Phi Tuyết Cung chủ điên rồi!
Tin đồn này nhanh chóng làm kinh động giới võ lâm! Có phải thật hay không, không ai có thể biết, chỉ biết là mọi người đều rối rít nghị luận.
Tin đồn rằng đệ nhất mỹ nhân trong giang hồ cư nhiên điên rồi!
Trên phố xa hội chùa mùng bảy tháng bảy vô cùng đông đúc, trong từng tốp người xem náo nhiệt, có một khất cái toàn thân dơ bẩn, không phân biệt rõ diện mạo, quần áo rách nát, tập tễnh mà đi, trong miệng lẩm bẩm nói nhỏ.
Chỉ có gần sát lắng nghe, mới có thể nghe ra câu nói kia ——
"Lệ thâm sâu. . . . . . Toái tâm. . . . . . Một chút cũng không có dấu vết. . . . . ." (mình cũng không hiểu câu này a)
Mấy tên côn đồ ở đầu đường đang theo dõi nàng.
Nhìn khất cái này, mặc dù khắp người dơ bẩn, bẩn đến chịu không nổi, nhưng dưới lớp y phục rách nát lại là một thân hình yểu điệu mê người.
"Đại ca, nói không chừng là một mặt hàng tốt?" Tên mập lùn cười háo sắc, tầm mắt nhìn chằm chằm eo của khất cái. Thon thả mảnh khảnh không đầy nắm tay, có thể dễ dàng bẻ gảy.
Chậc chậc, chỉ nhìn thôi cũng làm cho huyết mạch sôi trào, muốn tại cái eo nhỏ này sờ soạng một hồi.
Tên được gọi là đại ca cười tà, "Đi, đem nàng bắt đến nhìn một chút."
"Toái Tâm. . . . . . Một chút cũng không có dấu vết. . . . . ." Khất nhi lẩm bẩm, thất thần nhìn về phía trước. Nàng không biết mình là ai, cũng không biết muốn làm cái gì, chỉ là si ngốc nhớ tới mấy câu nói đó.
"Nhóc con, có muốn ăn cái này không?" Trước mặt bỗng nhiên có người chặn đường.
Nàng ngẩn ra, ngơ ngác nhìn nam nhân kia.
Tên mập lùn đem một khối bánh nướng quơ quơ trước mặt nàng, "Ừ, cho ngươi đấy!" Bộ dáng kia tựa như kêu một con chó nhỏ tới cho ăn.
Nàng đói bụng, nằm sát xuống đất, nhặt bánh nướng lên, muốn lấp đầy miệng mình! Nàng thật đói thật đói.
Một đôi tay trắng nõn chợt đưa đến trước mắt nàng, ngăn cản không để cho nàng ăn. Nàng ngẩn người, trước mắt thoáng qua một bóng dáng trắng như tuyết, màu sắc này sạch sẽ làm sao, chói mắt làm sao.
Nàng bỗng dưng ném bánh nướng đi, sợ hãi lui về phía sau rụt người lại.
"Ngươi là ai?" Tên mập lùn nhìn chằm chằm bạch y nam tử bỗng nhiên xuất hiện, chỉ một bước nữa là hắn đã đem nữ nhân này bắt đi cho lão đại, người này là ai? Xen vào làm gì?
Bạch y nam tử không nói lời nào, chỉ là nhàn nhạt nhìn hắn.
Gặp ánh mắt nhàn nhạt đó, tên mập lùn cảm thấy lạnh lẽo.
Tên mập lùn thấy ngón tay thon dài của nam tử bắn ra cái gì đó, khi hắn còn chưa kịp nhìn rõ, trên đùi liền tê rần, hắn bị đau kêu một tiếng, ngã sấp trên mặt đất.
"Mẹ kiếp! Ngươi biết yêu thuật!" Hắn nhổ nước miếng, đang muốn giận dữ mắng mỏ, ngẩng đầu kinh ngạc, bạch y nam tử cùng khất cái kia cư nhiên. . . . . . Cư nhiên không thấy.
