Nông Môn Khoa Cử Chi Kiếm Tiền, Khảo Thí, Dưỡng Gia

Chương 11




Lâm Tam Quý không nghĩ tới tức phụ của lão dám làm chuyện này.

Lão luôn biết Trần Thục Cúc không phải hiền thê, ngang ngược vô lý lại đanh đá nhưng cũng cưới về nhà, lại sinh hài tử cho lão, chỉ cần không chạm tới cực hạn, lão đều không so đo chịu đựng tật xấu của Trần Thục Cúc.

Mà cực hạn của lão chính là đại nhi tử, Trần Thục Cúc vì lão nhị cắt dứt tiền đồ của lão đại, hoàn toàn đánh vỡ cực hạn của lão.

"Lý lão ca, ta muốn hưu nữ nhân này, ngài làm chứng cho ta."

Lâm Tam Quý che ngực lại không ngừng thở dốc, suýt chút nữa ngất xỉu.

Trần Thục Cúc choáng váng khi nghe được lời này, tướng công mụ trước kia không phải không nói muốn hưu mụ, nhưng chỉ nói ở nhà mà thôi. Lâm Tam Quý chú trọng thể diện Lâm gia, nếu không phải động tâm tư sẽ không nói bậy trước mặt người ngoài.

Lần trước Lâm Tam Quý tìm thôn trưởng nói lời này là lúc mụ muốn đem Lâm Trạch giao cho người khác.

Trần Thục Cúc bây giờ mới luống cuống, so với tội danh bất công ngoan độc còn muốn hoảng hơn, mụ đến tuổi này còn bị hưu về nhà mẹ đẻ, khác gì bức tử mụ đâu.

"Không, đương gia ngươi không thể hưu ta, ta biết sai rồi, là ta bị ma đeo quỷ bám. Tam Quý, ngươi không thể hưu ta, nếu ta bị hưu, lão nhị về sau thi khoa cử như thế nào?"

Trần Thục Cúc vội vàng khóc sướt mướt cầu tình, không la lối khóc lóc nữa, đem nhi tử ra cầu tình.

Không phải mụ thông minh, mà mụ hiểu tính tình của Lâm Tam Quý, trong lòng Lâm Tam Quý căn bản không có mụ, mấy năm nay nhường mụ chẳng qua là xem trọng mặt mũi nhi tử, cho nhi tử đọc sách cũng là tâm nguyện của Lâm Tam Quý.

Nhưng lần này mụ tính sai rồi, ở trong lòng Lâm Tam Quý, địa vị lão đại trong tưởng tượng của mụ càng lớn hơn.

"Ngươi chỉ biết nghĩ đến lão nhị, còn lão đại đâu? Ngươi làm những chuyện đó có nghĩ đến tổn hại cho lão đại về sau hay không? Trong nhà cũng có bạc, có chu cấp đủ cho hài tử đọc sách hay không, bộ ta không biết hay sao? Nếu không đủ, ta sẽ tìm cách chu cấp, sao ngươi lại có thể chặt đứt tiền đồ của lão đại."

Mắt Lâm Tam Quý đỏ lên, cực kỳ giống bộ dáng tuyệt vọng vừa rồi của Lâm Trạch.

Chẳng qua Lâm Trạch vừa rồi là cố ý làm, mà Lâm Tam Quý thật sự khổ sở tuyệt vọng, đều do lão dung túng mới làm cho Trần Thục Cúc có lá gan lớn như vậy, lão đại ngoài miệng nói không oán lão, trong lòng không điểm ngăn cách sao?

"Nhưng hắn hoang phế nhiều năm không đọc sách, cho dù ngươi hưu ta, hắn cũng không thể thi đậu khoa cử. Tam Quý, ta biết sai rồi, ta chỉ đến lão nhị, nhà chúng ta hiện tại đều trông cậy vào tiền đồ của lão nhị."

Tuy biểu tình Trần Thục Cúc dạ thưa nhận sai, nhưng ngữ khí rất xấu.

Có tiền đồ của lão nhị, Lâm Tam Quý sao hưu mụ được nữa, thôn trưởng và lão tộc cũng không đáp ứng, đã phế một cái tú tài rồi, chẳng lẽ còn muốn phế thêm một người?

