Nông Phu Cùng Xà

Chương 36




Bị Hoài Tân liên tiếp ôm đi tiểu mấy ngày nay, thân thể Lý Toàn rốt cuộc đã hồi phục một ít, tuy không thể làm một số hoạt động kịch liệt, nhưng cẩn thận một chút, sinh hoạt hằng ngày hẳn là không có vấn đề gì.

Nhưng mà Lý Toàn hồi phục xong, Đại Lan lại bị cảm. Ngày hôm qua đột nhiên mưa lớn, vừa lúc Đại Lan từ khách điếm đi về, vì vậy Đại Lan bị ướt hết cả người. Sau khi hắn sống lại thể chất không còn như trước nữa, ban đêm liền sốt cao.

Khách điếm bên kia cần Hoài Tân qua giúp, Lý Toàn lại đau lòng Đại Lan, liền ở nhà chăm sóc trứng bảo bảo và hắn.

Lý Toàn đi vào phòng Đại Lan, sờ lên trán hắn, lo lắng nói: "Sao vẫn nóng thế này? Làm sao bây giờ?" Đại Phu đã xem bệnh, nói lần này Đại Lan bị cảm cũng do cơ thể đã mệt mỏi lâu ngày, chỉ cần uống thuốc, để hắn nghỉ ngơi cho tốt. Nhưng bây giờ độ nóng vẫn chưa giảm, Lý Toàn thật sự không biết nên làm sao mới đúng.

"Ta không sao...... Tẩu tử ngươi mau đi đi, đừng để ta lây bệnh cho ngươi." Đại Lan còn chưa hạ sốt, khuôn mặt vốn dĩ trắng nõn bây giờ bị nóng sốt đến đỏ bừng. Hắn ho khan vài tiếng, giãy giụa muốn ngồi dậy, lại bị Lý Toàn ấn xuống.

"Nói gì thế......" Lý Toàn lấy khăn mặt trên trán Đại Lan xuống, nhúng vào chậu nước lạnh bên cạnh, rồi vắt khô đắp lên trán Đại Lan, "Gần đây ngươi vừa chạy tới khách điếm vừa chạy lại đây, bây giờ ngươi phải nghỉ ngơi cho tốt. Giữa trưa muốn ăn gì? Ta làm cho ngươi."

"Ta...... Ta muốn uống cháo......" Không lay chuyển được Lý Toàn, Đại Lan đành nói.

"Được, ta đi làm cho ngươi, ngươi nghỉ ngơi một chút." Lý Toàn cười cười, sửa sang lại mền cho hắn rồi đi phòng bếp nấu cơm.

Hôm nay còn mưa, nhưng không to bằng hôm qua, Đại Lan nghe thấy tiếng mưa rơi, lại mơ màng mà đi ngủ.

Không bao lâu, có người đẩy cửa viện khép hờ ra, lặng lẽ đi vào. Người quay về không phải Hoài Tân, mà là Ngụy Mân đã bị ướt nửa người.

Hắn lập tức đi tới phòng Đại Lan, do dự một chút mới bước vào trong—— đương nhiên hắn biết rõ tình huống trong nhà Hoài Tân.

Thấy Đại Lan ngủ rồi, Ngụy Mân có chút thất vọng, nhẹ nhàng thở ra. Hắn muốn nghe thấy giọng nói của Đại Lan, nhưng cũng sợ hắn kháng cự mình giống lần trước.

Lần trước Ngụy Mân cụt tay rời đi, nhưng lập tức mua được một người bán tin ở trấn Vạn Yêu, cho nên lần này biết được chuyện Đại Lan bị bệnh hắn lập tức chạy tới.

Đại Lan không thoải mái, từ trên mặt hắn có thể nhìn ra được.

Ngụy Mân chinh chiến nhiều năm như vậy, vẻ mặt thống khổ cũng chưa từng thấy qua, ngay cả lúc hắn bị thương khuôn mặt cũng không chút gợn sóng. Hắn có thể làm ngơ việc Đại Lan đang chịu đựng cảm giác không thoải mái này, nhưng trong lòng lại ẩn ẩn giống như bị thứ gì đó siết chặt ép hắn không thở nổi.

