Nông Môn Khoa Cử Chi Kiếm Tiền, Khảo Thí, Dưỡng Gia

Chương 28: Lò nướng cổ đại




Lâm Trạch không quan tâm đến chuyện của người khác, hiện tại hắn muốn cuộc sống của nhà mình thật tốt.

Ôm Chương Tụ an phận ngủ một cách thoải mái, nghe tiếng gà gáy vào buổi sáng liền thức dậy đúng giờ.

Đầu tiên rửa mặt bằng nước ấm rồi chưng trứng cho phu lang ăn, xử lý thịt heo rừng hôm qua chưa làm xong, hôm qua hắn chỉ luộc sơ để không bị hỏng, thời tiết như thế này phải xử lý càng sớm càng tốt.

Cuộc sống hiện tại tuy bình thường nhưng về tinh thần thì dễ chịu hơn nhiều so với hiện đại, nếu người đàn ông có người mình thích, anh ta cảm thấy mình có mục tiêu và cố gắng phấn đấu.

Chương Tụ cũng không phải là người lười biếng, Lâm Trạch tỉnh dậy thì cậu cũng thức dậy sau một lúc, cảm nhận chăn đệm mát lạnh bên cạnh và mùi củi lửa ra từ phòng bếp, cậu cảm thấy mình như được ngâm vào hũ mật.

Cậu chưa từng nghĩ sẽ có một nam nhân đối xử tốt với cậu như vậy, trong thôn cũng không có nam nhân nào nấu ăn cho phu lang, nếu ai mà biết được chắc chắc sẽ hâm mộ với cậu.

Chương tụ ngượng ngùng và ngọt ngào ở trên giường, nhanh chóng mặc quần áo và đi vào phòng bếp hỗ trợ.

Mặc dù Lâm Trạch rất tốt với cậu, nhưng mọi việc trong nhà đều do phu lang làm, sao cậu có thể hưởng thụ mà không làm gì hết.

Hơn nữa Lâm Trạch hiện tại không phải là tên khốn đáng ghét hay đánh mắng cậu trước đây, cậu thích nhìn Lâm Trạch, muốn mỗi giây mỗi phút đều hạnh phúc bên cạnh Lâm Trạch.

Phu lang đau lòng hắn muốn tới hỗ trợ, Lâm Trạch tự nhiên không có ý kiến.

Mới sáng sớm, hai phu phu đã ngọt ngào nấu cơm trong bếp, bữa sáng trong bếp ta một ngụm huynh một ngụm ăn hết. Tất nhiên đều là chủ ý của Lâm Trạch, Chương Tụ quả thực xấu hổ muốn chết, may mắn là trong nhà không có người khác nhìn thấy.

-

Buổi sáng, Hà Hướng Phong và huynh đệ hắn đến đây một chuyến, là tới đưa cho bọn họ mật ong rừng hôm qua giấu ở trong núi.

Vì sợ mật ong rừng buổi tối bị gấu đen trong núi trộm đi, huynh đệ Hà gia suốt đêm mạo hiểm mang trở về, may mắn là nhà bọn họ huynh đệ nhiều, hơn nữa mỗi người đều cao to cường tráng, nếu là thôn dân khác sẽ không dám chạy vào trong núi vào buổi tối.

Hà Hướng Phong không chỉ đưa mật ong rừng, còn đưa thêm rất nhiều quả dại, hạch đào, quả khô linh tinh, số lượng còn nhiều hơn so với lúc bọn họ hái được, hiển nhiên là do huynh đệ Hà Hướng Phong hái nhiều mới phân cho bọn họ.

Cái này là do Lâm Trạch yêu cầu, hắn cũng không khách khí nhận lấy, liền nói với Hà Hướng Phong về việc xây lò nướng.

"Hà ca, ta nghe A Tụ nói phụ thân huynh là thợ xây giường đất rất giỏi, nếu ta muốn làm đồ ngọt bắt buộc phải có lò nướng, huynh giúp ta hỏi đại thúc có thể tới hỗ trợ được không? Tiền công chúng ta sẽ theo quy củ mà tính, huynh đừng từ chối, lò nướng yêu cầu cách làm rất phức tạp, không thể để thúc làm không công, hơn nữa ta muốn làm càng sớm càng tốt.

