Nông Gia Tiểu Hãn Phi: Mang Theo Đệ Muội Kiếm Sống

Chương 122: Có dự định mua nhà




Dừng một chút, lại bổ sung một câu.

“Ngươi cùng tiểu muội có thể nói thêm một câu, nói không thể nói ra, trong nhà không có nhiều như vậy”

Nàng dám nói, nội tạng vịt kho mình làm còn ngon hơn cả thịt lợn các đại nương trong thôn làm.

Nhà mình đưa qua, đối với hàng xóm trái phải mà nói, xem như là vật hiếm lạ. 

Nhất là trong năm nạn đói này.

Chính mình có một miếng ngon, không phải kẻ ngốc cũng sẽ giấu không nói ra ngoài.

Về phần tại sao phải cho hàng xóm láng giềng trái phải món lòng vịt kho, một là cảm động và nhớ ơn sự giúp đỡ chăm sóc của hàng xóm đối với hai muội muội

Thứ hai chính là hy vọng khi nàng và hai đệ đệ lên trấn buôn bán, hàng xóm vẫn có thể giúp chăm sóc hai muội muội.

Chờ nàng ở trên trấn mua nhà ổn định, đưa hai muội muội đón lên trấn là được rồi.

Bởi vì nghĩ hàng xóm giúp đỡ chăm sóc hai muội muội, Mộc Cẩm khéo léo cự tuyệt hai đệ đệ đi đưa đồ kho, tuy là phải đưa từng nhà sẽ hơi lâu, Mộc Cẩm vẫn lựa chọn để cho nhị muội muội cùng tiểu muội muội hai người đem đi.

Trời nóng lên, thức ăn làm xong không lạnh nhanh như vậy, chờ đưa vịt kho xong quay về ăn cơm vừa vặn.

Chờ hai muội muội đưa xong nhà cuối cùng trở về, Mộc Cẩm nhìn hai muội muội cười đến cao hứng, khóe môi cũng nhẹ nhàng nhếch lên.

Bữa tối ăn rất thỏa mãn, ngay cả Mộc Cẩm cũng ăn hai bát cơm lớn.

Các đệ muội vừa kêu cay, vừa ăn đến quên cả trời đất, cuối cùng nước canh gà hầm ớt khô đều bị hai tiểu huynh đệ Mộc Tử Xuyên và Mộc Tử Khê dùng để trộn cơm ăn sạch sẽ.

Nhị muội Mộc Oánh cùng tiểu muội Mộc Nguyệt thì càng thích lòng vịt kho.

Nói lòng vịt kho là càng ăn càng cuốn, không dừng lại được.

Hai người bọn họ vừa nói như vậy, Mộc Cẩm ngẫm lại thấy cũng đúng.

Món kho này chính là như vậy, ăn nhiều đương nhiên sẽ ngấy, nhưng dừng thời gian dài không ăn, lại cảm thấy thèm.

Sau khi thu dọn phòng bếp sạch sẽ, Mộc Cẩm gọi các đệ đệ muội muội vào nhà chính ngồi, muốn bàn bạc chuyện lớn.

Chuyện lớn này chính là nàng muốn mua một căn nhà trên trấn.

Nghe được trưởng tỷ nhà mình nói muốn ở trên trấn mua nhà, bọn nhỏ đều ngây ngẩn cả người.

Cuối cùng vẫn là Mộc Oánh lớn hơn một chút lên tiếng trước.

Mèo không ăn cá



Nàng có chút thấp thỏm, nhưng ánh sáng trong con ngươi rất sáng.

“Trưởng tỷ, tốt thì tốt...... Nhưng bạc nhà chúng ta có đủ mua một tòa nhà trong trấn không?”

Ba đạo ánh mắt tràn ngập mong đợi lập tức đóng ở trên mặt Mộc Cẩm.

Mộc Cẩm đưa tay sờ sờ vòng ngọc mà những người khác không nhìn thấy trên tay trái.

Nơi đó ngoại trừ càng ngày càng nhiều vật tư, còn tồn hơn hai trăm sáu mươi lượng bạc!

Một ngôi nhà lớn có ba lối vào,nhà lớn trước sau đại viện, ít nhất cũng phải trên trăm lượng.

Nhưng nếu chỉ mua hai hoặc thậm chí một căn nhà bình thường chỉ có sân trước hoặc chỉ có sân sau thì năm sáu mươi lượng bạc càng tốt, hoặc thông thường ba mươi bốn mươi lạng bạc là đủ. 

Nàng hoàn toàn có thể mua được. 

Nhìn thấy trưởng tỷ mỉm cười gật đầu, bọn trẻ hào hứng đứng dậy xúm lại xung quanh.

"Đại tỷ, chỉ cần nhà chúng ta có đủ khả năng, ta liền nghe lời tỷ!" Mộc Tử Xuyên kiên quyết ủng hộ đại tỷ.

Nàng còn chưa nói với các đệ muội mình tích góp được bao nhiêu tiền.

Đệ muội cứ tin tưởng nàng như vậy, cũng không hỏi nàng rốt cuộc có bao nhiêu bạc, cứ kiên định ủng hộ nàng mua nhà trên trấn như vậy.