Trong nhà cũng không có người đến chăm sóc cậu, tên Hoài Tân kia chỉ biết chăm sóc người hắn yêu, đệ đệ bị bệnh cũng không ai chăm......

Ngụy Mân nhíu mày, nhìn dáng vẻ chắc cơm trưa cũng không ai làm, hắn liền đi về phía phòng bếp.

Lý Toàn đang vo gạo nấu cháo, đang đun bếp nấu thuốc cho Đại Lan. Hắn ngồi xổm bên bếp, dùng quạt thổi lửa, chờ lửa cháy lớn liền muốn đứng lên, nào biết ngồi xổm lâu, đến lúc đứng lên đầu đau nhức như muốn ngã. Ngụy Mân nhanh tay lẹ mắt xông lên đỡ lấy Lý Toàn, nhíu mày nói: "Ngươi có sao không?"

"Ngươi...... Ngụy Mân?! Ngươi tới đây làm gì......" Lý Toàn hoảng sợ, không tự chủ được mà lui về sau ba bước.

Nhìn thấy Lý Toàn kỳ thật đang ở nhà chăm sóc Đại Lan, sắc mặt Ngụy Mân hòa hoãn không ít: "Ngươi đừng sợ, Đại Lan bị bệnh, ta chỉ đến nhìn hắn một chút."

"Sao ngươi biết hắn bị bệnh......" Lý Toàn dựa vào cánh tủ kế bên, nghi ngờ nhìn Ngụy Mân. Lý Toàn sờ soạng một hồi cầm lấy con dao đặt trên bàn, gắt gao nắm chặt nó trong tay.

"Điều cần biết ta sẽ biết." Ngụy Mân cũng không nhìn cậu, đi tới bàn bếp nhìn nồi cháo gà bên trong, "Đừng bỏ hành, hắn không thích."

"Ta biết...... Ủa? Tay người vì sao......" Lý Toàn theo bản năng nói tiếp, cậu đột nhiên ý thức được vì sao mình cảm thấy Ngụy Mân có điểm kỳ quái, cánh tay trái Ngụy Mân còn ở trên người. Nhưng rõ ràng hắn nghe Hoài Tân nói Ngụy mân đã tự chặt cánh tay mình rồi mà......

"Tìm người gắn lại." Ngụy Mân vốn không định trả lời, nhưng nghĩ đến đây là tẩu tử của Đại Lan. Hắn giật giật cánh tay, Lý Toàn mới phát hiện cánh tay hắn cũng không linh hoạt. Nhưng có thể gắn lại, cũng lợi hại đấy chứ.

Không đúng, trọng điểm không phải cái này.

Vì sao bọn họ lại đứng trong phòng bếp nói chuyện? Loại người như Ngụy Mân rõ ràng mình nên chặn cửa hắn ngay từ đầu chứ, hừ.

"Ngươi hẳn là đã nhìn thấy hắn...... Vậy thôi, đi nhanh lên, sau này cũng không cần đến." Lý Toàn bắt mình ăn gan hùm đuổi Ngụy Mân đi ra ngoài, tuy cậu cảm giác được mình không còn sợ Ngụy Mân nhiều như trước, nhưng trong lòng vẫn còn sợ.

Ngụy Mân nhìn cậu một cái, nói: "Không được, trừ phi trong lòng hắn thật sự không có ta."

"Ngươi...... Sao ngươi biết trong lòng hắn còn có ngươi?" Lý Toàn nhịn không được hỏi, "Rõ ràng quan hệ của hắn cùng Lạc Tương rất tốt."

"Ánh mắt ngươi nhìn Hoài Tân có giống lúc ngươi nhìn Đại Lan không?" Ngụy Mân hỏi ngược lại.

Lý Toàn bị hắn hỏi đến á khẩu không trả lời được, "Nhưng hắn đã...... Không muốn sống cùng ngươi, cho nên ngươi cũng đừng tới, ngươi tới một lần, tâm trạng của Đại Lan sẽ đi xuống rất lâu."

