Ánh mắt Mộc Cẩm lạnh lẽo.
Tên Triệu Chất kia...... Kiếp trước nàng vẫn xem thường hắn. Hẳn là, nàng nghĩ hắn vẫn là quá tốt!
Đây chính là mười phần ác ôn!
Vì sở thích của hắn, không tiếc diệt cả nhà người ta! Đây chính là hơn một trăm mạng người!
Đáng tiếc, đời trước Lăng Tiêu vẫn không thay Lăng gia báo thù rửa hận, còn đem chính nàng góp vào......
Giờ khắc này, Mộc Cẩm đưa ra một quyết định.
Nàng muốn đem Triệu Chất giao cho Lăng Tiêu......
Là hắn thiếu Lăng Tiêu!
Về phần thù của nàng, đó là toàn bộ Triệu vương phủ!
Triệu vương phủ.
Chờ đã!
Sau khi ba huynh muội Lăng Hư rời đi, Mộc Cẩm ngồi trong thư phòng thật lâu không hoàn hồn.
Từ biết Lăng gia ba huynh muội bí mật về sau, nàng liền có loại mãnh liệt cảm giác, cho dù là đi tỉnh thành, cũng ở không lâu.
Chỉ sợ, rất nhanh nàng sẽ đi kinh thành.
Kinh thành.
Kể cả cung điện hoàng gia.
Mặc dù sống lại kiếp này, rất nhiều chuyện đều có thay đổi.
Nhưng Mộc Cẩm biết, phương hướng lớn vào kinh sẽ không thay đổi.
Cuối cùng nàng phải về kinh thành, phải về Tần gia.
Chỉ là, đời này nàng sớm biết nhiều như vậy, cũng không giống đời trước cái gì cũng không biết, bị người hãm hại đều không cách nào hữu hiệu phản kháng.
Đời này, nàng muốn trở về, đó là đi tranh đi đấu!
Bất quá, còn không vội.
Nàng một chút cũng không vội.
Bởi vậy, nàng cũng nói cho Lăng gia huynh muội, không vội.
Báo thù rửa hận, chưa bao giờ là một lần là xong.
Hãy dành thời gian của mình và kiên nhẫn.
Quân tử báo thù, mười năm không muộn.
Kỳ thật cho dù cả đời, cũng không muộn.
Chỉ cần đại thù có thể báo, nào có cái gì sớm muộn.
Huynh muội Lăng gia bên này có quyết định sau, lại qua năm ngày, Hoàng Tam Nương tự mình đến tìm Mộc Cẩm.
Hoàng Tam Nương không đến một mình, còn dẫn theo hai đứa con trai và một đứa con gái nữa.
Và, tất nhiên, phu quân nàng.
Hôm đó Mộc Cẩm cũng vừa vặn ở nhà.
Sắc mặt Hoàng Tam Nương cũng không tốt.
Trước mắt xanh đen, hiển nhiên mấy ngày nay đều ngủ không ngon.
Mộc Cẩm chỉ tiếp đãi nữ quyến, liền bảo Kinh thúc mang theo trượng phu và các nhi tử của Hoàng Tam Nương ra ngoại viện uống trà.
Tiểu nữ nhi Hân tỷ nhi của Hoàng Tam Nương được Tiểu Mộc Nguyệt chiêu đãi.
Mộc Cẩm tự mình rót trà cho Hoàng Tam Nương, đem trà đẩy tới trước mặt nàng, quan tâm nói: "Tam Nương tỷ tỷ mấy ngày nay ngủ không ngon?
Hoàng Tam Nương nhận trà, nói cám ơn, lập tức thở dài một tiếng.
“Nhà chồng nhiều con trai, có đôi khi thật sự là muốn c.h.ế.t a!”
Mộc Cẩm không nói gì, chỉ nghe Hoàng Tam Nương nói.
"Cẩm muội tử ngươi là không biết, lúc trước ngươi giúp ta ân phu gia lớn như vậy, để cho mẹ chồng ta dựa vào tay nghề kiếm được càng ngày càng nhiều, ta mấy chị em dâu cùng tiểu thúc tử Tâm liền cuồng dã...... "
Mộc Cẩm trừng mắt nhìn.
Hoàng Tam Nương phiền não lắc đầu, "Cũng không sợ Cẩm muội tử chê cười, chớ nói ta ba chị em dâu cùng ba cái thúc tử tâm cuồng dã, chính là cha chồng ta cũng càng ngày càng kỳ cục!"
Tiếp theo liền đem chuyện cha chồng của nàng vì ba đứa con trai kia đối với vợ chồng trưởng phòng các nàng vừa gõ, vừa uy h.i.ế.p kể lại.
"Cẩm muội tử ngươi là không biết a... cha chồng của ta thật đúng là lợi hại a! vì ông ấy phía dưới ba đứa con trai cháu trai, lại mắng ta cùng đương gia ta, nếu là không mang theo ba đứa con trai cháu trai ông đi theo Cẩm muội tử đi tỉnh thành, đó chính là bất hiếu... Chính là có lỗi liệt tổ liệt tông..."
Mộc Cẩm cũng im lặng.
Hoàng Tam Nương cũng càng tức giận.
Hoàng Tam Nương thật sự tức giận bất quá, "Nào có chuyện không nói đạo lý như vậy? Ông ấycũng không ngẫm lại, Cẩm muội tử vốn là có thân nhân của mình, muốn mang đi tỉnh thành cũng là mang thân nhân của mình a!"
"Bởi vậy, ta liền cùng ông nói rõ, nếu là ông ấy lại bức ta cùng ta đương gia còn muốn kéo phía dưới lão nhị lão tam lão tứ ba nhà theo cô nương đi tỉnh thành, vậy nhà ta dứt khoát cũng không đi!"
