Nồng Nhiệt Hôn

Chương 2: 2: Nhà Tôi Tín Hiệu Tốt





Triệu Hàn Trầm cảm thấy Trình Vi Nguyệt bộ dạng ngốc ngốc nhìn mình rất đáng yêu, mày đậm của anh khẽ nhảy, vui vẻ cười cười, ngón tay đè xuống bờ môi của cô, không nặng không nhẹ vân vê.
Giọng nói trầm khàn rất từ tính, khiến da đầu tê dại: "Nước chanh uống ngon không?"
Trình Vi Nguyệt gật gật đầu, giọng nói nhỏ như tiếng mèo kêu: "Ngon."
Triệu Hàn Trầm biết da mặt cô mỏng, cũng không trêu cô nữa, chỉ là bàn tay đặt ở eo cô thỉnh thoảng nhéo vài cái.
Chiếc đồng hồ Patek Philippe ở cổ tay anh, đeo hơi rộng, chọc cô có chút đau.
Trình Vi Nguyệt cũng không lên tiếng, âm thầm chịu đựng.
"Nguyệt Nguyệt có phải sắp tốt nghiệp rồi không?" Lý Chiêu tùy ý hỏi.
Trình Vi Nguyệt nghe thấy Triệu Hàn Trầm ừm một tiếng, giọng khàn khàn từ tính quyến rũ, nói gì cũng như đang mê hoặc lòng người: "Khai giảng là lên năm tư, nên tìm công việc thực tập rồi."
Lý Chiêu hí hửng nói: "Trầm ca, Triệu gia gia lớn nghiệp lớn, nuôi một thực tập sinh dễ như trở bàn tay nhỉ?"
Triệu Hàn Trầm trong ánh mắt chứa vài phần thâm ý, nhìn về phía Trình Vi Nguyệt: "Ninh Ninh, làm việc ở bên cạnh anh, được không?"
Ninh Ninh là nhũ danh của cô.
Trình Vi Nguyệt siết chặt thành cốc, cúi đầu một lúc lâu, mới nhẹ giọng nói: "Không cần.

Em đang tự mình tìm công việc rồi."
Lý Chiêu mồ hôi lạnh cũng túa ra rồi.


Tính cách của Triệu Hàn Trầm anh quá rõ ràng, sao có thể dễ dàng để người khác cự tuyệt mình.
Qủa nhiên, anh cười lạnh chế nhạo, ngữ khí lạnh lẽo: "Ninh Ninh, anh chỉ thích cô gái biết nghe lời."
Lý Chiêu thầm nghĩ, cảm giác mà Trình Vi Nguyệt thường ngày đem đến cho mọi người, chính là kiểu mềm mềm mại mại, một chút điểm công kích cũng không có.

Lúc này Triệu Hàn Trầm đã nói chuyện đến nghiêm trọng thế này, xem ra cô cũng sẽ biết nhượng bộ.
Không ngờ Trình Vi Nguyệt lại đặt cốc nước xuống, giọng nói càng nhẹ càng bình tĩnh hơn: "Em là đang yêu đương với anh, chứ không phải bao dưỡng, Triệu Hàn Trầm, em thích anh, nhưng em muốn giữa chúng ta có sự bình đẳng."
Triệu Hàn Trầm cảm thấy bộ dạng này của Trình Vi Nguyệt thật không biết tốt xấu, làm anh cụt hứng.
Tính khí của Triệu công tử thật sự không tốt, ngày thường vẫn luôn được mọi người thuận theo, cả Kinh thành này người dám làm anh mất mặt, chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Anh miễn cưỡng kiềm chế tức giận, đầu ngón tay nhẹ đè thái dương xoa xoa, ánh mắt lạnh nhạt rơi trên mặt Trình Vi Nguyệt, giọng nói đem theo ý lạnh: "Không nguyện ý?"
Trình Vi Nguyệt lắc lắc đầu, cúi thấp đầu nhìn cốc nước chanh không nói gì.
Triệu Hàn Trầm lạnh lẽo cười, không nói một lời uống một ngụm rượu mạnh, ngay sau đó nâng cằm Trình Vi Nguyệt lên, dưới ánh mắt hoang mang rối loạn của cô mà hôn xuống.
Anh biết cô bị dị ứng với rượu, cố ý bắt nạt cô, động tác tùy tiện, áp bức nặng nề đến ngột ngạt.
Trình Vi Nguyệt nếm được vị rượu nồng nặc trên môi anh, da đầu tê dại, dùng hết sức đẩy anh ra.
Tất cả mọi người có mặt đều chấn kinh.

Đợi đến lúc mọi người phản ứng lại, cửa đã bịch một tiếng đóng lại, Trình Vi Nguyệt rời khỏi rồi.
Cô gái nhỏ tính khí cũng thật lớn, thật sự chút thể diện cũng không cho.
Lý Chiêu nhìn gương mặt ầm trầm khó lường của Triệu Hàn Trầm, ho một cái, nói: "Trầm ca, tính toán với cô gái nhỏ làm gì, đừng nóng....."
Càng về sau, giọng nói càng yếu.
Mà Triệu Hàn Trầm không biết đang nghĩ gì, gương mặt yêu nghiệt nhiễm sương lạnh, anh đưa chân đạp chiếc bàn trước mặt, chai rượu trên mặt bàn đều đổ xuống đất, vỡ tan.
Trình Vi Nguyệt thấy mình thật sự say rồi.
Tầm mắt bắt đầu có chút không rõ ràng, dường như cố dùng chút ý thức cuối cùng, đứng ngoài cửa gọi xe.
Mưa có chút to, quần áo cô đều đã ướt nhẹp.
Khacha của Ngọc Hàm những người danh giá, loại người như chim nhỏ bị bỏ rơi giống Trình Vi Nguyệt, ở trong bức tranh thật sự không hợp.
Thật không dễ dàng mới bắt được một chiếc xe, tài xế nhìn bộ dạng của Trình Vi Nguyệt, sợ xe bị làm bẩn, cũng không có dừng lại.
Châu Kinh Duy đang lái xe, thấy xa xa có một cô gái nhỏ đứng ở bên đường, ướt như chuột lột đang bắt xe.
Anh trước giờ vẫn luôn có định lực rất tốt, lười phải đàm tiếu mà từ trong quán rượu toàn thân chuồn ra, một giọt rượu cũng chưa uống.
Mà lúc này, ánh mắt vẫn luôn bình tĩnh lạnh nhạt của anh rơi trên người Trình Vi Nguyệt, một mảnh u ám.
Trình Vi Nguyệt nhing thấy một chiếc Cullinan suv dừng trước mặt mình, là black badge, biển số xe là một hàng số 7.

