Nông Gia Tiểu Hãn Phi: Mang Theo Đệ Muội Kiếm Sống

Chương 203




Mộc Oánh liền cười nói: "Ba vị có gì cứ nói, không sao”.

Ba vị tiểu tức phụ thấy Mộc Oánh dễ nói chuyện như vậy, một vị trong đó mới ngượng ngùng đối với nàng nói: "Đa tạ Mộc chưởng quỹ tiếp đón chúng ta,mất nhiều thời gian của ngươi như vậy, chúng ta rất xin lỗi..."

“Bất quá, ba người chúng ta trong tay đều có chút eo hẹp về tiền bạc, thật sự...... Chỉ có thể đợi thêm vài ngày nữa thôi.”

Mộc Oánh nhìn các nàng vẫn hạ quyết tâm không mua được, liền đoán được kết quả này.

Cũng không thất vọng.

Vẫn cười tươi nói: "Không sao, mặc kệ cái gì ba vị lại tới cửa hàng thêu Mộc Ký chúng ta, chúng ta đều hoan nghênh!"

Một vị tiểu tức phụ vóc người cao chút ít cắn cắn môi, vẫn là cố lấy dũng khí nhìn Mộc Oánh nói: "Mộc chưởng quỹ, chúng ta ba người đều có nhìn trúng y phục của các ngươi có thể thay chúng ta trước lưu cái bảy tám ngày hay không?"

Vừa cùng Mộc Oánh nói chuyện vị kia tiểu tức phụ lập tức bổ sung nói: "Ba người chúng ta trong tay cũng có chút thu nhập, chỉ là đến giữa năm mới có thể đưa bạc tới, chờ bạc đến, chúng ta nhất định sẽ tới..."

Thấy ba người vẻ mặt chờ đợi nhìn mình, trong lòng Mộc Oánh mềm nhũn.

Vốn là muốn tìm trưởng tỷ làm chủ, nhưng vừa nghĩ, trưởng tỷ đã nói với nàng, cửa hàng thêu này là vì nàng mở, sau này chuyện trong cửa hàng thêu đều phải học chọn lên mới được.

Suy nghĩ một chút, cô liền ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng ngời.

Mộc Oánh: "Được! Vậy ta đem y phục may sẵn của ba vị đến hậu đường giữ lại tám ngày.”

Dừng một chút, Mộc Oánh thần sắc liền nghiêm túc chút, nói: "Tám ngày sau nếu là ba vị đến mua vậy thì càng tốt, nếu còn không có tới, cũng chỉ có thể lại treo hồi tiền đường đi bán."

Ba vị tiểu tức phụ vốn không ôm hy vọng Mộc Oánh đáp ứng chuyện này có chút quá đáng.

Mộc Cẩm ở một bên nhìn Nhị muội muội nhà mình một mình xử lý chuyện này, thật sự Không ngờ Mộc Oánh lại đồng ý.

Ba người lập tức tràn ngập hảo cảm với Mộc Oánh.

Cảm ơn rồi lại cảm ơn, ba người mới cao hứng cùng nhau rời đi.

Nhưng chờ ba vị tiểu tức phụ kia vừa rời đi, Mộc Oánh như là nhớ tới cái gì, sắc mặt trắng bệch.

Mộc Cẩm vội vàng đi tới bên cạnh nàng, đưa tay vỗ vỗ bả vai nàng, ấm áp hỏi: "Mới vừa rồi muội làm rất tốt, sao mặt trắng bệch vậy?"

Mộc Oánh vội vàng nắm lấy tay trưởng tỷ trong giọng nói đã mang theo tiếng rung.

“Trưởng tỷ trưởng tỷ! Vừa rồi muội ...... có phải đã làm một chuyện ngu xuẩn hay không

Vừa rồi đi ba người kia, nếu là thật tâm muốn mua y phục may sẵn của cửa hàng chúng ta, muốn chúng ta lưu hàng cũng được, nhưng tối thiểu cũng nên cho tiền đặt cọc a!”

Nàng sắp khóc rồi.

Mộc Cẩm còn tưởng là chuyện gì chứ.



Thấy Nhị muội muội nhà mình ảo não thành như vậy, vội vàng an ủi nàng.

Ba vị tiểu tức phụ kia cũng chưa chắc không biết quy củ muốn người ta lưu hàng trong cửa hàng giúp các nàng, cần trước trả tiền đặt cọc.

Chỉ bất quá các nàng cũng chưa chắc thật sự có tự tin làm cửa hàng cho các nàng lưu lại tám ngày hàng, các nàng thật sự có thể tới mua.

Nhưng nàng sở dĩ không chủ động đưa ra tiền đặt cọc trước, chính là khi dễ nhị muội muội tuổi còn nhỏ, cửa hàng lại là mới mở, liền muốn lừa gạt đi qua đi.

Lúc trước nàng đã nghĩ đến vấn đề này.


Chỉ cho nên không can thiệp, cũng không nhắc nhở Nhị muội muội, là bởi vì nàng cảm thấy chẳng có vấn đề gì cả

Coi như ba vị tiểu tức phụ kia là thật cũng không biết quy củ trả tiền đặt cọc trước đi.

“Nhị muội muội, muội làm rất tốt, chuyện đặt cọc này lần sau gặp lại sẽ biết làm sao bây giờ

Mộc Oánh ánh mắt hồng hồng, có chút sa sút nói:

"Nhưng là... các nàng có phải hay không cố ý a? có thể hay không chê cười ta vụng về a? còn có, y phục may để lại, các nàng không đến mua, ta đây thật không cam lòng..."

