Nông Môn Trưởng Tỷ: Mãn Cấp Đại Lão Chạy Nạn Đi Làm Ruộng

Chương 1-1: Vừa trở về đã lấy năm mạng người (1)




“Phanh ——”

Mục Tri Hứa vừa có ý thức thì phát hiện mình bị đạp một cái vô cùng mạnh, thân thể gầy gò như một con diều bị đứt dây bay thẳng ra ngoài, nàng nén sự đau đớn nơi lồng ngực, mở to mắt nhìn quang cảnh đang diễn ra!

Lọt vào trong tầm mắt của nàng là một con dao bổ củi đang lao thẳng đến, nàng vội vàng lăn một vòng ngay tại chỗ, tránh né công kích của đối phương.

Không kịp quan sát tình huống xung quanh, nàng cắn răng chịu đựng cơn đau trên cơ thể mà cắn răng đứng lên, lập tức giáp lá cà với đối phương.

Tuy rằng nàng không có nhiều sức lực, nhưng nàng vận dụng kỹ xảo nhuần nhuyễn, ra tay thập phần tàn nhẫn, không chút lưu tình nào.

Chỉ nghe “rắc” một tiếng, đối phương đã bỏ mạng ở trong tay nàng.

Nàng ném thi thể của đối phương xuống, có phần hơi ghét bỏ duỗi tay phủi phủi quần áo, tiếp đó nàng sửng sốt trong nháy mắt!

Tình huống gì đây chứ?

Nàng trừng mắt, thấy quần áo trên người mình rách rưới đến khó tả, nàng có chút không thể tưởng tượng được mà nhìn kỹ người nàng đã giết lúc nãy.

Quần áo tả tơi, sắc mặt vàng như nến, gầy đến nỗi nếu nói là da bọc xương thì cũng không phải đang nói quá, đây… là dân chạy nạn!

Mục Tri Hứa im lặng một hồi, sau đó cũng hiểu rõ tình cảnh hiện tại của bản thân, không tiếp tục nghĩ nhiều nữa, nàng nhặt dao bổ củi trên mặt đất lên, chạy thật nhanh về phương hướng đang hiện hữu trong tâm trí.

Nàng phải nhanh lên một chút, đệ đệ muội muội còn chờ nàng đến cứu!

Vốn dĩ, Mục Tri Hứa chính là người Đại Yến, dựa theo tình cảnh trong quá khứ mà nói thì vừa rồi nàng đã chết không kịp ngáp, chung quy thì một tiểu nông nữ mới mười tuổi, sao có thể là đối thủ của một nam nhân hung ác đến cùng cực.

Thế nhưng trời cao rủ lòng thương, ở kiếp trước, sau khi Mục Tri Hứa chết đi không xuống âm tào địa phủ, mà là xuyên đến thế kỷ hai mươi mốt, cơ duyên xảo hợp có được một cái hệ thống.

Về sau, nàng không ngừng xuyên qua các vị diện khác nhau để có thể hoàn thành nhiệm vụ hệ thống đã chỉ định, cuối cùng, nàng tích góp đủ lực lượng rồi, lập tức trở về quê hương của mình!

“Ô ô ô, tỷ ơi! Cứu ta!” Mục Tri Hứa từ bụi gai lao ra, lọt vào tầm mắt của nàng chính là quang cảnh muội muội nhỏ nhất Mục Tri Hạ đang nằm dưới tầm ngắm hung hiểm của một nam nhân.

Mà trước mặt bọn họ là một cái khung lò bị lửa thiêu đốt hừng hực, bên trên khung lò là một cái nồi, trong nồi bốc lên từng luồng khói trắng, hiển nhiên nước đã sôi rồi!

Bên cạnh là Mục Thâm và Mục Uyên đang bị áp chế đến gắt gao, ánh mắt căm hận trừng to như muốn nứt ra, thế nhưng căn bản là không có cách nào để phản kháng, hai người chỉ mới mười một tuổi mà thôi, trong khoảng thời gian đói khát này cũng gầy đến đáng thương!

“Lão tam, nhanh một chút, mau đem con dê nhỏ hai chân này ném vào bên trong đi." Nam nhân bên cạnh cất lời, giọng điệu vô cùng tàn nhẫn.

Trong mắt hiển hiện lục quang, là do nhìn thấy đồ ăn mà nảy sinh tham lam và ham muốn mà bất chấp tất thảy!

Nam nhân gật gật đầu, dùng một tay nhấc Mục Tri Hạ lên, trên mặt là biểu cảm vô cùng dữ tợn, sau đó không chút do dự đem Mục Tri Hạ ném vào nồi nước đang sôi sùng sục.

“Muội muội ——”

“Hạ Hạ!”

Mục Thâm và Mục Uyên nghẹn ngào không thốt nên lời, hai người không ngừng giãy giục thế nhưng lại bị kẻ ác ấn chặt dưới mặt đất đầy bẩn thỉu, không có cách nào cựa quậy.

Khóe mắt của Mục Tri Hứa muốn nứt ra, may mắn thay là khi nãy nàng xông ra cũng không ai chú ý nên đã nhân cơ hội đó di chuyển đến vị trí thích hợp.

Vào khoảnh khắc nam nhân kia buông tay, nàng lập tức nhào tới, vươn hai tay ra ôm lấy Mục Tri Hạ, trong tích tắc, nàng cảm thấy vô cùng xót xa, bởi đứa nhỏ này đã năm sáu tuổi nhưng so với những đứa nhỏ mới hai ba tuổi không có chút khác biệt nào, nhẹ đến nỗi khó tin.

Cùng lúc đó, dùng một cước đạp nam nhân bên cạnh qua một bên.

Nàng nhanh nhạy mượn lực để rơi vào khoảng trống cách đó không xa, Mục Tri Hạ ở trong lòng nàng run rẩy không ngừng, gắt gao ôm cổ nàng thật chặt.

Biến cố phát sinh trong tích tắc, tất cả mọi người đều không kịp phản ứng.

Mục Tri Hứa cũng không cho bọn họ thời gian và cơ hội để phản ứng, nàng có thể cảm nhận được dạ dày đang co rút từng đợt không ngơi nghỉ.

Nếu sơ hở, tỷ đệ bọn họ đều sẽ xuống địa phủ trình báo!

Nàng ôm Mục Tri Hạ, dùng sức ở chân đá giò lái một cú khiến cho khung lò ngã lăn ra mặt đất, nước sôi sùng sục trong nồi lẫn vài cây củi mang theo ngọn lửa đang cháy đến dữ dội đều thuận hướng bay về phía hai nam nhân cách đó không xa.

Hai người phản ứng cũng được gọi là không chậm, nhanh chóng xoay người tránh né, thế nhưng vẫn bị nước sôi và lửa nóng làm phỏng, "di" một tiếng, những chỗ bị phỏng trên người lập tức bay ra một luồng khói trắng mờ ảo.