Nông Phu Cùng Xà

Chương 41




"Ca ca ơi, Đại Lan ca ca tới rồi." Tiểu Đào Mạt gõ cửa phòng Lạc Tương, cao giọng nói. Quả nhiên liền nghe thấy tiếng lách cách, sau đó Lạc Tương khoác áo đi tới mở cửa.

Đại Lan bất đắc dĩ nhìn hắn, cười nói: "Không phải sốt sao, mau nằm lại giường đi."

Tiểu Đào Mạt thè lưỡi, nói: "Dù sao Đại Lan ca ca cũng đã đến rồi, ta vừa mới hỏi ca ca có muốn ăn gì không, hắn còn không thèm trả lời."

"Bởi vì ta nhức đầu chứ sao, dậy không nổi." Lạc Tương ủy khuất nói.

"Vậy còn không mau lên giường nằm ——" Đại Lan nói, nhẹ nhàng đẩy Lạc Tương hướng tới bên giường. Cậu quay đầu đối diện với Tiểu Mạt Đào cười cười, nói: "Tiểu Đào Mạt bận gì thì làm đi, có ta chăm sóc ca ca ngươi rồi."

"A được! Đại Lan ca ca, trong phòng bếp vừa có bánh xốp mới ra lò, có ăn thì lấy nha, ta đi ra tiệm trước." Tiểu Đào Mạt chớp mắt, nhảy nhót đi ra ngoài.

Đại Lan đỡ Lạc Tương nằm xuống, đóng cửa lại, mở cửa sổ cho hắn, nói: "Thông phòng một chút, gió không thổi tới ngươi đâu."

Lạc Tương vỗ vỗ mép giường, nói: "Ngươi không vội đi thì lại đây nghỉ ngơi một chút. Sáng sớm liền tới đây, hôm nay ngươi không đi khách điếm sao?"

Đại Lan ngồi xuống, duỗi tay sờ trán Lạc Tương: "Không đi, hôm nay ta xin ca ca nghỉ. Trán còn nóng quá a...... Gặp đại phu chưa?"

"Gặp rồi, cũng sắc thuốc rồi. Buổi chiều mới đi nấu thuốc." Lạc Tương không nghĩ rằng Đại Lan sẽ gần sát mình như vậy, mặt đỏ hồng, thành thật nói.

"Tại sao bây giờ không nấu thuốc?" Đại Lan giả vờ hung ác trừng mắt nhìn hắn một cái.

"Là ta...... Không muốn để ngươi đi, ta muốn nhìn ngươi lâu thêm chút nữa." Lạc Tương nghiêm túc làm nũng nói.

"Ngươi......" Mặt Đại Lan đỏ hồng, nói: "Ta đem bếp lò lại đây, nấu thuốc cho ngươi ở cửa."

Thấy thái độ kiên quyết của cậu, Lạc Tương đành phải gật đầu.

Đại Lan mang bếp lò nhỏ tới, nấu thuốc trên đó, cậu mở cửa phòng ra, để Lạc Tương có thể thấy mình.

"Ngươi có đói bụng không? Ta lấy bánh xốp, ăn trước một chút rồi uống thuốc." Đại Lan bưng mâm hỏi.

Lạc Tương không ăn không uống, nhưng tròng mắt chuyển động, suy yếu nói: "Ngươi đút ta được không? Ta không còn sức để ăn gì hết......"

Đại Lan cũng không biết nét diễn của hắn, nghĩ là hắn bị sốt đến khó chịu, liền ngồi vào bên người hắn, bẻ bánh xốp thành những khối nhỏ đút tới miệng hắn, nói: "Ngươi ăn từ từ thôi, muốn uống trà cùng ta thì nói. Bất quá vì sao ngươi đột nhiên phát sốt vậy?"