Ngụy Mân trầm mặc thật lâu sau, nói: "Chuyện ngày xưa đối với hắn cũng không được coi là sinh hoạt bình thường...... Mà là cầm tù. Ta rất xin lỗi hắn."

"...... Đối với ngươi, ta cũng thực xin lỗi." Ngụy Mân do dự trong chốc lát, mới mở miệng nói. Cao ngạo tự đại như hắn, chịu xin lỗi người khác đã không dễ dàng gì.

"......" Tính cách Lý Toàn vốn dĩ mềm lòng, vết sẹo cũng không còn đau nữa, cũng không có kinh nghiệm gì, đối mặt với lời xin lỗi của Ngụy mân, trong khoảng thời gian ngắn Lý Toàn thế nhưng có chút không biết làm sao.

"Cái này cho ngươi." Ngụy Mân đột nhiên nhớ tới một chuyện, hắn từ trong ngực lấy ra ba chiếc hộp gấm đặt trên bàn, chờ Lý Toàn tự mình đi lấy, "Ta nghe nói ngươi sinh ba đứa nhóc, cho nên nhờ người mua ba cái khóa trường mệnh*. Ta làm nửa yêu đã lâu rồi, nhưng đôi khi cảm thấy chính bản thân chưa rửa sạch mùi con người." Ngụy Mân nói hơi nhiều, lâu lắm rồi hắn không cùng người khác nói chuyện, cho nên không tự chủ được mà nói nhiều một chút. Huống chi Lý Toàn cùng hắn đều dựa vào ăn nội đan của người mình yêu mà sống.



* Còn được gọi bằng cái tên là Bách Gia Tỏa hoặc Khóa Bản Mệnh. Khóa Trường Mệnh được xem là biểu tượng của những điều may mắn và một cuộc sống bình yên.

Lý Toàn có chút ngoài ý muốn, nhưng bỗng nhiên nhớ tới người này cũng giống mình, đã từng làm người sống trên thế giới này, không tự giác được mà đồng cảm với hắn. Lại nói tiếp, Hoài Tân thật đúng là không chuẩn bị khóa trường mệnh, chắc là Xà Yêu không có thói quen này.

"Cảm...... cảm ơn ngươi......" Lý Toàn lắc đầu, "Không đúng, ngươi vẫn là nhanh đi đi, ngươi...... Ngươi có tư cách gì đứng ở đây?"

Ngụy Mân trào phúng nhìn hắn một cái: "Chỉ có một mình ngươi, ngươi cho rằng ngươi ngăn được ta sao? Uổng công Hoài Tân có nhiều sức mạnh như vậy lại không dùng, đúng là lãng phí."

"Ngươi......!" Lý Toàn phồng má tức giận, nhưng Ngụy Mân nói không sai, cậu cũng cảm thấy chính mình lãng phí sức mạnh của Hoài Tân.

Ngụy Mân tự mình múc một chén cháo, nói: "Ta đi chăm sóc hắn, ngươi nghỉ ngơi đi."

Truyện chỉ được đăng trên wattpad 'bevitlangthang', những trang khác đều là REUP. Mọi người hãy đọc trên trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất, cập nhật nhanh nhất.

Lý Toàn chạy ra ngoài đuổi theo hắn, nào biết đối phương chân dài, chân trước vừa đi đã tới phòng Đại Lan, sau đó liền dùng phép thuật khoá cứng cửa.

"Ngươi ra đây! Ngươi muốn làm gì Đại Lan!" Lý Toàn tức giận đến dùng sức đấm cửa.

"Đút hắn ăn cháo." Ngụy Mân lạnh lùng nói.

Đại Lan nhăn mày tỉnh lại, thấy trước mắt mình là Ngụy Mân, trong lòng cả kinh, lại nghe thấy âm thanh nôn nóng của Lý Toàn ngoài phòng, lập tức giãy giụa ngồi dậy, khăn ướt trên trán rớt xuống cũng không thèm để ý: "Ngươi làm gì tẩu tử ta?"