Lý Lão Phúc và các lão tộc sắc mặt khó coi nhìn Trần Thục Cúc, lại không thể không giúp:

"Lâm gia, việc hưu thê này bỏ đi, lời mụ già này nói cũng có đạo lý, sắp phải thi hương rồi, truyền đi sẽ ảnh hưởng rất lớn, chúng ta đem mụ già này đến từ đường làm việc hai năm, cho mụ giác ngộ lại."

"Phụ thân, ngài tha thứ cho nương đi, nương bởi vì ta mới phạm phải sai lầm này. 'Con không chê cha mẹ khó, chó không chê chủ nghèo', cha mẹ nuôi dưỡng tri ân con cái bất tận về sau, nhi tử khẩn cầu phụ thân niệm tình nương quán xuyến nhà cửa nhiều năm, tha thứ cho nương."

Lâm Kiến Văn đi lên cầu tình, nói với Lâm Tam Quý xong lại hướng đến Lâm Trạch:

"Đại ca, tuy nương đã làm sai, chung quy là sanh mẫu của chúng ta, trong lòng huynh có oán hận thì tìm đệ đi."

Nhìn như hiếu tử khiêm tốn, thực tế đem hiềm nghi của mình tẩy đi sạch sẽ, đối lập với Lâm Trạch bất hiếu oán hận muốn kiện sanh mẫu.

Lâm Kiến Văn quả thực âm hiểm giảo hoạt.

Lâm Trạch trong lòng cười lạnh một tiếng, làm biểu tình bi thương tiếp chiêu gã:

"Nhị đệ từ nhỏ có nương yêu thương, tất nhiên là không biết trong lòng đại ca đau khổ thế nào. Tóm lại, việc học hiện tại của ta hoang phế nhiều năm, cái gì cũng không thay đổi được. Bà ấy là nương, mặc dù chặt đứt tiền đồ của ta, ta cũng không thể oán bà ấy...... Phụ thân, từ bỏ việc hưu thê đi, ta hiện tại chỉ nghĩ đến việc phân gia đoạn thân sạch sẽ, ngài thành toàn cho nhi tử đi."

Lòng tràn đầy chua xót cùng thất vọng.

Không chỉ có con cái trong thôn nghe được khó chịu, chính người làm cha mẹ trong lòng cũng không khỏi tư vị, tuy nói Lâm Trạch hôm nay có chút kích động ngỗ nghịch, nhưng cũng do Trần Thục Cúc bức tới cùng đường.

Lâm Trạch thông minh từ nhỏ, mười hai tuổi thi đậu tú tài, tư thục tiên sinh còn nói hắn có thể thi đậu Trạng Nguyên, kết quả lại bị hủy như vậy!

"Lão nhị Lâm gia còn không biết xấu hổ hướng Lâm Trạch cầu tình, Trần thẩm bất công với hắn từ nhỏ, hắn còn hiếu thuận với mụ, gã đâu phải là Lâm Trạch bị oan khuất, tiền đồ cũng chưa mất, trong lòng gã tất nhiên không có oán hận rồi."

"Lâm Kiến Văn không có biết người ta đau khổ cỡ nào đâu."

Các thôn dân lặng lẽ nghị luận.

Lâm Kiến Văn trong lòng cực hận khi nghe người xung quanh nói, gã không nghĩ tới đại ca ngày thường ngu xuẩn, nhưng hôm nay lại khéo đưa đẩy thiện ngôn*.

Thiện ngôn*: lời hay

Lý Lão Phúc mắt nhìn Lâm Kiến Văn, trong lòng cũng bực mình, lão không phải thôn dân ngu muội vô tri, những chuyện tranh giành gia sản lão không biết sao, chuyện hôm nay chỉ dựa vào Trần Thục Cúc là một thôn phụ thì không thể nào làm được.

Nhưng hiện tại không có biện pháp, tiền đồ của Lâm Trạch đã bị hủy. Lâm Kiến Văn là tú tài duy nhất trong thôn, còn hai tháng nữa tới kỳ thi hương, chuyện của Lâm gia chỉ có thể một điều nhịn chín điều lành.

"Được, một khi đã như vậy, Lâm gia ngươi xem chuyện lớn thành nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, đỡ phải truyền đi ảnh hưởng tới lão nhị."