Mộc Cẩm cầm ngược tay nàng, cười nói: "Ngươi coi như các nàng không cố ý, chờ lần sau gặp phải chuyện như vậy ngươi liền ghi nhớ là được.”

"Về phần y phục may sẵn, Nhị muội muội ta làm y phục may sẵn tốt như vậy, còn lo bán sao?”

Nếu các nàng nói không giữ lời, cũng không chủ động trả tiền đặt cọc, vả lại các nàng không có lý do chính đáng, chờ các nàng trở về, chúng ta sẽ không làm ăn của các nàng là được.

Mộc Cẩm đối với y phục may sẵn của Nhị muội muội nhà mình mười phần tin tưởng.

Dù sao tới ba đợt khách nhân, thì có hai đợt khách nhân mua y phục may sẵn, vả lại số lượng còn không ít!

Nhị muội muội làm y phục may sẵn nàng một chút cũng không lo bán.

Nghe trưởng tỷ nhà mình nói như vậy, tâm tình Mộc Oánh mới tốt lên.

Mắt thấy lại có hai người khách bước vào, Mộc Cẩm cười đẩy nàng một cái, "Đi thôi, tiếp đón khách đi."

Mộc Oánh cũng cười, cho trưởng tỷ nhà mình một cái ánh mắt yên tâm, sau đó cười khanh khách đi nghênh đón khách nhân vào cửa.

Mộc Cẩm thì gọi Nhị Ny Tử lại đây.


Cầm bạc, phân phó Nhị Ny Tử đi cửa hàng trà mua chút trà ngon tới.

Cửa hàng thêu Mộc Ký dựa theo ý của nàng cải tạo qua, hậu đường tăng thêm một cái bếp nhỏ.

Thuận tiện cho Nhị muội muội cùng Nhị Ny Tử trông coi cửa hàng, có thể tự mình ở trong cửa hàng nấu cơm, thay phiên nhau ăn cơm.

Vừa rồi ba vị tiểu tức phụ ở tiền đường thương lượng nửa ngày, Mộc Cẩm cảm thấy không tốt.

Không bằng mua lá trà, ở trong bếp nhỏ nấu nước pha trà, các khách nhân muốn thương lượng liền đưa các nàng đến gian phòng nhỏ phía sau uống trà thương lượng.



Như vậy cũng sẽ không ảnh hưởng đến khách nhân tiền sảnh.

Cửa hàng tiền đường có Mộc Oánh trông coi, mà phía sau cũng không có khách mới tới, Mộc Cẩm liền đi hậu đường phòng bếp nhỏ nấu nước trước.

Trong bếp nhỏ có vại lớn chứa nước, hai huynh đệ Lăng Hư hôm qua đã xách nước từ trong cửa hàng kho đến đổ đầy vại lớn.

Mộc Cẩm bên này vừa đun nước, tắt lửa, chợt nghe thấy tiền sảnh có tiếng ồn ào.

Nước cũng có sẵn.

Còn xen lẫn thanh âm tức giận run rẩy của Nhị muội muội

Mộc Cẩm vội vàng chạy ra ngoài.

Vừa đến tiền đường, liền thấy Nhị muội muội lạnh mặt hướng về phía ba vị khách nhân vừa mới tiến vào, hai người phụ nhân trung niên, một phụ nhân trẻ tuổi hoa tín niên hoa(*) nói:

"Ta thấy các ngươi không phải tới mua đồ thêu, các ngươi chính là tới bới móc, kính xin các ngươi mau mau rời đi, cửa hàng chúng ta không hoan nghênh khách nhân như các ngươi!"

(*) hoa tín niên hoa: [花信年华], 24 tuổi -----> [Là thời kỳ hoa nở. Chỉ nữ tử tuổi đến hai mươi bốn. Cũng biểu thị nữ tử chính tại tuổi trẻ bề ngoài tuyệt đẹp nhất thời kỳ

Mộc Oánh mặc dù tức giận phát run, nhưng nói chuyện lại trật tự rõ ràng lại lanh lợi.

Mộc Cẩm cũng lạnh mặt.

Nhị muội muội tính tình mềm mại, vả lại nàng đối với cửa hàng thêu cũng vạn phần để ý.

Đối với khách nhân tiến vào đều là khuôn mặt tươi cười đón chào, có thể khiến nàng tức giận trực tiếp muốn đuổi người, có thể thấy được ba người kia quyết không phải thứ tốt lành gì.

"Nhị muội muội, xảy ra chuyện gì?"Tạp dề bên hông Mộc Cẩm còn chưa cởi ra, thuận tay cởi ra cầm trong tay, ánh mắt lạnh như băng liếc hai phụ nhân trung niên một cái.

Nhìn ba phụ nhân mặc dù tuổi tác không đồng nhất, bộ dạng đều có vài phần tương tự.

Liền đoán không phải tỷ muội cũng là thân thích có quan hệ huyết thống.

Lúc trước chỉ hơi đánh giá ba người một cái, chỉ cảm thấy các nàng ăn mặc cũng bất quá là bộ dáng tiểu phú, liền không để ở trong lòng.

Có thể thấy được, là nàng coi thường ba vị phụ nhân này.

Ba vị phụ nhân kia liếc mắt nhìn Mộc Cẩm.

Liền nhất tề khinh thường hừ lạnh.

Phụ nhân trẻ tuổi hoa tín niên hoa kia liền hướng về phía Mộc Cẩm cười lạnh: "Tiểu nha đầu này là chưởng quỹ, chẳng lẽ ngươi là bà chủ của cửa hàng thêu Mộc Ký này?"

Bất quá cũng là một nha đầu mà thôi, các nàng sợ cái gì!