Nồng Nhiệt Hôn

Chương 31: 31: Hết Giận Chưa




Ký ức của Mạnh Thính Nhứ đối với Tần Hạ dừng lại từ nhiều năm trước, cũng là lúc cô chỉ mới 13 tuổi.

Tương tự, đối với kí ức của cô mà nói, Tần Hạ không phải là một cái tên xa lạ.

Tần Hạ là con trai bạn thân của mẹ cô Mạnh Thanh Thanh, cô có kí ức của thời thơ ấu, anh từ trước đến nay vẫn luôn ở bên cô. Đam Mỹ Hiện Đại

Anh lớn hơn cô tận 5 tuổi.

Con người rất khó để nhớ những chuyện đã xảy ra khi còn quá nhỏ, Tần Hạ trong trí nhớ của Mạnh Thính Nhứ là dáng vẻ thời niên thiếu của anh, hoàn mỹ không tì vết.

Không thể không thừa nhận, anh ấy trổ mã trở nên cao lớn xuất chúng, cả người tỏa ra ánh hào quang rực rỡ.

Trong kí ức thời thơ ấu của Mạnh Tính Nhứ, Tần Hạ vĩnh viễn luôn có ý cười ung dung, một thiếu niên xinh đẹp khiến người khác như được chìm vào trong cơn gió mùa xuân.

Anh là một thiếu niên thiên tài, thiên chi kiêu tử.

Năm đó Mạnh Thính Nhứ 13 tuổi, Tần Hạ 18 tuổi.

Anh mặc bộ lễ phục ngồi chơi đàn dương cầm, khuôn mặt dưới ánh đèn mỹ miều như một bức tranh.

Anh cúi đầu, ngón tay thon dài chuyển động trên chiếc đàn màu đen trắng, chơi tặng cô một bản giao hưởng vận mệnh.

Tư thái ôn nhã, tiếng đàn hào hùng.

Còn sau này.

Chuyện của sau này, Mạnh Thính Nhứ đã không còn nhớ nữa.

Ký ức lại được tiếp nối, đã là sáu năm sau, cô từ trong hôn mê tỉnh lại, đầu ngón tay của Tần Hạ nhiễm mùi thơm hoa ngọc lan, ôn nhu nói với cô, bọn họ đã kết hôn rồi.

Cũng trong cùng một ngày, anh lấy lý do cô vừa tỉnh lại thân thể không tốt, đem cô giữ ở trong lâu đài này.

Đã qua tròn nửa năm.

Trong nửa năm này, tính cách của Mạnh Tính Nhứ càng ngày càng ngỗ ngược tùy hứng.

Dù sao một người bị cách li quá lâu với thế giới, rất khó để giữ được bình tĩnh.

Nhưng Tần Hạ không để ý, anh thậm chí còn hưởng thụ sự kiêu ngạo ngang ngược của Mạnh Thính Nhứ.

Mạnh Thính Nhứ biết, anh đã mất đi gần như hoàn toàn sự thuần khiết thời niên thiếu, cả người đều là sự âm u điên cuồng.

Đặc biệt là đối với cô, anh có ham muốn kiểm soát không thể hiểu nổi.

Vì thế, Mạnh Thính Nhứ không cách nào cũng anh bình tĩnh nói chuyện, cho dù là vào lúc này đây, anh ở trước mặt cô cười đến động lòng người như vậy.

Cô nắm chặt tay, nghiến răng, giọng nói run rẩy: “Em nghi ngờ chúng ta căn bản không hề kết hôn, anh đang lừa em.”

Tần Hạ cười trầm thấp.

Anh và cha mình Tần Thời Ngộ giống nhau, có một đôi mắt phượng rất đa tình, nhưng anh lại không thừa hưởng chút nào sự phong độ và tính khí tốt của cha mình.

Ngón tay lạnh băng của anh vuốt ve mặt cô, giọng nói lạnh lùng bình tĩnh: “Là lỗi của anh, lại để cho Nhứ Nhứ có suy nghĩ này.”

Mạnh Thính Nhứ nổi hết cả da gà.

Tần Hạ vờ như không thấy, sờ má của cô, đầu ngón tay xoa nhẹ, anh đột nhiên thu hẹp khoảng cách giữa hai người, hơi thở đều đều, Mạnh Thính Nhứ nhìn đôi mắt sâu không thấy đấy của anh.

Anh nói: “Vậy chúng ta làm một chút chuyện nên làm giữa vợ chồng, để Nhứ Nhứ tỉnh táo một chút, có được không?”

