Quý Sâm tỉnh lại từ bên trong dư vị thỏa mãn, vừa mở mắt, phát hiện mình ôm cả người Lý Trạch Thừa vào trong lòng, người kia vùi đầu vào ngực cậu ngủ say, hô hấp ấm áp đều đặn.
Cậu mắc cỡ, toàn bộ thân thể cũng căng thẳng.
Sao tướng ngủ của mình lại xấu như vậy, hơn nữa ngày hôm qua lại còn học văn nhân nhà thơ mượn rượu tiêu sầu, tửu lượng lại không tốt, say đến không biết trời trăng gì, ngủ ở phòng của người ta cũng không biết.
Kí ức của cậu dừng lại ở đoạn ăn gan hùm mật gấu mà ôm Lý Trạch Thừa gào gào khóc lớn. Cũng không biết chuyện gì xảy ra, mấy ngày gần đây oan ức ứ tích trong lòng, uống hai lạng Đỗ Khang nhập khẩu, nhìn thấy Lý Trạch Thừa trong mắt mình, nước mắt nhẫn cũng không nhẫn được.
Nghĩ tới đây, Quý Sâm càng thấy mất mặt. Rút tay ra, Lý Trạch Thừa đột nhiên ưm trở mình, cậu lập tức ngừng thở một chút một chút dịch sang bên kia.
Giường của Lý Trạch Thừa mềm như sắp nuốt người vào, lông bị xoã tung đầy đặn. Quý Sâm lưu luyến cong mông vùi đầu hít một hơi rồi mới lưu luyến đứng dậy.
Hai chân mới vừa vừa chạm tới trên đất, Quý Sâm thiếu chút nữa quỳ xuống, hai chân cùng bụng dưới đều bủn rủn vô lực, đặc biệt ngực còn đang mơ hồ đau.
Ngày hôm qua có túng dục như thế sao?
Quý Sâm vội vã trốn vào trong phòng tắm, khóa cửa, hoảng hoảng hốt hốt mở áo ra.
Trong gương, sắc mặt lúng túng cùng đầu v* đỏ sẫm in vào mắt Quý Sâm, cậu nhẹ nhàng đụng vào núm vú trướng hồng một cái, núm vú khẽ run, Quý Sâm co rụt người lại.
Lần sau không bao giờ bóp ngực, hậu quả lại lớn như vậy.
Cậu tam hạ lưỡng hạ rửa mặt xong, cúi người xuống giỏ đựng quần áo bẩn tìm quần áo bẩn hôm qua, lại phát hiện bên trong rỗng tuếch.
Lúc đang kỳ quái có phải là ngày hôm qua thả lộn chỗ, ngoài cửa Lý Trạch Thừa gọi cậu, "Quý Sâm?"
"Cậu tỉnh rồi! Cậu thấy quần áo của tôi đâu không?"
"Giặt rồi."
"A?" Quý Sâm cuống lên, cúi người kéo cửa ra, trước mặt đụng phải Lý Trạch Thừa.
Mấy từ còn lại áp vào giữa ngực hai người, rầu rĩ, "Ở trong đó còn có..."
Quý Sâm vội vã đỏ mặt lui lại, "Quần lót."
Lý Trạch Thừa đã sớm thay quần áo xong, một tia thẹn thùng cũng không có, bằng phẳng mà nhìn Quý Sâm, "Cũng giặt rồi."
Mắt Quý Sâm sắp trừng ra ngoài, "Cái kia làm sao có thể... Đó là... Đó là đồ riêng tư!"
Đối phương lại hỏi một đằng trả lời một nẻo, "Quần lót và áo khoác dùng hai máy giặt khác nhau."
"A, thì ra là như vậy à." Tôi còn tưởng rằng là giặt tay đây, ai biết cậu nói như vậy chứ, còn có hai cái máy giặt.