"Chưa làm gì, nhốt hắn nhốt bên ngoài thôi...... Thể chất của ngươi không giống trước kia thì đừng để bản thân mình dính mưa." Ngụy Mân nhàn nhạt nói, "Đói bụng không, ta đút ngươi ăn cháo."

Không biết ý hắn là gì, Đại Lan nhấp môi không biết nên nói gì.

"Cháo này tẩu tử ngươi nấu, ta không bỏ độc đâu mà sợ." Ngụy Mân múc một muỗng cháo, cẩn thận thổi, sau đó đưa tới miệng Đại Lan.

"......"

"Không ăn thì người đói chính là ngươi." Ngụy Mân rốt cuộc lộ ra biểu tình bất đắc dĩ.

"Ngụy Mân...... Ngươi rốt cuộc có ý gì?" Đại Lan cau mày nhìn hắn, Nguỵ Mân khác thường như vậy làm hắn đề phòng.

"Ngươi không biết sao?" Ngụy Mân nhìn thẳng vào mắt cậu, mở miệng nói.

"...... Ta không biết." Đại Lan hơi quay đầu tránh tầm mắt hắn. Cậu đã lờ mờ hiểu ra, nhưng không dám xác nhận.

Cổ họng Ngụy Mân giật giật, chậm rãi mở miệng nói: "Sau khi ngươi đi, chỗ này của ta rất đau." Hắn chỉ chỉ trái tim của mình. Hắn nói từ 'đi', ý chỉ lúc Đại Lan chết, tim hắn cũng chết.

"Lúc trước ta bị mù, sau khi ngươi đi, ta mới biết ngươi đối với ta có bao nhiêu quan trọng." Ngụy Mân nhìn hắn, bỗng nhiên để ngón tay trên môi cậu, ôn nhu chậm rãi nói: "Ngươi có thể cười với ta một lần nữa được không? Ta muốn thấy ngươi cười...... Giống như trước đây vậy."

Hốc mắt Đại Lan có chút nóng, cậu đẩy tay Ngụy Mân ra, lạnh lùng nói: "Có ngươi ở đây ta cười không nổi."

"...... Vì sao chúng ta không thể bắt đầu lại từ đầu?" Trong mắt Ngụy Mân loé lên tia sáng.

"Chỉ cần nhớ tới ngươi, ta liền nhớ tới cảnh ngươi đâm chết tẩu tử ta. Ta giúp ngươi làm nhiều chuyện xấu như vậy, ta đáng chết, nhưng hắn không phải! Ta tha thứ mọi chuyện ngươi làm với ta, nhưng ta tuyệt đối không thể tha thứ cho chính bản thân mình, ta cũng sẽ không tha thứ chuyện ta và ngươi đã làm với đại ca ta!" Cảm xúc Đại Lan có chút kích động, ngực phập phồng.

"Là ta xúi ngươi làm, đều tại ta. Nếu ta không còn giống trước đây, ngươi có thể tha thứ cho ta một lần được không?" Ngụy Mân siết chặt cái muỗng sứ, nhíu mày hỏi.

"Ngươi không thay đổi được." Đại Lan lạnh lùng nói.

"......" Ngụy Mân không tiếp tục đề tài này nữa, hắn một lần nữa múc cháo đưa đến miệng Đại Lan, "Ngươi ăn cháo xong ta đi liền."

Không muốn cùng hắn dây dưa nữa, Đại Lan cau mày há mồm ăn cháo.

Lý Toàn đánh vài cái lên cửa, liền biết mình không mở cửa được, lòng nóng như lửa đốt, cậu vội vàng chạy đi tới khách điếm tìm Hoài Tân ét ô ét.

Lúc cậu kéo được Hoài Tân về nhà, Ngụy Mân đã không còn ở đó nữa. Hoài Tân tức đến dậm chân, lớn tiếng nói linh tinh "Lần sau ta mà thấy hắn thì ta đánh gãy chân". Trước không nói Hoài Tân có thể đánh hắn gãy chân hay không, nhưng hắn tức giận như vậy có thể lật tung cái nóc nhà lên được.

