chậm rãi đi theo phía sau cậu. Quyết định đưa cậu về. Tính cách của hắn không tốt, nhưng biết được ân báo đáp là gì.
Đến nỗi chuyện của Xà tộc, hắn không tính nhúng tay.
Nếu lựa chọn tin tưởng Ngụy Mân cùng Đại Lan, vậy để bọn họ trở thành tân vương đi.