Người trong thôn sôi nổi tỏ thái độ tán đồng.

Lâm Tam Quý tức giận, cũng biết sự tình nghiêm trọng, nhưng lão cảm thấy quá ủy khuất đại nhi tử.

Thấy hán tử trung niên khó xử buồn khổ. Lâm Trạch nghĩ nghĩ, chủ động thoái nhượng:

"Phụ thân, phân gia đoạn thân đi, nhi tử không trách ngài, nhi tử biết trong lòng ngài có nhi tử."

Dù sao cũng cho Lâm Kiến Văn mặt mũi, mặc kệ hắn được tư thục tiên sinh đánh giá tốt ra sao, họ vẫn lo lắng 'tiền đồ vô lượng' của Lâm Kiến Văn nên không thể đắc tội, trong thôn khẳng định sẽ nghĩ cách áp chuyện này xuống.

Mọi chuyện đều do Trần Thục Cúc ra tay, căn bản không bắt được Lâm Kiến Văn.

Một khi đã như vậy, không bằng chủ động lui một bước, thôn trưởng và các lão tộc đều cảm thấy hắn tốt, sẽ áy náy với hắn, về sau làm việc gì cũng thuận lợi hơn.

Tóm lại, Lâm Tam Quý hiện tại cực kỳ hận Trần Thục Cúc, mụ già kia về sau sống không được tốt.

Quả nhiên, khi nghe Lâm Trạch nói, người trong thôn nhìn về phía hắn đều phi thường bội phục và đồng tình.

Lâm Trạch đứa nhỏ này quá nghĩa khí, bị hại thành ra như vậy còn bỏ qua. Trái với Lâm Kiến Văn, mấy năm nay nhìn nương của gã bất công với đại ca, đưa bạc cho mình, nửa câu công đạo cũng chưa khuyên nhủ nương của gã, hưởng thụ quen rồi, nhìn là biết nhân phẩm cao hay thấp.

Hôm nay xem đến náo nhiệt, trong thôn không ít người minh bạch, âm thầm hạ quyết tâm về sau ít giao tiếp với Lâm Kiến Văn.Tuy là có tiền đồ nhưng nhân phẩm không tốt, đến lúc gã phát đạt nhất định sẽ không nhớ tới ngươi.

"Được, vậy...... Phân gia đoạn thân, Lý lão ca, ngài làm chứng đi."

Lâm Tam Quý nhìn đại nhi tử hiểu chuyện, trong lòng khó chịu vô cùng.

Lão suy sút ngồi vào trước bậc thềm, trầm mặc một lúc lâu, sau đó mới nói:

"Trong nhà không có thứ gì tốt, một căn nhà cũ, mười mẫu ruộng tốt, bốn mẫu ruộng cạn, ba mẫu ruộng nước và năm mươi lượng bạc."

"Vốn dĩ phân gia nên chia đều, nhưng hiện tại... phân hai nhi tử mỗi đứa hai mươi lượng bạc, mười lượng bạc dư phân cho Tam muội làm của hồi môn. Mười mẫu ruộng tốt đều phân cho lão đại, ta có tay nghề sao trà, còn kiếm tiền được."

Một mẫu tốt có giá ít nhất là năm sáu lượng bạc, mười mẫu chính là 50-60 lượng, hơn nữa phân thêm hai mươi lượng bạc. Tuy phân có chút nhiều nhưng lão tính đền bù cho Lâm Trạch, kì thật lão đại vẫn bị thiệt

Lâm Trạch thôi học nhiều năm, ít nhiều gì con đường làm quan xa vời, sinh kế về sau khó nói đến, bạc này so với người khác thì nhiều thật nhưng lão vẫn thấy ít cho lão đại.

Không có biện pháp tốt hơn, Lâm gia là nhà nông không thể phân nhiều hơn được nữa.

Người trong thôn thổn thức, Lâm Trạch không sao cả, hắn không phải nguyên thân, hắn không nhớ nhung tài sản của Lâm Tam Quý

Nhưng Trần Thục Cúc nghe xong liền nổi nóng.

