Nông Gia Tiểu Hãn Phi: Mang Theo Đệ Muội Kiếm Sống

Chương 3: Lòng người còn đáng sợ hơn cả ma




 

 

“Ôi, năm người các ngươi còn biết hôm nay là tiết Thanh Minh sao? Tất cả mọi người chờ các ngươi hơn nửa ngày, còn tưởng rằng các ngươi không tới.”

 

Phùng thị chống eo, vẻ mặt ghét bỏ đánh giá mấy người Mộc Cẩm.

 

Trong hai con ngươi kia b.ắ.n ra ánh mắt ác độc.

 

“Tuổi còn nhỏ, đối với tổ tông bất cần như thế, các ngươi thật đúng là con cháu tốt của Mộc gia!”

 

Nơi phần mộ tổ tiên của Mộc gia thật ra cũng là phần mộ tổ tiên của đại bộ phận thôn dân Mộc gia thôn

 

Mộ địa đều rất dày đặc.

 

Mèo không ăn cá

Thôn dân hôm nay tới tảo mộ tổ tiên lục tục tới đây.

 

Nghe Phùng thị lớn giọng chỉ trích, liền nhao nhao nhìn về phía năm hài tử Mộc Cẩm gia.

 

Dù sao, các thôn dân đối với các tổ tông cũng không dám có nửa điểm khinh mạn, đối với người bất hiếu cũng là thập phần chán ghét.

 

Mộc Cẩm liếc mắt, nhìn cả nhà đại bá cúi đầu như không nghe thấy, trong lòng cười lạnh một tiếng.

 

Bên cạnh Tứ thúc phụ và Tứ thẩm nương không tán thành liếc mắt nhìn Phùng thị một cái.

 

Chỉ là ngại tình cảm, đôi phu thê này cũng không nói gì.

 

Trong lòng Mộc Cẩm như gương sáng.

 

Đúng vậy, người c.h.ế.t như đèn tắt.

 

Người c.h.ế.t không nói được, vì vậy không ai muốn đắc tội với huynh đệ còn sống.

 

Phùng thị thấy không có ai thay năm hài tử Mộc Cẩm nói chuyện, càng kiêu ngạo.

 

"Ôi, nhìn các ngươi năm đứa, lại nói tiếp cũng đã trưởng thành, mẫu thân các ngươi cũng dạy các ngươi nhận biết thảo dược đi."

 

“Thật là hiếu thuận, không phải nên sớm lên núi đào thảo dược đổi tiền sao?"

 

"Còn có Tử Xuyên hai người các ngươi, cha các ngươi cũng dạy các ngươi săn thú nha!"

 

“Các ngươi cứ như vậy lười biếng sao đào thảo dược đổi tiền cũng tốt, săn thút đổi tiền cũng có thể đổi không ít tiền đâu!”

 

Rầm ầm xong nhiều như vậy, Phùng thị kéo trượng phu Mộc gia lão nhị qua.

 

Tiêm thanh tiêm khí châm chọc nói.

 

"Đương gia ngươi nhìn xem, bọn họ có một xấp tiền giấy, chớ nói cho tiên nhân Mộc gia chúng ta , cho cha mẹ bọn họ ở dưới đất dùng cũng không đủ!"

 

“Đây là con cháu tốt của Mộc gia các ngươi, thật là bất hiếu!”

 

Bà nói như vậy, chỉ là ghi hận Mộc Tử Xuyên hai huynh đệ săn được thú rừng cũng chưa từng đưa qua nhà nhị bá bọn họ.

 

Ở trong mắt bà, cháu trai hiếu thuận bá phụ không phải nên làm sao?

 

Còn có một điểm, chính là đối với tam đệ muội c.h.ế.t sớm kia có ý kiến.

 

Nàng có bản lĩnh nhận ra thảo dược, nàng lại chỉ dạy cho hài tử nhà mình, cũng không biết dạy hài tử nhà bà...

 

Đương nhiên, Mộc gia đại bá phụ sắc mặt cũng không tốt lắm, hắn đơn giản chính là sĩ diện.

 

Bởi vì những thôn dân khác đều nhìn qua, Mộc gia đại bá cùng Tứ thúc bọn họ cảm thấy rất mất mặt.

 

Mộc Cẩm thần sắc tự nhiên, cũng không tranh luận.

 

Thừa dịp các thôn dân đều nhìn về phía này, lặng lẽ cho tiểu muội Mộc Nguyệt một cái nháy mắt.

 

Mộc Nguyệt nhận được ám chỉ của trưởng tỷ, liền ngẩng mạnh đầu, mở to mắt 

 nhìn chằm chằm độc phụ Phùng thị kia.

 

Sau đó, con ngươi nàng thẳng tắp, nhưng tầm mắt lướt qua mặt Phùng thị, nhìn hướng về phía sau bà ta.

 

Cũng đúng lúc, lúc này đột nhiên nổi lên một trận gió lớn, một đám mây đen vừa vặn che khuất mặt trời.

 

Cơn gió mạnh này thổi bay những tờ tiền giấy được đốt trong mộ tổ tiên của người khác bay khắp bầu trời.

 

Đây là nghĩa trang!

 

Mặc dù lúc này có rất nhiều người quét mộ nhưng mặt trời bị mây che phủ, bầu trời trở nên tối tăm, một cơn gió đen đột nhiên nổi lên, thổi những tờ tiền giấy đang cháy bay khắp bầu trời...

 

Đến lúc này, một số thiếu nữ và hài tử rụt rè sợ hãi hét lên.

 

Công bằng mà nói, chuyện này khá kì dị và đáng sợ.