Lâm Trạch làm điểm tâm Trung Quốc rất nhiều lần, nhưng đồ ngọt Trung Quốc có tay nghề rất phức tạp, hơn nữa nơi này cũng không có máy làm bánh chuyên dụng.

Cho nên Lâm Trạch có ý tưởng bán đồ ngọt kiểu Tây, đặt ở nơi này mới mẻ đa dạng, có vài món ăn ngon mà cách làm lại đơn giản, không mất nhiều thời gian rất thích hợp với nhà hắn hiện tại đang thiếu nhân thủ.

Hầu hết đồ ngọt kiểu Tây đều là nướng, cho nên việc xây cái lò nướng lò đất là rất cần thiết.

"Được rồi, chiều nay ta sẽ dẫn phụ thân tới đây."

Hà Hướng Phong ngẫm lại rồi gật đầu.

Nếu Lâm Trạch nói yêu cầu rất phức tạp, nhà hắn lấy bạc cũng không ngại, mọi người đều không giàu có, không cần thiết làm má bự ra để che dấu cho người mập, Lâm Trạch đưa cơ hội cho nhà hắn kiếm tiền, nhà hắn về sau tìm cơ hội đem nhân tình báo đáp là được.

"Tới đây giữa trưa đi, phụ thân ta giữa trưa chắc sẽ tới, đến lúc đó Hà đại thúc cùng lão uống hai ly, huynh và Lạc ca nhi cũng tới đi, nếu không một bàn toàn là nam nhân, A Tụ nhà ta ăn cũng không được tự nhiên."

Mọi việc đều phải làm từng việc một, quan hệ cũng phải từ từ, trong lòng Lâm trạch rõ ràng về chuyện đó.

Hà Hướng Phong cũng không phải là người ra vẻ, biết Lâm Trạch nấu ăn rất ngon, nghĩ lại liền sảng khoái đồng ý, nếu hắn không ăn cũng phải cho Trịnh Tiểu Lạc cọ bữa cơm, nhân tình từ từ trả là được.

Buổi sáng, hai phu phu tiếp tục ngốc trong phòng bếp nấu ăn.

Sở dĩ mời mọi người ăn cơm như vậy, Lâm Trạch cũng có ý tưởng của mình, hắn không phải vì sĩ diện mới hào phóng với mọi người, hiện tại trong nhà cũng không giàu có, sử dụng bạc như thế nào cũng phải tính toán cẩn thận.

"...... ta đã suy xét bán đồ ngọt như thế nào, lúc trước ta đã nhờ Lạc ca nhi tới nhà chúng ta trang trí hộp đựng đồ ngọt, đồ ngọt được đóng gói đẹp mắt mới bán được giá tốt nhất, người ở trấn trên ăn được điểm tâm đều không nghèo, để ý nhất là sạch sẽ, ăn ngon và đẹp."

"Chúng ta cần phải có nhãn hiệu trên hộp đồ ngọt, đó là đại diện thương hiệu của chúng ta, việc mở cửa tiệm về sau sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Đến lúc đó thuê thêm vài tiểu nhị, cửa tiệm đều do em quản lý, ta sẽ chờ em nuôi ta, ta ở nhà ôn sách ăn cơm mềm* của phu lang, tranh thủ đậu kỳ thi hương lần sau, cho phu lang của ta được gọi là cử nhân phu lang......"

Ăn cơm mềm*: ý muốn nói những người đàn ông lười biếng, hay đeo bám phụ nữ để kiếm tiền.

Lâm Trạch vui vẻ tưởng tượng về tương lai, đem những lời này đều nói cho Chương Tụ nghe, làm phu lang nhà mình cũng phấn đấu theo.

Dù sao hắn cũng là người hiện đại, hắn sống ở thời đại này cũng không có nghĩa hắn phải theo tư tưởng nơi này, hắn có thể sủng A Tụ, nhưng hắn không hy vọng cậu chỉ quây quanh ở hậu viện suốt đời.

Trong mắt hắn ca nhi không khác gì nam nhân, bạn đời cùng sóng vai bên nhau mới có thể tiếp tục đi về phía trước, chênh lệch quá lớn đối với tình cảm của hai người rất bất lợi, hắn không muốn tương lai A Tụ giống như những phụ nhân lo lắng tướng công ở bên ngoài thay lòng đổi dạ mà sầu khổ.