Phong tục của Kinh thành, thất thượng bát hạ (bảy ở trên tám ở dưới), bảy là con số có ngụ ý tốt nhất.
Cửa sổ xe ghế phụ được hạ xuống.
Đây là lần đầu tiên Trình Vi Nguyệt nhìn thấy Châu Kinh Duy.
Anh mặc một chiếc áo len cao cổ, tay để trên vô lăng, từng ngón tay tẳng dài ổn định cầm lấy vô lăng, xương ngón tay như ngọc, lạnh lẽo xinh đẹp.
Trình Vi Nguyệt cách màn mưa mờ ảo, nhìn thấy dung mạo của anh.
Đó là một gương mặt văn nhã tự phụ, sau gọng kính màu kim là con mắt câu người, ánh mắt lạnh nhạt, pha thêm nụ cười không đến đáy mắt.
Giống như người ở trên phồn hoa thế tục, cảm giác rất cấm dục.
Anh mở miệng, giọng nói thanh nhuận, đem đến cảm giác cổ xưa, lại có chút lười biếng tùy ý: "Mưa to thế này, không bắt được xe đâu, lên đi, tôi đưa cô."
Trinhg Vi Nguyệt đầu óc không quá tỉnh tóa, chỉ mơ hồ nghe thấy hai chữ "lên xe", ngoan ngoãn làm theo.
Đêm tháng 9 đã có chút lạnh, Châu Kinh Duy nhìn bộ dạng ướt nhẹp của cô, mở máy sưởi.
Cô gái nhỏ được làn gió ấm ôm lấy, ánh mắt vẫn luôn nhìn về phía trước, trông có chút ngốc.
Đèn đỏ, Châu Kinh Duy dừng xe lại, nhẹ quay đầu sang nhìn cô hỏi: "Nhà của cô ở đâu?"
Trình Vi Nguyệt không trả lời, đột nhiên giơ hai ngón tay lên, đặt ở trên đầu.
Sắc mặt cô đỏ hồng do say rượu, đôi mắt hạnh kiều mị ươn ướt, nhiều thêm vài phần trẻ con đáng yêu.
Châu Kinh Duy bị bộ dạng đáng yêu này của cô chọc cười, hỏi: "Em đang làm cái gì?"
"Tín hiệu.......trời mưa rồi....tín hiệu không tốt, tôi đang tiếp nhận tín hiệu....." Gò má cô đỏ ửng, nói chuyện không rõ ràng lắm, chắc hẳn đã say rồi.
Ý cười ở đáy mắt Châu Kinh Duy càng đậm, đến khi phía sau truyền đến tiếng còi thúc giục, mới tiếp tục lái xe.
"Xe sao lại di chuyển rồi?" Giọng nói của cô nho nhỏ.

Châu Kinh Duy nghe thấy, bộ dạng nghiêm trang trả lời: "Đưa em đến chỗ có tín hiệu tốt."
Trình Vi Nguyệt ngoan ngoãn bỏ tay xuống, gật gật đầu.
Sau đó cả đoạn đường, hai người đều không nói chuyện nữa.
Điện thoại của Châu Kinh Duy vang lên, anh dùng bluetooth nghe máy, giọng nói trầm khàn: "Xin chào."
Là việc công, biểu tình của anh có thêm vài phần lạnh nhạt.
Lúc anh nói chuyện, đôi mắt mí rất sâu của anh hơi rủ xuống, câu được câu không trả lời, tư thái ưu nhã.
Trình Vi Nguyệt lần đầu nhìn thấy, có người có thể đem động tác nghe điện thoại, làm đến tao nhã.
Cô không nhịn được nhìn thêm vài lần.
Châu Kinh Duy đặt điện thoại xuống, lại bắt gặp ánh mắt không hề che dấu của Trình Vi Nguyệt.
Châu Kinh Nhã từ thời thiếu niên đã trở thành nhân vật bị vạn chúng vây quanh, anh bề ngoài tốt, gia cảnh tốt, bất luận làm cái gì, đều có thể làm đến hoàn mỹ.

Cũng có thể bởi vì thế, anh rất khó từ trong ánh mắt ngưỡng mộ của người khác đạt được cảm giác thỏa mãn.
Mà năm nay anh đã 28 rồi, đã sớm qua cái tuổi dễ dàng động tâm, lại trong đêm mưa gần thu này, lần đầu tiên trong cuộc đời, trái tim đập loạn.
Cô gái nhỏ đã say thành thế này, anh vốn dĩ chỉ muốn đem cô đến khách sạn.

Nhưng giây phút này, ma xui quỷ khiến hỏi cô: "Nhà của tôi có rất nhiều phòng, tín hiệu cũng rất tốt, có muốn đến ở không?".