Mẹ kiếp. . . . . . Hắn gặp quỷ!
Hắn đột nhiên cảm thấy toàn thân rét run.
Khất cái ngơ ngác nhìn bạch y nam tử.
"Nàng nhận ra ta sao?" Bạch y nam tử dịu dàng hỏi nàng.
Nàng thẫn thờ lắc đầu một cái, ánh mắt đờ đẫn rơi vào trên mặt chàng, chỉ cảm thấy thanh âm của chàng rất êm tai, rất êm tai, ôn nhu, hình như thanh âm này nàng đã nghe qua rồi.
"Nàng nhớ mình là ai không?" Bạch y nam tử lại hỏi.
"Ta là ai?" Nàng mờ mịt mở miệng, "Ta là ai?"
Phong Ngân đến gần nàng, lấy ống tay áo lau vết bẩn trên mặt nàng.
Nàng không khỏi co rúm thân thể.
"Đừng sợ, ta sẽ không tổn thương nàng." Chàng nhẹ giọng nói.
Nàng mờ mịt nhìn chàng, si ngốc thì thầm: "Lệ thâm sâu. . . . . . Toái tâm. . . . . . Một chút cũng không có dấu vết. . . . . ."
Phong Ngânchấn động, thở nhẹ: "Ngưng nhi."
Nàng ngơ ngác nhìn chàng, không có phản ứng, tiếp tục lẩm bẩm: "Lệ thâm sâu. . . . . . Toái tâm. . . . . . Một chút cũng không có dấu vết. . . . . ."
"Đừng niệm nữa !" Phong Ngân bỗng ôm chặt nàng, cằm chống đỡ lên tóc nàng, ngửi thấy mùi thối từ cái cổ của nàng, trong mắt chàng thương tiếc càng sâu hơn, mắt ửng đỏ, rù rì nói: "Đừng niệm nữa. . . . . . Chúng ta về nhà đi!"
Ánh nắng chiều ở Thanh Linh cốc, vẫn xinh đẹp như cũ khiến lòng người say đắm.
"Ngưng nhi, tới đây." Phong Ngân chuẩn bị xong nước tắm, hướng nàng vẫy vẫy tay, ánh mắt kia vô cùng nhu hòa.
Nàng nhìn chàng một lát, mới chậm rãi đi tới, ánh mắt đề phòng lúc này mới buông lỏng xuống.
"Nước này vừa vặn, nàng đi vào tắm một chút, sẽ rất thoải mái." Phong Ngân nhẹ mỉm cười, vén vén mái tóc tán loạn của nàng.
Phong Ngân chuẩn bị đi ra ngoài, thấy nàng vẫn đứng không nhúc nhích, chàng sững sờ hỏi: "Nàng biết cái gì là tắm rửa không?"
Nàng lắc đầu một cái, đờ đẫn nhìn chàng.
Chàng than nhẹ một tiếng, "Đến."
Phong Ngân kéo nàng qua, nhẹ nhàng rút đi y phục của nàng, thân thể như bạch ngọc hiện ra trước mắt chàng, trong mắt của chàng không có tình dục, chỉ có đau lòng, yêu thương nhìn nàng khắp người dơ bẩn, sự kiêu ngạo tinh khiết trong quá khứ cư nhiên biến thành như thế này.
Đôi tay dịu dàng ở trên người nàng kì cọ, làm hoa cỏ tỏa mùi hương thơm ngát, chàng cẩn thận cọ rửa từng tấc da thịt của nàng. Nước nóng làm cho trong phòng trần đầy sương mù mờ mịt, chàng lấy tay xoa nhẹ tóc nàng, làm nàng khẽ rên một tiếng.
"Thoải mái sao?"Phong Ngân cười cười, nhìn người trong thùng gỗ hai mắt nhắm nghiền, vẻ mặt buông lỏng.