Bạc trong tay bị phân một nửa ra ngoài, Lâm Tam Quý có tay nghề sao trà một tháng kiếm được hai mươi lượng, vất vả mấy tháng có thể kiếm trở lại, nhưng mười mẫu ruộng tốt đều phân cho Lâm Trạch. Việc này mụ không chấp nhận được.

Đó chính là ruộng tốt, không phải không đáng giá bằng ruộng cạn ruộng nước, trong nhà ăn cơm nộp thuế đều trông cậy vào này ruộng tốt đó. Phân cho Lâm Trạch hết, mụ về sau phải uống gió Tây Bắc*!

Uống gió Tây Bắc*: không có gì ăn

"Không được, ta không đồng ý! Sao lại phân cho Lâm Trạch mười mẫu ruộng tốt, ta chặt đứt con đường làm quan của hắn thì sao, hắn vốn dĩ liền không nên dùng bạc của nhà chúng ta, ta không cho hắn đọc sách không có gì sai cả!"

Việc này làm Trần Thục Cúc nổi trận lôi đình, ruộng tốt chính là mạng sống của mụ, mụ luyến tiếc lão nhị chịu khổ.

Trừng mắt Lâm Tam Quý, Trần Thục Cúc lại nói:

"Lâm Tam Quý, là do ngươi ép ta, Kiến Văn mới là nhi tử của ngươi, sao ngươi lại đối xử tốt với thằng con hoang này vậy? Thôn trưởng, Lâm Trạch căn bản không phải là người Lâm gia, hắn là do Lâm Tam Quý nhặt về, bạc Lâm gia không thể phân cho hắn!"

"?!"

Người trong thôn hôm nay khiếp sợ đến sắp chết lặng.

Mí mắt Lâm Trạch nhảy dựng, trong lòng kinh ngạc nhưng hắn cao hứng nhiều hơn.

Là nhặt được không phải thân sinh, không có quan hệ huyết thống, về sau hắn chỉnh chết mụ già thúi cũng không ai nói được hắn.

Trần Thục Cúc hiện tại không quản hắn và những người khác nghĩ như thế nào, dù sao Lâm Trạch cướp bạc và ruộng đất của nhi tử mụ, mụ liền không đồng ý!

"Năm đó, ta mang thai đứa đầu bị khó sinh, hài tử sinh ra liền chết, Lâm Tam Quý không cho hai lão thái thái thương tâm, vì thế ở bên ngoài nhặt một hài tử về, Lâm Trạch căn bản không phải người Lâm gia, hắn dựa vào cái gì để Lâm gia phân tài sản cho hắn! Bạc đều là của lão nhị!"

Trần Thục Cúc đanh đá bất cứ giá nào cũng phải nói ra.

Tuy mụ lúc trước đáp ứng không nói ra, thai đầu bị chết mụ sợ hãi lão thái thái ghét bỏ, nhưng mụ hiện tại có lão nhị, không sợ, may mắn mụ nghẹn nhiều năm như vậy biết nhược điểm này, đây chính là thời khắc lo lắng của Lâm Tam Quý.

Trong lòng mụ đắc ý.

Ánh mắt Lâm Tam Quý nhìn mụ một phút, sau đó tức đến bật cười.

"Được lắm, ngươi muốn cùng ta nháo đúng không, ta hôm nay nói cho ngươi biết một chuyện, lão đại không phải do ta nhặt được, hắn chính là nhi tử của ta và Dung muội, tính ra hắn là đích trưởng tử* của Lâm gia! Lão nhị là nhi tử của thất thiếp*!"

Đích trưởng tử*: con trai đầu tiên do chính thất sinh ra.

Thất thiếp*: vợ lẽ.

"Trần Thục Cúc ngươi chính là kế thất*! Lúc gả cho ta, ngươi hẳn biết rõ đi, đừng nói với ta ngươi không biết Dung muội tồn tại! Nói cho ngươi biết, ta kiếm bạc đều cho lão đại!"

Kế thất*:Vợ kế.

Lâm Trạch: "......"

Chẳng lẽ là tổn thương nhau trong truyền thuyết.

Tác giả có lời muốn nói: An bài bối cảnh củanhân vật suy xét rất cẩn thận, cuối cùng vẫn viết là không phải thânsinh, cổ đại trọng hiếu, không có quan hệ huyết thống làm việc tiện hơn rấtnhiều!