”Mộc Cẩm thấy Hoàng Tam Nương không phải nói lời tức giận, khẽ nhíu mày, hỏi nàng: "Tam Nương tỷ tỷ ngươi đều nói như vậy, vậy lão nhân nhà ngươi nói như thế nào?"
Hoàng Tam Nương lúc này mới thở dài một hơi, thoải mái hơn rất nhiều.
“Hừ! Ông ấy thấy ta bị ép nóng nảy, là nghiêm túc, mới yên tĩnh lại.”
Tiếp theo lại cầm tay Mộc Cẩm, chân thành nói: "Cẩm muội tử, đại ân đại đức của muội ta và đương gia ta đều nhớ kỹ.”
“Ngươi vốn là hảo ý, là muốn lôi kéo ta cùng ta đương gia, nhưng làm sao người nhà cản trở đương gia, chúng ta cũng không thể ích kỷ như vậy... Sẽ không đi với ngươi.”
Mộc Cẩm nhíu mày càng chặt hơn.
Không ngờ hôm nay Hoàng Tam Nương mang theo trượng phu hài tử tự mình tới tìm nàng, đúng là nói không đi tỉnh thành.
Đây cũng thật sự là ngoài dự liệu của Mộc Cẩm.
Đương nhiên, cũng giành được sự khâm phục chân thành của Mộc Cẩm.
Không phải ai cũng cam tâm từ bỏ cơ hội tốt như vậy.
Nhẹ nhàng mím môi, Mộc Cẩm cười nói: "Tam Nương tỷ tỷ, không cần vì người khác vô lễ mà trừng phạt mình. Nên đi hay là phải đi.”
Mộc Cẩm nói xong nhìn thoáng qua phương hướng ngoại viện, "Tam Nương tỷ tỷ cho dù không vì mình mà tính toán, cũng nên vì bọn nhỏ mà tính toán.
Hoàng Tam Nương cũng biết đạo lý này, chỉ là thật sự không có ý tứ bởi vì chuyện của nàng, ba lần bốn lần đến phiền toái Mộc Cẩm.
"Cẩm muội tử, nếu ta một nhà muốn theo ngươi đi tỉnh thành, không mang theo ba nhi tử ông ấy , sợ là muốn dùng tánh mạng tương uy hiếp." Hoàng Tam Nương có chút nghiến răng nghiến lợi.
Ai cũng không cam lòng cơ hội tốt của mình bị người già trong nhà làm mất.
Hiện giờ Hoàng Tam Nương còn nhận người nhà chồng của nàng, đã là nàng hàm dưỡng tốt, tâm địa thiện lương.
Mộc Cẩm thấy Hoàng Tam Nương tức giận như vậy lại không có cách nào, nhẹ nhàng lắc đầu.
“Tam Nương tỷ tỷ, tính cách của ngươi thật sự quá cương trực. Có mang theo người nhà chồng thúc tử đi tỉnh hay không cũng phải xem ngươi nói như thế nào a.”
Hoàng Tam Niên lại nghe không hiểu ý tứ trong lời nói của Mộc Cẩm, mở to mắt nhìn Mộc Cẩm.
Mộc Cẩm thấy nàng không hiểu, không thể không đem lời nói rõ ràng một chút. Cũng là vì nàng chi chiêu.
”Bọn họ muốn đi tỉnh thành thì không thành vấn đề, nhưng không phải bây giờ, thứ nhất ta đích xác không thể mang quá nhiều người đi tỉnh thành. Cho dù cả nhà Tam Nương tỷ tỷ đi theo ta đến tỉnh thành, ta cũng không dàn xếp được.”
“Ý Cẩm muội là, ta có thể đáp ứng trước, sau này dẫn bọn họ đi tỉnh.”
Hoàng Tam Nương nghe hiểu.
"Là tương lai đón bọn họ đi tỉnh thành." Mộc Cẩm cười nói, "Bất quá, lời nói xấu muốn nói ở phía trước, tỉnh thành kia địa giới ăn uống ở cũng không thể so với trong nhà..."
Mộc Cẩm chỉ cho Hoàng Tam Nương một chiêu, sắc mặt Hoàng Tam Nương lập tức trở nên khác biệt.
”Nếu không sao lại nói Cẩm muội tử thông minh lanh lợi! Nhìn đầu óc ngu ngốc của ta, sao lại không nghĩ ra lý do thoái thác tốt như vậy chứ? Ta cũng chỉ biết cứng rắn đối đầu với bọn họ.”
Mộc Cẩm cười.
“Bất quá Tam Nương tỷ tỷ, ta cũng muốn đem lời xấu nói ở phía trước. Cho dù tương lai ngươi thật sự nguyện ý đem ba chị em dâu của ngươi đón đến tỉnh thành, các nàng muốn làm công hẳn là không có vấn đề, nhưng nếu là làm không tốt, vậy thì có biện pháp xử trí làm không tốt.”
Hoàng Tam Nương nghe Mộc Cẩm nói xong vội vàng nói: "Đây không phải là việc nên làm sao?Ai làm chuyện không tốt mà không bị trừng phạt?"
Mộc Cẩm gật đầu, "Tam Nương tỷ tỷ có thể hiểu được thì tốt rồi.”
Hoàng Tam Nương vội vàng gật đầu, tiếp theo lại có vài phần thấp thỏm nhìn Mộc Cẩm, "Vậy... Cẩm muội tử, ta đây liền cùng đương gia của ta nói, chúng ta vẫn là theo Cẩm muội tử đi tỉnh thành?"