Lục Hân Nhan vì cái chết của người em sinh đôi mà không ngừng tự trách bản thân. Người ngoài nhìn vào luôn nói là cô cướp bạn trai của em gái, hai người tranh chấp rồi xảy ra tai nạn, một chết một bị thương. Cha mất, mẹ thì luôn hận cô, người đàn ông tên Kha Cẩn Niên đó lại không ngừng dây dưa khiến cho Hân Nhan vô cùng mệt mỏi. Hân Nhan đã thả mình vào men rồi cũng chính vì vậy mà quen biết với An Thành. Lúc đầu 2 người còn khách sáo xưng hô với nhau là “anh An – cô Lục” về sau thì...“Anh thật sự rất thích em, chúng ta sao không tiến thêm một bước tìm hiểu nhau đi.”Cô cười khẩy,” Còn tôi chẳng thích anh.”
Anh vẫn không buông tay, cười càng nồng nhiệt hơn, “Cũng không sao, dạo gần đây anh cảm thấy ‘cầu mà không được, đêm nằm thao thức’ cũng hay đó chứ.”Từ đó về sau, Lục Hân Nhan một mực tin rằng An Thành là một tên tâm thần không hơn không kém.” Mặc dù cả hai luôn khắc khẩu không ngừng chọc giận nhau, nhưng không biết từ lúc nào lại dần xích lại gần nhau. Tính tình nam chính thì đôi khi trẻ con lắm, đôi khi mặt dày lắm.
Tình cảm nảy sinh đồng thời cũng kéo theo về không ít đau đớn, dằn vặt. Hai người bọn họ trải qua bao nhiêu sóng gió, bao nhiêu trắc trở, xa cách mới có thể gặp lại nhau... ấy vậy mà. Ba năm trước khi biết cô có ý định bỏ đi anh đã nhốt cô trong phòng ngủ rồi đi làm, ba năm sau khi gặp lại, sợ cô bỏ đi, anh lại nhốt cô trong phòng ngủ lần nữa. Đến nỗi Hân Nhan không khỏi suy nghĩ không biết An Thành có nghiện giam giữ người bất hợp pháp không nữa. Quay lại người đàn ông tên Kha Cẩn Niên, đó là người yêu của em cô, cũng là người đưa cô đến hoàn cảnh không người thân bị mọi người ghét bỏ như bây giờ.