Nồng Nhiệt Hôn

Chương 16: 16: Sự Chán Ghét Của Anh




Trên tay cô là một chiếc túi nhỏ thiết kế khoa trương, là loại mới của LV, trong nước hình như vẫn chưa được ra mắt.

Phòng kí túc xá bao gồm cả Trình Vi Nguyệt có tổng cộng 4 người, thường ngày có quan hệ rất tốt, đặc biệt là Trình Vi Nguyệt, bởi vì lớn lên vừa xinh đẹp lại rất ngoan, trở thành bé cưng của cả nhóm.

Lý Điệp biết Trình Vi Nguyệt và Triệu Hàn Trầm ở bên nhau, cô nhìn chiếc túi vải Trình Vi Nguyệt đặt ở trên bàn một cái, không khỏi than thở: “Vi Nguyệt, không phải tớ nói a, cậu yêu đương thế này là muốn làm gì?”

“Tớ thích Triệu Hàn Trầm.” Đáy mắt Trình Vi Nguyệt sáng ngời, cười híp mắt nhìn Lý Điệp: “Tớ muốn là anh ấy.”

Lý Điệp gần như phun ra một ngụm nước khoáng.

Cô nhìn gương mặt xinh đẹp của Trình Vi Nguyệt, tiếc nuối lắc đầu: “Nguyệt Nguyệt, yêu đương sẽ lãng phí sinh mệnh! Nếu như tớ mà có gương mặt của cậu, tớ khẳng định sẽ nỗ lực kiếm tiền."

Bạn trai của Lý Điệp cũng được coi như một tiểu phú, nhưng nếu đặt trong vòng của đám người Triệu Hàn Trầm, chính xác mà nói là nghèo.

Trình Vi Nguyệt nghe Lý Điệp nói, cười cười đi qua véo mặt cô: “Điệp Điệp nhà chúng ta xinh đẹp như thế này, sau này nhất định sẽ rất giàu có!”

“Chỉ được cái dẻo miệng.” Lý Điệp để mặc cô xoa nắn mặt mình, cũng không có phản kháng, hai người hi hi ha ha đùa giỡn.

Không lâu sau, bạn cùng phòng Trần Dịch Hân và Tôn Lai cũng đã tới.

Hai người vừa vào đã hét toáng lên, Trần Dịch Hân biểu tình khoa trương, những đốm tàn nhang trên mặt cũng chuyển động theo: “Các cậu đoán xem, vừa nãy trên đường bọn mình đã nghe thấy cái gì!”

Lý Điệp lấy ra một cái gương nhỏ, một bên trang điểm lại một bên hỏi: “Nghe thấy cái gì?”

“Lễ khai giảng tối nay, nhà trường đã mời đại minh tinh tới, Kiều Tịnh Tuyết!”

Trần Dịch Hân hai tay khoanh trước ngực, trên mặt tràn ngập vẻ khao khát: “Nghe nói a, Kiều Tịnh Tuyết ở ngoài đời siêu cấp xinh đẹp.”

Lý Điệp khinh thường chế nhạo cười một tiếng, kéo vòng eo nhỏ của Trình Vi Nguyệt ôm cô vào lòng: “Có thể xinh đẹp đến mức nào? Có thể đẹp hơn Nguyệt Nguyệt không? Tớ nói cho cậu biết, Vi Nguyệt của chúng ta mới là xinh đẹp nhất!”

Tôn Lai ở một bên trên khuôn mặt thanh tú xuất hiện ý cười, cũng bước tới chạm vào gương mặt đỏ bừng bừng của Trình Vi Nguyệt, nói: “Đúng nha đúng nha! Vi Nguyệt của chúng ta là xinh đẹp nhất.”

Trình Vi Nguyệt xấu hổ cười, ở trong lòng Lý Điệp vùng vẫy: “Người ta là đại minh tinh đó, tớ sao có thể so được?”

“Sao lại không thể so?” Lý Điệp véo cằm của cô, ngữ khí nghiêm túc nói: “Cậu bình thường cũng không có trang điểm, cậu mà trang điểm, trực tiếp carry toàn trường luôn có được không?”

Cách lễ khai giảng không còn nhiều thời gian, Lý Điệp là người thuộc phái nói được làm được, lấy hộp trang điểm từ trong hành lý, háo hức nói: “Đến đến, để tớ trang điểm cho Nguyệt Nguyệt của chúng ta.”

Trình Vi Nguyệt từ trước vẫn luôn là người dễ nói chuyện, nghe thế cũng không vùng vẫy, chỉ là có điểm bất an nói: “Không cần trang điểm quá đậm."

"Biết rồi!” Lý Điệp đã lấy ra kem lót.

Mà ở bên kia, chiếc Bentley màu đen ổn định đi trên đường, ghế ngồi phía sau, Kiều Tịnh Tuyết một bên sửa soạn lại váy, một bên vén mớ tóc ngắn ra sau tai.

Bên cạnh cô là Châu Kinh Duy, ánh mắt sau gọng kính màu kim của anh bình đạm, cả người tỏa ra khí chất không dễ lại gần, giống như có một rào cản vô hình.

Kiều Tịnh Tuyết đối với người anh họ này của chồng mình vẫn luôn có một cảm giác sợ hãi, ngồi bên cạnh anh ngay cả hô hấp cũng dần dần trở nên khó khăn, không dám nói một lời.

Mà ngón tay Châu Kinh Duy sờ sờ lá bùa bình an, động tác rất tinh tế, giống như đang trầm tư.