 

Phùng thị cũng bị ánh mắt ngơ ngác của Mộ Nguyệt làm cho sợ hãi.

 

Không khỏi chửi rủa: “Nha đầu c.h.ế.t tiệt, sao ngươi lại nhìn ta như vậy!”

 

Lại nghe được Mộc Nguyệt đột nhiên kêu to một tiếng, ánh mắt đỏ lên, tê tâm liệt phế hô to một tiếng: "Mẫu thân! Đến đây”

 



Mà một tiếng "Mẫu thân" của Mộc Nguyệt làm Phùng thị sợ tới mức suýt nữa đặt m.ô.n.g ngồi xuống đất.

 

Mọi người Mộc gia: "!!!

 

Những thôn dân khác âm thầm chú ý tình chuyện mộ tổ tiên Mộc gia bên này đều nhìn qua, không ít người ánh mắt đều mang theo một tia hoảng sợ.

 

Mộc gia lão nhị lúc này trong lòng cũng lộp bộp một tiếng.

 

Chết tiệt, đây là?

 

Trong lòng sợ hãi, cố tăng thêm can đảm nhịn không được hướng về phía Mộc Nguyệt khẽ quát: 

 

"Nguyệt ny tử, ngươi mù kêu cái gì!"

 

Mộc gia lão đại cũng nhịn không được trách cứ nói: "Nguyệt Ny Tử, đó là Nhị bá nương của ngươi.”

 

“Sao ngươi lại gọi mẫu thân đến đây?”

 

“Là mẫu thân ta! Mẫu thân ta đứng ở phía sau Nhị bá nương! "

 

Mộc Nguyệt khóc hô, sau đó kéo tay Mộc Cẩm, liều mạng lắc lư.

 

Phùng thị thiếu chút nữa trợn trắng mắt.

 

"Trưởng tỷ trưởng tỷ! Nguyệt nhi không có nói dối, chính là mẫu thân của chúng ta! mẫu thân mặc y phục màu lam, trâm gỗ khắc hoa mai 

, bên phải mi tâm chỗ có một nốt ruồi son..."

 

Các trưởng bối Mộc gia lần này thật sự biến sắc tập thể.

 

Phùng thị rốt cuộc nhịn không được nữa.

“A "một tiếng hoảng sợ quỷ kêu, giống như bị quỷ đuổi trốn ở phía sau Mộc gia lão nhị.

 

Mộc gia lão nhị sắc mặt biến đổi cực kỳ đặc sắc.

 

Mộc gia lão đại cùng vợ hắn Lưu thị sắc mặt cũng không khá hơn chút nào.

 

Bởi vì bọn họ đều rất rõ ràng, tam đệ muội Chu thị của bọn họ khi còn sống đích xác thích mặc bộ quần áo màu lam bạc kia.

 

Đúng là vẫn cài trâm hoa mai do lão tam Mộc gia tự tay  khắc cho nàng.

 

Nốt ruồi! Còn nữa, mi tâm bên phải Chu thị đúng là có một nốt ruồi son khá lớn.

 

Lúc này, ngay cả bên này các thôn dân chú ý phần mộ tổ tiên Mộc gia đều cảm thấy trong lòng sợ hãi, dù sao bọn họ đều biết Chu thị a...

 

Nhất là trước khi cha mẹ nàng gặp chuyện không may, nàng mới bốn tuổi, năm nay cũng mới sáu tuổi.

 

Vả lại, Mộc Nguyệt tuổi tương đối mà nói còn nhỏ.

 

Vẫn là tiểu hài tử.

 

Mà trong mắt trẻ con sạch sẽ nhất, thường thường có thể nhìn thấy thứngười lớn không nhìn thấy.

 

Mà những thôn dân ở Mộc gia thôn kia cũng cảm thấy, tiểu hài tử làm sao có thể nói dối như vậy?

 

Huống chi, lại vào một ngày như hôm nay.

 

Nhất định là thật sự nhìn thấy cái gì, mới có thể khác thường như vậy......

 

"Nguyệt Ny Tử, ngươi... ngươi thật sự nhìn thấy mẫu thân ngươi sao?" 

 

vợ lão đại Mộc gia Lưu thị hít sâu một hơi, không cần nghĩ trong lòng cũng đang sợ hãi.

 

Mắt trẻ con sạch sẽ, có thể nhìn thấy những thứ người khác không nhìn thấy bà tin.

 

Vả lại, vừa mới nổi lên vài lần gió lạnh, trời cũng âm u...... 

Càng nghĩ càng sợ!

 

Mà các thôn dân xúm lại cũng nghĩ như vậy.

 

Mộc Nguyệt không để ý tới bất luận kẻ nào.

 

Đột nhiên khuôn mặt nhỏ nhắn lại biến đổi, 

 

kích động hô to một tiếng: "Phụ thân! Phụ thân!”

 

Sau đó lại đưa tay chỉ phía sau Phùng thị, "Là phụ thân, phụ thân cũng tới!”

 

A a a...... Phùng thị thét chói tai không ngừng, thiếu chút nữa muốn điên rồi.

 

Những thôn dân khác của Mộc gia thôn cũng run rẩy, vẻ mặt đều sợ hãi. 

 

Trùng hợp chính là, lúc này gió đen càng lớn.

 

Trên mặt đất tiền giấy bị cuốn lên giữa không trung, khắp nơi bay loạn. 

 

Một ít lão nhân Mộc gia thôn sắc mặt đều nhao nhao đại biến.

 

Trong lúc lén lút thì thầm với hậu bối nhà mình, 

 

"Cái này không tầm thường a! Mộc gia thôn chúng ta mấy năm nay vẫn là lần đầu tiên xảy ra quái sự như vậy..."