"Vậy huynh phải cố gắng nỗ lực, cử nhân cũng không phải dễ lấy đâu."

Chương Tụ không biết trong lòng Lâm Trạch đang nghĩ gì, nhưng cách làm của Lâm Trạch rất hợp với tâm ý của cậu.

Cậu không có tính cách thích hưởng thụ, bọn họ hiện tại là phu phu, Lâm Trạch đi thi khoa cử, cậu ước mọi việc trong nhà đều giao cho cậu làm, nhà người khác đọc sách đều có người cung phụng cái gì cũng không lo, tình huống hiện tại của nhà bọn họ không cho phép, tướng công cả ngày còn phải phân tâm chăm sóc cậu.

"Phu lang yên tâm, ta hiện tại tin tưởng mười phần, bây giờ chỉ cần em cổ vũ cho ta, không cho thân cái kia thì gọi vài tiếng tướng công được không? A Tụ, ta rất muốn nghe......"

Lâm Trạch chính là tên hỗn đản, đang nói chính sự tùy lúc có thể lạc đề.

Chương Tụ bị thuyết phục, một khi Lâm Trạch chơi xấu cậu không biết cự tuyệt như thế nào, lại nói Lâm Trạch da mặt rất dày không đạt mục đích là không bỏ qua, hắn căn bản không chịu tiếp thu cự tuyệt.

Cuối cùng người nào đó gọi hai chữ 'tướng công', Lâm Trạch cao hứng đến nỗi trong phòng đều tiếng cười của hắn.

Chờ đến giữa trưa khi đám người Hà Hướng Phong đến đây, trong phòng tràn ngập hương vị mang tên là 'hạnh phúc', làm người khác vào nhà liền cảm thấy thoải mái.

Nhìn thấy bàn ăn đầy món ăn và canh, mọi người vừa thèm vừa cảm thấy lãng phí.

Tuy rằng món ăn đều là nội tạng heo, nhưng bên trong đều có dầu muối đầy đủ, thêm tay nghề nấu ăn của Lâm Trạch, so với món ăn mừng năm mới còn đẹp hơn.

Lâm Tam Quý trong lòng rất cảm động, cảm thấy lão đại làm món ăn ngon như vậy nguyên nhân là do lão đến đây, lão đại hiếu thuận đau lòng với lão nhất.

Hai lão thái thái Lâm gia mặt dày theo cọ cơm càng trực tiếp chảy nước miếng, Lâm gia muốn cho nhi tử đọc sách, ăn mặc cần kiệm từ rất lâu rồi, hiện tại nhìn món ngon như vậy sao không chảy nước miếng được.

Chỉ là một bữa cơm, Lâm Trạch cũng lười so đo với hai lão nhân, dù gì hai lão nhân này có quan hệ huyết thống cùng với nguyên thân, hắn không thể tuyệt tình với họ giống như Trần Thục Cúc được, bằng không sẽ ảnh hưởng tới thi khoa cử.

Cho nên nói cổ nhân nhiều người ngu hiếu như vậy không phải do họ thật sự ngu hiếu, mà do các quy củ áp đặt ra.

Vì tiền đồ của mình mà suy nghĩ, chỉ cần hai lão nhân này không gây chuyện với hắn, Lâm Trạch coi như nhìn không thấy.

Hiện tại toàn bộ Lâm gia, hắn chỉ cần đối tốt với Lâm lão cha là được.

"Phụ thân, chúng ta ăn cơm đi, hôm nay Hà đại thúc cũng có mặt, các ngài cũng uống hai ly đi, buổi chiều ta quét dọn phòng cho ngài, ta đã nói mỗi tháng để ngài sống ở đây nửa tháng, nhi tử hiện tại có thể hiếu kính với ngài."

Lâm Trạch, người có khả năng thu phục lòng người, sớm đã thành thạo kỹ năng.

Một câu làm Lâm Tam Quý muốn khóc, đỏ mắt vội vàng gật đầu

"Ai, tốt tốt, phụ thân sẽ ở lại, con rất giống nương, tâm tư đều tốt......"