"Ngày hôm qua ta giúp người khác đi làm gỗ, về thì thấy có một dòng suối nhỏ rất sạch, sau đó liền nhảy xuống, kết quả trở về liền phát sốt." Lạc Tương bất đắc dĩ nói.



Đại Lan dở khóc dở cười: "Ngươi vẫn còn là con nít sao?"

"Òm òm——" Trong miệng Lạc Tương còn bánh xốp, đành phải 'òm òm' hai tiếng tỏ vẻ chính mình không phải.

Đại Lan thấy hắn nuốt rồi, lại bẻ thêm một miếng đút tới miệng hắn. Lạc Tương bỗng nhiên vươn đầu lưỡi liếm ngón tay Đại Lan.

"!"Đại Lan hoảng sợ, vội vàng thu tay lại, "Ăn ăn cái gì đó......"

Lạc Tương cười rộ lên. Hắn thấy mặt Đại Lan đỏ, thật đáng yêu làm sao.

Ăn xong bánh xốp, thuốc còn chưa nấu xong. Hai người bỗng nhiên lâm vào một trận trầm mặc.

Truyện chỉ được đăng trên wattpad 'bevitlangthang', những trang khác đều là REUP. Mọi người hãy đọc trên trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất, cập nhật nhanh nhất.

Nhìn Đại Lan, trong lòng Lạc Tương ngo ngoe rục rịch. Hắn giữ chặt tay Đại Lan, bỗng nhiên cười tủm tỉm nói: "Đại Lan, ta có lời muốn nói với ngươi."

"Ngươi nói đi." Đại Lan gật đầu, nghiêm túc nhìn hắn, chờ Lạc Tương nói tiếp.

"Ta thích ngươi." Lạc tương nói.

Biểu tình Đại Lan ngây ngẩn cả người, sau đó thu hồi nụ cười: "Thực xin lỗi...... Lạc Tương, ta......"

"Ngươi đừng vội, nghe ta nói xong." Lạc Tương nắm lấy tay cậu, nói: "Chuyện của ngươi cùng người kia ít nhiều gì ta cũng đoán được chút ít, nhưng ta sẽ không để bụng chuyện đã xảy ra giữa hai người, với ta mà nói, bây giờ, ngay lúc này đây, ngươi chính là tất cả."

"Không...... Kỳ thật ta là một người rất đáng ghét, nếu ngươi biết ta từng làm những chuyện gì, ngươi nhất định sẽ chán ghét ta......" Biểu tình Đại Lan có chút thống khổ. Lạc Tương càng đối với cậu tốt bụng bao dung bao nhiêu, cậu liền càng khó có thể đối mặt.

"Ta tin tưởng cách nhìn người của mình, bây giờ Đại Lan làm gì ta cũng thích." Lạc Tương ôn nhu sờ mu bàn tay Đại Lan, hắn không nghĩ Đại Lan lại có suy nghĩ tự ti như vậy, "Hơn nữa, ngươi tin tưởng ta, ngươi có thể đem chuyện lúc xưa nói cho ta nghe, ta nhất định sẽ không nói gì. Ta nhất định sẽ không chán ghét ngươi, ta muốn cho ngươi biết ta chính là thích ngươi."

"Ngươi sẽ chán ghét ta, ngay cả ta ta cũng chán ghét chính mình." Hầu kết Đại Lan giật giật.

"Ta sẽ không, ta thề. Ta là người yêu ngươi nhất trong trấn Vạn Yêu này!" Lạc Tương đặt tay Đại Lan lên trước ngực mình, "Ngươi xem đi, tim ta đập nhanh như vậy, đều là bởi vì ngươi đến."

Đại Lan nhấp nhấp môi, định nói cái gì đó, kết quả rút tay xoay người đi đến cạnh cửa, đổ một chén thuốc: "Ngươi...... Trước uống thuốc đi, rồi lại nói tiếp."