"Ngươi đừng tức giận mà......" Lý Toàn vỗ vỗ lưng Hoài Tân, cho hắn thuận khí.

"Hắn còn mặt mũi tới sao!" Hoài Tân trợn trắng mắt.

"Chân mọc trên người hắn mà......" Lý Toàn nhỏ giọng nói.

"Lần sau ta đánh gãy chân hắn." Hoài Tân đập bàn.

"Được được được, ta giúp ngươi đánh." Lý Toàn nâng tay hắn lên xoa xoa, "Bất quá ta cảm thấy...... Hình như Ngụy Mân không còn giống như trước nữa."

Lý Toàn lấy ra ba cái hộp gấm, mở ra đưa cho Hoài Tân xem: "Đây là khoá trường mệnh hắn vừa đưa cho bảo bảo, hắn còn xin lỗi ta, hình như hắn đã rất hối hận về chuyện đã làm với Đại Lan."



"Hừ, hoa ngôn xảo ngữ*......" Hoài Tân cầm lấy khóa trường mệnh nhìn nhìn, bỗng nhiên tức giận nói: "Không được, ta muốn ném nó, ta tự mình đi mua khóa trường mệnh, không thể để bảo bảo chúng ta mang đồ vật mà Ngụy Mân đưa!"

*aka giả tạo

"Ngươi...... Ai dà, được rồi được rồi, ném thì ném đi." Lý Toàn có chút đau lòng, kia chính là vàng thật bạc trắng đó!

Nói xong Hoài Tân thật sự ném khóa trường mệnh trong tay đi.

Quyết đoán như vậy sao...

Lý Toàn tiếc nuối mà gãi gãi đầu.

"Bất quá trong lòng Đại Lan chưa chắc đã không có Ngụy Mân." Hoài Tân bỗng nhiên thay đổi bộ dáng ấu trĩ vừa rồi, nghiêm túc nói, "Lạc Tương thích hắn, nhưng nhìn dáng vẻ Đại Lan chắc không có ý gì với Lạc Tương đâu. Tuy ta là đại ca của hắn, ta cũng không thể ép hắn thích Lạc Tương. Rõ ràng Lạc Tương đối xử với hắn cũng tốt chứ bộ...... Hừ."

"Sao có thể được? Bọn họ cứ như vậy cũng không phải là cách...... Lâu lâu Ngụy Mân tới cũng hù chết ta." Lý Toàn bất đắc dĩ thở dài.

"...... Trước tiên ta phải đánh gãy chân hắn thì hắn không tới đây được." (cố chấp, làm gì làm, đánh gãy chân rồi tính tiếp =)))

Lý Toàn bị hắn chọc cười, lại lắc đầu: "Đừng nháo nữa, nói chuyện nghiêm túc nè. Nếu Đại Lan thật sự không muốn gặp Ngụy Mân, chúng ta liền nghĩ cách để Ngụy Mân không tới đây được đi, nhưng...... Đại Lan...... Biểu tình...... Biểu tình sụp đổ của hắn, ngươi cũng thấy rồi đúng không?"

Hoài Tân trầm mặc trong chốc lát, một tay kéo Lý Toàn vào trong ngực mình, ghen nói: "Ngươi là lão bà của ta, tại sao luôn nói thay cho Ngụy Mân?"

Lý Toàn xoa bóp cánh tay hắn, nói: "Ngươi có biết xấu hổ hay không? Ta chỉ đang nói thật......"

"Hừ, ta đây mặc kệ chuyện của bọn họ, lão bà mà quản nữa là ta mặc kệ luôn đó." Hoài Tân cúi đầu cọ vào ngực Lý Toàn.

"Ngươi......!" Lý Toàn mặt đỏ lên, "Đừng loạn nữa! Để ta đi đưa thuốc cho Đại Lan."

Hoài Tân nói thì nói vậy thôi, sẽ không thật sự mặc kệ. Hắn chỉ cảm thấy chuyện này vẫn xem ý của Đại Lan thế nào, hơn nữa Hoài Tân cũng nhìn ra được, Đại Lan rời khỏi Ngụy Mân cũng không phải vì không yêu hắn, mà là vì áy náy.