Đáng tiếc Dung Nương đã làm tức phụ người khác, hiện tại không biết sống chết ở nơi nào, không thể thấy nhi tử bọn họ ngoan như vậy.

Nhìn nhi tử cực kỳ giống thê tử, trái tim Lâm Tam như bị dao cắt thành nhiều mảnh, nhiều năm qua đều như thế này.

Lão thái thái nghe Lâm Tam Quý lại nhắc tới Khương Dung Nương, tay nhịn không được run lên, nỗ lực đem đầu vùi trong chén cơm, hận không thể biến thành không khí.

Trong lòng bà thật hối hận, nếu lúc trước không phải bị ma quỷ ám ảnh có cháu đến điên rồi, bà sẽ không làm ra việc hồ đồ hưu con dâu đi, nhi tử lại ly tâm với bà, sẽ không cưới ác phụ Trần Thục Cúc về làm hại huyết mạch Lâm gia của họ.

Nhưng hiện tại hối hận cũng vô dụng, ai kêu Khương gia kia so với họ còn ác hơn, khuê nữ nhà mình tùy tiện gả đi mặc kệ sống chết ra sao, làm hại họ muốn cứu người về nhà cũng không có cơ hội, Tam Quý cả ngày oán trách họ.

Chuyện cũ này mọi người cũng không muốn nhắc đến, trong lòng đều rõ ràng, nói ra làm hỏng không khí.

Hơn nữa Lâm Trạch làm đồ ăn rất ngon, ruột heo xào, gỏi tai heo chua ngọt, canh sườn heo củ cải trắng....., đừng nói là ăn, mọi người còn chưa từng nhìn thấy món ăn dụ người đến bụng kêu ùng ục như vậy, một bữa cơm ăn đến cao hứng.

Ai cũng không nghĩ tới nội tạng heo làm ra món ăn ngon như vậy, quả nhiên người đọc sách có kiến thức uyên bác, nội tạng heo tanh như vậy cũng nghĩ ra cách xử lý tốt.

Tất nhiên, do Lâm Trạch thêm nhiều dầu muối mới là quan trọng nhất, thôn dân tính toán tỉ mỉ mới không dám giống Lâm Trạch bỏ nhiều như vậy.

Ăn xong món ngon của Lâm Trạch, Hà đại thúc liền bắt đầu làm việc, Hà Hướng Phong cũng rời đi, đi theo hỗ trợ phụ thân hắn.

Lâm Tam Quý nghĩ ngoài ruộng đã thuê huynh đệ Hà gia thu hoạch, lão đi một lát cũng không trì hoãn quá nhiều, con của lão muốn xây lò nướng lò gì đó làm sinh ý nhỏ, lão so với Lâm Trạch còn khẩn trương chú ý hơn, đương nhiên là muốn ở lại để hỗ trợ.

Hai Lâm lão thái thái cũng không đi, đi theo Chương Tụ Trịnh và Tiểu Lạc vào rừng trúc chặt cây, hỗ trợ làm sản phẩm từ trúc.

Không phải do hai lão nhân này tốt bụng như vậy, là do Lâm Tam Quý kêu, không thể không ở lại hỗ trợ.

Bởi vì sự tình con dâu lúc trước, bọn họ ở trước mặt nhi tử nhiều năm như vậy vẫn không dám ngẩng đầu, chỉ cần Lâm Tam Quý lên tiếng, hai lão nhân chỉ có thể nghe lời theo.

Cũng may Lâm Trạch không keo kiệt cơm chiều, vẫn nấu món ngon cho những người hỗ trợ.

Giúp một ngày trời tinh thần hai lão nhân liền phấn chấn, lúc gần đi mắt còn trông mong nhìn Lâm Trạch, trên mặt rõ ràng viết, "Đại tôn tử, để nội tổ tiếp tục làm việc cho con! Không cần tiền công chỉ cần cơm tháng là được!"

Đương nhiên, cái nguyện vọng tốt đẹp này tự nhiên sẽ không thành, bị Lâm Tam Quý đen mặt đuổi về Lâm gia.

Chờ hai lão thái thái vừa đi, Lâm Tam Quý mới xoay người đổi thành gương mặt tươi cười, tung tăng vào phòng của lão mà nhi tử ngoan đã thu dọn.