Nông Môn Trưởng Tỷ Có Không Gian

Chương 225: Diêu thị hôn mê bất tỉnh




Cố Vân Đông mới vừa nhíu mày, liền nghe được hắn hỏi, “Ngươi là Cố cô nương đi? Thân thể ngươi có hay không không thoải mái, trên người ngươi có thấy nóng không, có cần ta giúp ngươi hay không a?”

Hắn nói xong liền đến gần hơn một chút, ngay sau đó, một cổ hương vị hôi hám của hắn sộc thẳng vào mũi nàng.

Cố Vân Đông sợ tới mức lập tức lùi lại một bước, “Ngươi đứng lại, đừng tới đây. Ta thực tốt, không có chỗ nào không thoải mãi, không cần ngươi hỗ trợ.”

Nam nhân kia nhíu mày, cái sẹo trên mặt theo động tác này lại trở nên vặn vẹo vài phần, mang theo vài phần hùng ác.

Cố Vân Đông không biết được người này rốt cuộc từ nơi nào ra tới, nhưng hắn hỏi chuyện rất kỳ quái, giống như đã đoán được nàng sẽ gặp chuyện gì vậy.

Mắt thấy nam nhân kia lại đi về phía trước, Cố Vân Đông lập tức hướng đi ra khỏi mai viên.
Nam nhân lập tức đuổi theo lại đây, bởi vì trên người hắn quá thúi, Cố Vân Đông ngay cả ý tưởng cùng hắn giao thủ cũng không có.

Nàng cất bước liền chạy, chờ khi ra được mai viên một chút, vừa lúc nhìn thấy chủ tớ Diêu thị.

Chỉ là hai người này vừa nói vừa cười, lại không phải hướng mai viên đi, ngược lại đi Như Ý viên.

Cố Vân Đông cười lạnh một tiếng, trực tiếp vọt tới trước mặt Diệu thị, “Thiếu phu nhân, ngươi rốt cuộc có ý tứ gì? Có người chiêu đãi khách nhân như ngươi vậy sao? Chính mình bỏ đi còn chưa tính, ngay cả gia nhà các ngươi cũng bỏ đi, lưu lại ta một mình ở mai viên muốn uống ngụm trà cũng tìm không thấy người. Còn gặp một tên xấu xí hôi thối đầu óc có vấn đề, nói chuyện lộn xộn không thể hiểu được. Thiếu phu nhân, ngươi thấy ta không vừa mắt cũng không cần làm ta ghê tởm như vậy đi, nếu nơi này không chào đón ta, ta đây liền đi trở về, ta còn không hiếm lạ tới vậy đâu.”
Diêu thị bị người vọt tới trước mặt làm hoảng sợ, còn chưa có thấy rõ ràng đâu, đã bị thanh âm bùm bùm của nàng cấp chấn lùi lại một bước.

Thật vất vả mới nghe rõ ràng được ý tứ trong lời nói của nàng, Cố Vân Đông đã vung tay áo, đi rồi.

Diêu thị chớp chớp mắt, nhìn bóng dáng nàng đi xa, lại nhìn nhìn cái hạ nhân có vết sẹo trên mặt kia, giờ phút này người này đã lui về sau.

Diêu thị đột nhiên phục hồi tinh thần lại, vội chỉ vào Tiền ma ma, “Mau, mau đem nàng gọi lại.”

“Lão nô đi ngay.” Tiền ma ma cũng có chút ngốc, cất bước liền đuổi theo Cố Vân Đông.

Diêu thị đi tới đi lui một hồi lâu, mới hỏi với vẻ mặt đầy khó hiểu, “Này rốt cuộc sao lại thế này? Cố Tiên Nhi không phải đang thực hiện kế hoạch của nàng sao? Như thế nào còn làm Cố Vân Đông trốn thoát được, ngay cả tên hạ nhân kia cũng ngăn không được sao?”
Tiền ma ma thực mau trở về, nàng tay già chân yếu, lại chậm trễ một thời gian, nơi nào còn có thể đuổi kịp người? Chờ đến thời điểm nàng chạy ra ngoài cửa, đến thân ảnh cũng không thấy nữa rồi.

Diêu thị càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, tổng cảm thấy có cái gì ẩn ẩn vượt qua kế hoạch của chính mình.

Nàng nhất thời cũng không rảnh lo Cố Vân Đông, vội cùng Tiền ma ma nói, “Đi, đi mai viên nhìn xem.”

Tiền ma ma cũng là lo lắng sốt ruột, hai người cùng đi mai viên.

Còn chưa có đi vào đâu, liền nhìn đến cách đó không xa có vài hạ nhân đang vây quanh một căn phòng, chỉ chỉ trỏ trỏ vào bên trong.

Diêu thị mí mắt nhảy dựng, vội vã chạy lại.

Bên trong phát ra âm thanh quá quen thuộc, trừ bỏ Bành Trọng Phi thì còn có ai??

Diêu thị thiếu chút nữa ngất đi, Tiền ma ma vội vàng để những hạ nhân khác rời đi, chính mình tiến lên đẩy ra cửa phòng.
Trong phòng một mảnh hỗn độn, đến khi nhìn thấy rõ ràng người ở bên trong, Diêu thị một hơi không đi lên, thật sự ngất đi rồi.

Tiền ma ma một trận hoảng loạn, Bành phủ trong nháy mắt gà bay chó sủa.

Cố Vân Đông cũng mặc kệ bọn họ, nàng vừa ra khỏi đại môn Bành phủ, vội vã lên xe ngựa, liền thấy bên trong cư nhiên ngồi một người không tưởng được. “Ngươi như thế nào tại đây??”