Lòng Lạc Tương nóng như lửa đốt mà tiếp nhận uống một hơi cạn sạch, kết quả bị nóng muốn phỏng. Đại Lan vội bưng chén trà lạnh tới cho hắn uống, nhịn không được nói: "Đừng uống nhanh như vậy, thuốc còn nóng lắm."

"Chính là ta muốn nghe ngươi nói, nên mới đặc biệt sốt ruột như vậy." Lạc Tương lôi kéo Đại Lan ngồi xuống.



"Ngươi......" Đại Lan thấy hắn không còn cách nào khác, chần chừ mãi, rốt cuộc vẫn mở miệng: "Trước kia ta hại ca ca ta......"

Cậu đã chuẩn bị tốt với việc Lạc Tương chán ghét mình, huống chi trong lòng cậu khổ sở muốn nói chuyện của mình ra hết.

Đại Lan nói hết chuyện cho Lạc Tương nghe. Nói xong, cậu cơ hồ không dám nhìn biểu tình của Lạc Tương. Bây giờ phản ứng của Lạc Tương sẽ là gì? Cảm thấy chán ghét mình? Ghê tởm? Đại Lan không biết, cũng không dám đoán.

Lạc Tương chỉ nhẹ nhàng thở dài, sau đó bỗng nhiên từ trong ổ chăn bò dậy, ôm chặt Đại Lan.

"Bây giờ ta...... Tâm tình rất phức tạp, nhưng tuyệt đối không có một chút nào là chán ghét ngươi." Lạc Tương nhẹ giọng nói, hắn không nghĩ Đại Lan còn có chuyện như vậy. Hắn còn tưởng rằng chỉ đơn thuần là tình cảm gút mắc, lại không nghĩ rằng còn nghiêm trọng hơn thế nữa.

"Ngươi a, cùng người kia làm chuyện xấu, nhưng ngươi đã tỉnh ngộ rồi không phải sao? Ngươi ôn nhu như vậy, bởi vậy mới vì chuyện này mà luôn tự trách lương tâm mình, cho nên ta mới thích ngươi đó, à không, phải nói là, ta càng thêm thích ngươi. Cảm ơn ngươi đã tin tưởng ta, nguyện ý nói cho ta nghe." Lạc Tương khẽ mỉm cười nói. Nhưng trong lòng hắn tức giận không thôi, nam nhân kia một chút cũng không quý trọng Đại Lan, còn tổn thương cậu nữa.

Nghe được lời Lạc tương nói, nước mắt Đại Lan không kìm được mà rơi từng giọt. Lạc Tương hoảng sợ, tay chânluống cuống mà lau nước mắt cho cậu.

"Đều tại ngươi, một hai bắt ta nói." Đại Lan bĩu môi nói.

"Đúng đúng đúng, đều là ta sai, ta không nên bắt ngươi nói chuyện thương tâm." Lạc Tương tự giác nhận sai. Hắn nằm xích vào bên trong, chừa một chỗ cho Đại Lan, nói: "Ổ chăn ấm lắm, ngươi có muốn vào không?"

Đại Lan không chút suy nghĩ, cởi giày ra liền chui vào. Cậu nói xong chuyện cũ, bỗng nhiên cảm thấy mệt mỏi quá.

Lạc Tương tự nhiên duỗi tay ôm lấy cậu, nói: "Mệt thì ngủ đi, không cần nghĩ nữa." Đáp án Đại Lan có thích mình bây giờ cũng không còn quan trọng, bây giờ hắn chỉ đau lòng thay Đại Lan.

Đại Lan do dự một chút, cũng duỗi tay ôm lấy hắn.

Trong lòng Lạc Tương mừng như điên, coi như là Đại Lan đáp lại.

Hắn cúi đầu vừa định nói gì đó, đã bị Đại Lan hôn lên.

Môi Đại Lan mềm mại, hôn lên thực thoải mái.

Hôm nay Lạc Tương hạnh phúc muốn xỉu luôn.

- Hoàn chính văn-