"Ừ. . . . . ." Nàng từ từ mở mắt ra, con ngươi ôn nhuận nhìn thẳng Phong Ngân.
Ánh mắt nàng làm tim chàng đập nhanh, mắt mở to, ổn định tâm trạng, tiếp tục chuyên chú xử lý mái tóc như mây của nàng.
Chỉ chốc lát sau, nàng được tẩy sạch bóng loáng, bị Phong Ngân bọc lại trong miếng vải bông trắng.
"Giữ chặt, đừng để cảm lạnh." Phong Ngân vội vàng rời đi, thay nàng lấy y phục, trên thực tế là vì chàng không dám đối mặt với nàng nữa, đây quả thực là đang khảo nghiệm định lực của chàng, chàng không phải Liễu Hạ Huệ, không có được tự chủ như vậy. Phong Ngân thầm nghĩ, về sau mình phải dậy nàng tự tắm.
Phong Ngân làm một bàn đầy đồ ăn, nàng ăn như hổ đói, căn bản là không có cách nào cầm đũa, mà là lấy tay lung tung nhét đầy miệng.
"Ngưng nhi, nàng ăn chậm một chút, chớ nghẹn ." Phong Ngân thấy thế đau lòng lại thương tâm, nàng nhất định là đói bụng đã lâu. Ngày trước nàng đều ngại chàng nấu đồ ăn không ngon, nhưng bây giờ ăn đến say sưa ngon lành như vậy.
Nàng chuyên tâm ăn, Phong Ngân chuyên tâm nhìn nàng ăn.
Dung nhan thanh lệ, không còn rực rỡ như trong quá khứ, chỉ có ảm đạm cùng ngây ngốc.
Tình kiếp là như thế nào? Để cho chàng cùng nàng thay nhau chịu hành hạ, chàng không muốn nàng đau khổ nữa, chàng muốn bảo hộ nàng, đây là cam kết của chàng với nàng.
Nàng phát hiện Phong Ngân đang chuyên chú nhìn mình, gò má trắng nõn từ từ dính vào một mảnh màu hồng, động tác ăn cơm cũng chậm xuống.
Phong Ngân dịu dàng cười một tiếng, vuốt ve tóc nàng.
Ăn xong cơm tối, nàng liền buồn ngủ, dưới ánh trăng, nàng ngả đẩu vào vai chàng ngủ say. Phong Ngân nắm cánh tay mảnh khảnh của nàng, thăm dò mạch .
Như chàng dự liệu, nàng là bị kích thích quá độ, tâm tình tích tụ, mới xuất hiện triệu chứng si ngốc mất trí nhớ này.
Phong Ngân buộc chặt cánh tay, khiến thân thể ấm áp trong ngực dựa sát vào mình; từ giờ về sau, chàng cùng nàng sẽ không bao giờ tách ra nữa.
Thời điểm sống lại lần nữa, chàng suy nghĩ thật lâu. Phong Ngân từng nghĩ sẽ buông xuôi tất cả, một lần nữa bắt đầu cuộc sống, bao gồm cả việc quên đi nàng. . . . . .
Nhưng, đây thật sự là giải thoát sao? Mặc kệ mình quên thế nào cũng không quên hết, đã từng có tình yêu há có thể dễ dàng dứt bỏ? Cho nên, chàng vẫn là quay lại tìm nàng, chàng nguyện ý lần nữa tin tưởng phần tình cảm này, tin tưởng nàng.
Quyết định của Phong Ngân gặp phải rất lời phản đối, trên thực tế, cơ hồ là không ai đồng ý. Tuyết Phách cùng Đường Vũ đều không ủng hộ chàng, cảm thấy Như Tuyết Ngưng không đáng giá để mình đối xử như vậy, ngay cả cha mẹ ruột của chàng cũng thế, bọn họ đều không hi vọng chàng sẽ cùng Như Tuyết Ngưng có bất kì dính líu gì.