Khi xe sắp tới cổng Kinh đại, Kiều Tịnh Tuyết cuối cùng cũng thu hết dũng khí, cẩn thận từng li từng tí, nói: “Đại ca, anh* sao lại muốn cùng em đi đến Kinh đại tham gia lễ khai giảng?”

*Trong bản gốc để là 您 (nín): ngài, cách gọi trang trọng,

Cô không hề quên mục đích lên xe của mình.

Châu Kinh Duy không nhìn cô, anh đem lá bùa bình an trong tay cất vào túi áo khoác tây trang, giọng nói thanh lạnh: “Cô làm tốt công việc của mình là được.”

Kiều Tịnh Tuyết bị thái độ thờ ơ và gần như phớt lờ của anh làm cho tức giận, nhưng nghĩ tới tập đoàn Châu thị là hậu thuẫn cho cô trong giới giải trí, mà Châu Kinh Duy là người kế thừa duy nhất của tập đoàn Châu thị, vẫn là đem sự tức giận đè xuống.

Cô cười đến kinh diễm động lòng người, đôi môi quyến rũ đỏ mọng, chủ động tiếp cận: “Em cũng không có ý gì khác, đại ca, anh có phải hay không thích em hay không? Là em đã làm chuyện gì, khiến anh không thích em?”

Châu Kinh Duy cười lạnh một tiếng, rất nhạt, nhưng lại khiến người khác cảm giác như bị kim châm.

Ánh mắt của anh lạnh lẽo, khuôn mặt lạnh lùng, đôi mắt đen láy âm trầm, mí mắt ép xuống, đem theo sự thô bạo.

Lúc lâu sau, đôi môi mỏng của anh phun ra một câu, dễ dàng khiến máu toàn cơ thể của Kiều Tịnh Tuyết đông cứng lại.

Anh nói: “Cô cái gì cũng không làm, tôi ghét cái bản mặt này của cô.”

Kiều Tịnh Tuyết đến khi bước xuống xe, vẫn chưa hồi phục suy nghĩ.

Cô là lần đầu tiên nhận phải sự chán ghét trực tiếp đến từ đàn ông, rõ ràng gương mặt này vẫn luôn khiến cô ở trong trò chơi tình ái chơi một cách dễ dàng.

Nực cười làm sao, anh lại nói chán ghét gương mặt của cô.

Kiều Tịnh Tuyết bất giác run lên, người đàn ông này khiến cô cảm thấy vô cùng sợ hãi.

Sau khi xuống xe, Kiều Tịnh Tuyết lảo đảo đi vài bước, trợ lý từ xe bảo mẫu phía sau chạy tới đỡ lấy cô: “Tịnh Tuyết, chị làm sao vậy?”

Kiều Tịnh Tuyết không nói gì.

Trợ lý lại thở dài nói: “Trước đây em có nghe nói vị kia của Châu gia nổi tiếng không dễ tiếp cận, chị lên xe của anh ta mà chưa có sự cho phép, anh ta chắc hẳn rất tức giận.”

Lớp trang điểm tinh tế trên mặt cũng không che đi được sắc mặt trắng bệch của Kiều Tịnh Tuyết, đôi mắt xinh đẹp mở to, nhìn trợ lý, giọng nói khó tin: “Tôi chưa có sự chưa phép? Tôi làm sao biết được anh ấy không thích, anh ấy cũng không có nói!”

Trợ lý lại thở dài một hơi, cũng không tranh luận thêm gì nữa, chỉ đỡ Kiều Tịnh Tuyết đi vào khán phòng.

Đến khi bọn họ đã đi xa, Châu Kinh Duy vươn đôi chân dài, động tác ưu nhã xuống xe.

Hiệu trưởng đem theo một đám người đến tiếp đón, nhìn thấy thân ảnh của Châu Kinh Duy, vội càng đi tới.

Châu Kinh Duy tháo xuống sự lạnh lùng thờ ơ vừa rồi, nụ cười ôn hòa lịch sự, thành thạo: “Hiệu trưởng Diệp, lâu rồi không gặp.”

“Ngài có thể đến tham gia lễ khai giảng của chúng tôi, tôi thật sự rất bất ngờ.” Mái tóc bạc của hiệu trưởng Diệp có chút rối tung trong gió, kích động nói: “Vị trí của Châu tiên sinh tôi sớm đã sắp xếp ổn thỏa rồi, để tôi đưa ngài qua.”

Châu Kinh Duy mỉm cười gật đầu, bộ dạng tao nhã cao quý.

Sinh viên sớm đã đến đông nghẹt, Trình Vi Nguyệt ngồi ở giữa Lý Điệp và Trần Dịch Hân, cúi đầu xoa nắn chiếc váy trắng ở trên người.

Lý Điệp giúp cô trang điểm nhẹ, môi đỏ chu sa, đôi mắt sau khi được đánh phấn màu đất càng thêm tinh tế xinh đẹp.

Khuôn mặt như thế này, cho dù nhìn từ góc độ nào, cũng không có chút tì vết.

Lý Điệp cắn ống hút trà sữa nhìn bốn phía, nhìn thấy ánh mắt của vô số nam sinh nữa sinh len lén ném qua đây, hài lòng lại kiêu ngạo thu lại tầm mắt: “Vi Nguyệt, cậu sắp mê hoặc người khác đến chết rồi.”

Trinhg Vi Nguyệt nghe không nổi mấy lời này, vành tai càng thêm đỏ, giọng nói cực kì nhỏ: “Đừng nói nữa."