Lại nói tiếp, nếu Ngụy Mân thật sự thay đổi, hắn cũng không phải không thể tha thứ cho Ngụy Mân. Chuyện soán vị đã lâu trước đó, hắn ở nhân gian nhiều năm như vậy, chuyện tàn nhẫn hơn so với chuyện này không phải chưa gặp qua. Hoài Tân canh cánh trong lòng bất quá là chuyện Lý Toàn bị hắn giết, nhưng đứa ngốc Lý Toàn này đã quên đau rồi, tính tình vừa mềm mại vừa lương thiện, sợ là ba cái khóa trường mệnh cũng có thể dụ được cậu.

Lý Toàn bưng thuốc vào phòng Đại Lan, lại thấy hắn khoác áo đứng trước cửa sổ nhìn bên ngoài sân.

"Không muốn nằm một chút sao?" Lý Toàn nhẹ giọng hỏi.

"A, tẩu tử...... Ta không có việc gì, nằm lâu ngược lại thấy mình không có sức." Đại Lan nhìn cậu cười cười, tiếp nhận chén thuốc uống một hơi cạn sạch.

"Chắc thuốc đắng lắm, ta cho ngươi cái này." Lý Toàn mở lòng bàn tay ra, đưa cho hắn mấy viên mứt hoa quả.

"Cảm ơn tẩu tử." trong lòng Đại Lan ấm áp, cha mẹ đã qua đời khi hắn còn rất nhỏ, Lý Toàn quan tâm hắn như vậy, làm hắn cảm thấy rất vui vẻ.

"Cái kia......"

"Ừm?" Đại Lan nghiêm túc nhìn Lý Toàn, chờ hắn nói tiếp.

"À thôi...... Không có gì đâu." Lý Toàn gãi đầu, quyết định không mở miệng. Chuyện của hắn cùng Ngụy Mân vẫn nên để người trong cuộc giải quyết đi.

Ban đêm, Đại Lan trộm đi vào viện, tìm kiếm khoá trường mệnh mà Hoài Tân ném đi.

Hôm nay đại ca tức đến phát điên, giọng nói vô cùng lớn, Hoài Tân nói gì hắn đều nghe được.

Nếu đại ca và tẩu tử không cần nữa, vậy hắn lấy chắc cũng không quan trọng đâu ha......?

Tìm nửa ngày, rốt cuộc tìm thấy ba khoá trường mệnh dính đầy bùn trong một bụi cỏ. Đại Lan thở dài nhẹ nhõm một hơi, cũng không để ý nó có dơ hay không, ôm trong ngực mang về phòng.

Hoài Tân lặng lẽ mở cửa sổ lên, mặt hầm hầm quay về giường, nói: "Hừ, ta biết mà."

"Ngươi cũng thật là......" Lý Toàn bất đắc dĩ nhìn hắn, "Rõ ràng là rất để ý, còn nói mặc kệ."

"Vậy cũng không được, có là Ngụy Mân thì dù ta có phải lật nóc nhà này lên ta cũng phải chiến tới cùng." Hoài Tân lạnh lùng nói.

"Được rồi được rồi, mau đi ngủ đi." Lý Toàn vươn tay sửa mền cho hắn.

Hoài Tân nghĩ đến tới lão bà mình tâm tình mới tốt lên không ít, hắn duỗi tay lại muốn ôm một cái, bỗng nhiên bị vẻ mặt khẩn trương của Lý Toàn đẩy ra: "Đừng tới đây đừng tới đây, ngươi đè bảo bảo mất, còn chưa ấp ra đâu!"

Trong ngực Lý Toàn ôm ba cái trứng, sợ Hoài Tân làm bể ra lòng đỏ lòng trắng trứng.

Hoài Tân nhất thời cứng họng.

Đều tại hắn, nói cái gì mà để Lý Toàn ấp trứng, bây giờ như lấy đá đập vào chân mình. Rõ ràng có thể dùng pháp thuật giữ ấm cho trứng là được rồi mà!