Đương nhiên, nếu đệ đệ muội muội không hỏi nàng tích góp được bao nhiêu bạc, Mộc Cẩm cũng không có ý định nói.

Nàng biết, đệ đệ muội muội biết nàng có chừng mực, bọn họ đều tin tưởng nàng sẽ lượng sức làm.

Sáng sớm hôm sau, Mộc Cẩm mang theo hai đệ đệ đến cửa hàng.

Còn chưa tới, tam đệ Mộc Tử Xuyên đã chỉ vào bảng hiệu trên cửa hàng vui mừng để cho Mộc Cẩm nhìn.

Chị xem! Bảng hiệu cửa hàng chúng ta treo xong rồi!

Mộc Cẩm vừa nhìn, ấp úng nhẹ giọng đọc: "Cửa hàng kho Mộc Ký.”

Năm chữ to ghi rõ.

Bút pháp công lực không tính là quá lợi hại, nhưng cũng không tồi.

Mộc Cẩm rất hài lòng.

Không hổ là tốn năm mươi văn tiền viết chiêu bài.



"Trưởng tỷ, cửa mở sớm, sớm như vậy đã có khách đến sao?"

Lúc hắn hỏi như vậy, tỷ đệ ba người đã thấy trong cửa hàng có mấy người đứng ở nơi đó nói chuyện.

Lăng Hư cũng mỉm cười đứng ở một bên, làm như kiên nhẫn nghe mấy người kia nói

Chờ Mộc Cẩm mang theo hai đệ đệ vào cửa hàng, mới phát hiện có hai người trẻ tuổi vẫn là người của Điền lão gia.

Còn có một vị đại thúc trung niên bụng phệ nàng không nhận ra.

Nhìn thấy cô nương tới, Lăng Hư đang tỏ vẻ áy náy với mấy vị khách liền tiến lên chào hỏi ba tỷ đệ Mộc Cẩm.

Hai người trẻ tuổi Điền lão gia phái tới nhìn thấy Mộc Cẩm đến, trong nháy mắt khuôn mặt liền tươi cười rạng rỡ.

Vị thanh niên lớn tuổi kia vội vàng nói với Mộc Cẩm: "Mộc cô nương, ông chủ chúng tôi nhờ tiểu nhân thay mặt ông ấy cảm ơn ngài!”

“Món kho hôm qua mua từ cửa hàng đồ kho của ngài lại bán rất chạy, làm ăn so với hôm trước còn tốt hơn rất nhiều..."

Mộc Cẩm liền cười trả lời "Chúc mừng".

Người thanh niên lớn tuổi hơn một chút lập tức nói lời cảm ơn, lập tức nói lên chính sự.

“Mộc cô nương, ông chủ chúng ta hôm nay muốn năm mươi cân thịt cừu kho, năm mươi cân thịt đầu lợn kho, móng lợn kho và đầu cừu kho có bao nhiêu ông chủ chúng ta muốn bấy nhiêu! Về phần nội tạng cừu kho và lợn kho mỗi thứ hai mươi cân là đủ rồi.”

Mộc Cẩm nghe xong liền nhìn về phía Lăng Hư.

Hôm nay hàng sống đều giao cho Lăng Hư cùng Lăng Không hai huynh đệ đi mua, tiền mặt nàng cũng rất tín nhiệm đặt ở trong ngăn kéo quầy.

Lăng Hư Lăng Không mua hàng sống trả tiền xong nhớ ghi sổ là được.

Thấy cô nương nhà mình nhìn qua, Lăng Hư ung dung gật đầu.

"Cô nương, Điền lão gia muốn những thứ này chúng ta chuẩn bị hôm nay hẳn là đều đủ.”

Mộc Cẩm đang muốn gật đầu, chỉ thấy Lăng Hư nói tiếp: "Cô nương, chỉ là Điền lão gia bảo hai vị tiểu ca mang đến bảy tám mươi cân thịt bò sống, muốn chúng ta giúp kho một chút, cái này..."

Chuyện này, Lăng Hư huynh đệ muội chưa gặp qua, không biết xử lý như thế nào.

Trong lòng Mộc Cẩm đã tính toán.

Người trẻ tuổi Điền lão gia phái tới vội vàng lấy lòng nói, "Cô nương chớ giận, thật sự là thịt bò trên trấn khó mua, đông gia nhà ta muốn thịt bò kho lại nhiều, liền bảo các tiểu nhân mang thịt bò sống tới nhờ cô nương giúp kho một chút.”

Mộc Cẩm tất nhiên là nguyện ý.

Chỉ là khi nàng đang muốn đồng ý, người trẻ tuổi lớn hơn một chút lại nói: "Mộc cô nương, lão gia chúng tôi nói nếu ngài nguyện ý hỗ trợ kho, là đã giúp rất nhiều! Tiền công cùng guyên liệu làm món kho lão gia chúng ta không dám bạc đãi cô nương, một cân cho cô nương bốn mươi lăm văn tiền... Không biết Mộc cô nương có nguyện ý chấp nhận cái giá này hay không?“