Coi như là máy giặt giặt, Lý Trạch Thừa cũng đụng vào quần lót của cậu, Quý Sâm vẫn còn có chút e lệ, gãi đầu một cái, "Kia... Cám ơn cậu."
"Không có gì, máy sấy khô hỏng rồi, cậu mặc quần áo của tôi đi."
"A? Sao mặc quần áo của cậu được, thật ngại quá."
"Quần áo của tôi nhiều." Lý Trạch Thừa nói xong, vòng qua cậu bước vào buồng tắm.
"..."
Ăn thịt người miệng ngắn, bắt người nương tay, Quý Sâm muốn vào nhà bếp nhìn xem có thể làm đồ ăn sáng cho Lý Trạch Thừa không. Ai ngờ rằng nhà bếp lạnh lẽo đến mức bốc khói, trong tủ lạnh ngoại trừ mấy bình nước, lại cũng không có đồ gì.
Cậu không thể làm gì khác hơn là trở lại phòng khách ngồi xuống, đàng hoàng chờ Lý Trạch Thừa.
Tối hôm qua không cẩn thận nhìn nhà của Lý Trạch Thừa, cậu xoay xoay cổ đánh giá.
Ánh mắt càn quét một phen, Quý Sâm cho ra một cái kết luận: Lạnh, quá lạnh, gia cụ ngoại trừ đen chính là trắng, trên ghế salông một đồ thừa cũng không có. Suy nghĩ thêm phòng nhỏ chật chội của mình và bà ngoại, thôi, vẫn là của mình tốt.
Trong lúc nghĩ bậy nghĩ bạ, Lý Trạch Thừa rửa mặt xong đi ra, cầm trong tay hai bộ quần áo, "Cậu mặc cái này."
Quý Sâm cẩn thận nhận lấy mở ra, phát hiện mác cũng chưa cắt, "Này, chờ tôi về kí túc xá sẽ trả cậu."
"Không cần, tôi nói..."
"A vâng vâng vâng, quần áo người khác mặc qua cậu ngại bẩn. Vậy cám ơn cậu, sau này tôi mời cậu ăn nhiều thêm vài bữa cơm!"
"Không phải bẩn... Tôi..." Lý Trạch Thừa há miệng, vẫn là không nói ra. Hắn vốn là không hoạt ngôn, một khi gặp gỡ Quý Sâm, càng là có miệng không lưỡi, chỉ có thể trơ mắt nhìn Quý Sâm vào phòng ngủ.
Này không phải mời vài bữa cơm là trả lại được tình đâu, Quý Sâm vuốt ve mác áo, cuối cùng vẫn là không xé đi.
Lý Trạch Thừa thực sự là bại gia, mua quần áo nhỏ cũng không trả lại, cho cậu mặc thì vừa vặn. Quý Sâm ở trước gương soi soi, nghĩ người đẹp vì lụa quả nhiên không sai, Quý Sâm cậu mặc vào thật là có chút đẹp trai.
Thay quần áo xong, Quý Sâm đi ra, "Quần áo của tôi ở đâu? Đưa cho tôi đi, tôi cầm lại ký túc xá phơi nắng."
Lý Trạch Thừa đang đóng cúc áo sơ mi, kiểu tóc chải cẩn thận tỉ mỉ, "Không cần, để tôi đem cho cậu."
"Cũng được." Quý Sâm cũng làm bộ gãi gãi ổ gà trên đầu, "Đi thôi, về trường."
"Đi ăn cơm trước."
"Ồ nha!"
Quý Sâm lỗ mãng khệnh khạng ra cửa, bị Lý Trạch Thừa gọi lại, "Chờ đã."
Quay đầu, trong tay Lý Trạch Thừa nhấc theo một đôi giày, "Đi cái này."
"Làm gì? Lại còn đưa đồ cho tôi? Tôi nói cho cậu này Lý Trạch Thừa, tôi coi như bán mông cũng không trả nổi cậu." Quý Sâm lắc đầu như đánh trống chầu.