“Anh đang nói cái gì….” Mạnh Thính Nhứ mặt trắng bệch, con ngươi run lên, ở trong phản chiếu rõ ràng khuôn mặt ôn nhu tao nhã của Tần Hạ.

"Nghe không hiểu sao?” Ngón tay Tần Hạ nhặt những sợi tóc vụn bên thái dương của cô, động tác nhẹ nhàng vén ra sau tai cô, bộ dạng kiên nhẫn: “Không sao, anh sẽ khiến em hiểu.”

Mạnh Thính Nhứ mất đi ký ức của 6 năm, vẫn còn thiếu rất nhiều kiến thức và kinh nghiệm sống.

Tuổi tâm lý của cô nhiều nhất mới chỉ qua 18, căn bản khó có thể chống đỡ được sự uy hiếp như có như không của một người tâm cơ như Tần Hạ.

Khoảnh khắc thân thể bị nhấc lên không trung, Mạnh Thính Nhứ ôm chặt lấy cổ Tần Hạ, giọng nói mềm xuống: “Em sai rồi.”

Tần Hạ vốn dĩ không định làm gì cô, thứ anh muốn là trái tim của cô, chứ không phải ngư thủy chi hoan* miễn cưỡng.

*Ngư thủy chi hoan: Lấy ý nghĩa mật thiết giữa cá và nước để đề cập đến đời sống tình cảm và tình dục giữa nam và nữ.

Anh nhẫn nhịn lâu như vậy rồi, hiện tại cũng có thể tiếp tục nhịn.

Bước chân dừng lại, anh cúi đầu nhìn cô gái nhỏ kiều diễm trong ngực, ánh mắt quan sát và dò thám: “Sai ở đâu?”

Mạnh Thính Nhứ cắn cắn môi: “Em không nên nhắc đến chuyện li hôn.”

Tần Hạ thở dài một hơi, ôm cô đi vào phòng ngủ.

Anh biết cô bị dọa rồi, đem cô đặt xuống sô pha.

Cách giường một đoạn rất xa.

Mạnh Thính Nhứ tay đỡ trên sô pha, vô thức thu mình vào trong góc sô pha.

Tần Hạ chiều cô vô pháp vô thiên, nhưng cũng có thể chỉ dùng vài câu, khiến sự sợ hãi tồn tại trong lòng cô bị mở ra.

Tần Hạ ngồi bên mép sô pha, nhìn thấy thế xoa trán nhàn nhạt cười.

Anh vỗ vỗ sô pha, nói: “Nhứ Nhứ ngoan, lại đây.”

Mạnh Thính Nhứ do dự một lúc, chầm chậm lại gần anh.

“Đưa tay ra.”

Mạnh Thính Nhứ làm theo.

Tần Hạ nhéo lòng bàn tay mềm mại của cô, trong ánh mắt nghi hoặc bất an của cô, nắm lấy cổ tay mảnh mai của cô, một bạt tai tát lên mặt của chính mình.

Mạnh Thính Nhứ nghe thấy tiếng bạt tai giòn giã, lòng bàn tay cô tê dại.

Không cần nghĩ cũng có thể biết, Tần Hạ dùng nhiều lực đến mức nào.

Cô kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn thấy nửa gương mặt đỏ bừng của Tần Hạ.

Tần Hạ nhìn bộ dạng bị dọa ngốc của cô, cười cười, lại giơ tay của cô lên, tát vào bên mặt còn lại của mình.

“Đừng đánh, đừng đánh nữa.”

Mạnh Thính Nhứ một bên nói một bên muốn rút lại tay của mình.

Tần Hạ nhìn biểu tình trên mặt của cô, đầu lưỡi liếm khóe môi chảy máu, có vị máu nhàn nhạt, khuôn mặt giãn ra, anh cười sủng nịnh lại dịu dàng: “Nhứ Nhứ của anh hết giận chưa?”

Mạnh Thính Nhứ trắng mặt nhìn anh, vô thức gật đầu: “Hết giận rồi.”

Tần Hạ siết cổ tay của cô, động tác không nặng không nhẹ ôm cô vào lòng.

Anh nói: “Nhứ Nhứ, không cần giận anh, ở bên ngoài rất nguy hiểm, thân thể của em vừa mới hồi phục, không phải sao? Đợi ba mẹ từ nước ngoài về, anh đưa em ra ngoài, có được không?”

Anh dừng lại một chút, lại nói: “Nhứ Nhứ, anh rất sợ em sẽ giận anh.”

Vừa nói lời này, mắt anh đã đỏ hoe lên vì buồn, cường thế lúc nãy dường như chỉ là ảo giác.