"Không hợp." Lý Trạch Thừa suy nghĩ hồi lâu, nghẹn ra hai chữ.
"Xem thường tôi à? Không mặc, đi."
"..."
"Cậu không đi thì tôi đi đấy, Lý Trạch Thừa."
"..."
Vốn Quý Sâm muốn mời Lý Trạch Thừa ăn cơm, nhưng đối phương không nói lời gì đưa cậu đến một nhà hàng tư nhân. Trong cửa hàng nước chảy cầu nhỏ, mây mù lượn lờ, làm cả người Quý Sâm không dễ chịu.
Có ăn ngon hay không Quý Sâm không biết, Lý Trạch Thừa thoạt nhìn ngược lại là tâm tình rất tốt.
Hai người ngồi tàu điện ngầm về trường. Giữa trưa tuyến số ba vẫn là chen lấn nước chảy không lọt, Quý Sâm từ đầu đến chân đều dính vào với Lý Trạch Thừa dính. Lý Trạch Thừa như cái lò lửa, làm cậu nóng đổ mồ hôi. Vì để tránh cho lúng túng, cậu không thể làm gì khác hơn là quay mặt đi nhìn ngoài cửa sổ, dọc theo đường đi cái cổ cũng sắp đứt đoạn.
Chủ nhật trường học hoàn toàn không có ai, Lý Trạch Thừa đến phòng học, Quý Sâm trở về ký túc xá.
Đá đá giày, Quý Sâm chuẩn bị lên giường trực tiếp ngủ thẳng đến trước tự học buổi tối.
Chưa ngủ được năm phút đồng hồ, điện thoại vang lên. Còn buồn ngủ mà, Quý Sâm nhận điện thoại, "Alo?"
Là giọng của Thạch Lương, "Quý Sâm! Về chưa? Đi chơi bóng rổ đi! Sân vận động!"
"Quá xa, không đi."
"Ngay trong trường học chú còn chê xa?"
"Ai nha, chỉ là quá buồn ngủ. Anh muốn đi ngủ, lần sau đi."
"Vậy được! Lần sau nhớ bù lại đấy!"
Bỏ qua điện thoại di động, Quý Sâm nhắm mắt lại, chuông điện thoại lại vang lên, Quý Sâm thập phần không kiên nhẫn, "Đã nói là sân vận động quá xa, anh buồn ngủ quá!"
Dòng điện vang sào sạt, không phải Thạch Lương. Người đối diện tựa hồ dẫn theo khẩu trang, mơ hồ không rõ, nhưng từng chữ nện ở trong lòng Quý Sâm, "Bé hư, cuối cùng cũng về rồi à?"
Điện thoại di động thẳng tắp trượt tới trên giường, lặng yên không một tiếng động, như phẫn nộ Quý Sâm tiết không ra.
Quý Sâm ôm hai đầu gối toàn thân phát run, ác ma lại không chịu buông tha cậu, "Tại sao không nói chuyện? Hả?"
Nhặt lên điện thoại di động muốn vứt xuống đất, câu nói tiếp theo của người kia làm cậu khựng lại, "Không ngoan à? Bé con không ngoan là bị trừng phạt."
Nhắm mắt lại cũng không ngăn được mệnh lệnh từng tầng từng tầng truyền đạt, "Phòng thể dục có đúng không? Vậy thì sân vận động đi, phòng điều khiển ánh sáng, năm phút đồng hồ."
Theo một trận tín hiệu báo máy bận, nước mắt Quý Sâm rơi xuống đầy quai hàm.
Đúng đấy, hai ngày nay vui sướng đến quên hết tất cả, dĩ nhiên quên mất trường học là một vực sâu thế nào, quên mất trở về phải đối mặt với địa ngục.
Cậu vốn tưởng rằng đối phương sớm bỏ qua cậu, không nghĩ tới hết thảy đều là si tâm vọng tưởng.