Nông Gia Tiểu Hãn Phi: Mang Theo Đệ Muội Kiếm Sống
"Đại bá đại bá nương, các ngươi cũng không cần tức giận, lại càng không cần đối với tam phòng chúng ta những cháu trai cháu gái nói lời khó nghe! "
Mộc Cẩm còn chưa nói xong, đã bị Mộc đại bá mặt lạnh ngắt ngắt lời, "Nói như vậy, các ngươi không muốn giúp đỡ, còn có đạo lý?"
Từ sau khi cái chân kia của ông ta hoàn toàn phế đi, đi đường chỉ có thể chống gậy gỗ, người tứ chi đầy đue này đột nhiên biến thành tàn tật, trong lòng kia không chịu nổi, trở nên càng ngày càng u ám không nói đạo lý.
Mộc Cẩm căn bản không sợ ông.
Lại càng không sợ ông ta vẩy nước bẩn.
Chỉ thản nhiên trả lời: "Đại đường ca nhị đường ca thành thân đại sự như vậy, sao có thể tùy ý đổi làm hỉ phục tân lang? Nếu là chuyện xấu thì là lỗi của ai? ”
Giỏi cho Cẩm Ny Tử!
Nghe Mộc Cẩm nói lời này, Lưu thị chỉ cảm thấy không may mắn, thoáng cái liền giơ chân, ồn ào nói: "Ngươi đây là đang nguyền rủa hai đường ca của ngươi sao?”
“Đại bá nương ngươi đây là trả đũa đi? Rõ ràng tam phòng chúng ta những người làm đệ đệ muội muội này đều mong đại đường ca cùng nhị đường ca tốt! Vậy vải đỏ thẫm đổi màu đỏ gạch vải đây là chuyện tốt?
"Đúng vậy, điểm ấy Cẩm Ny Tử nói không sai, hỉ phục đỏ thẫm biến thành hỉ phục đỏ gạch, đây mới là điềm xấu chứ?"
"Đúng vậy a, chưa từng thấy qua dùng đỏ gạch làm hỉ phục, dù là cuộn Cẩm Ny Tử cầm trong tay kia cỏ màu gần đỏ nhưng cũng không phải đỏ thẫm a!
“Việc này a, thật đúng là khó nói.
"Lúc này phu xe bò vẫn không mở miệng cũng mở miệng.
Ông chỉ nhìn Mộc gia lão đại, nghiêm túc nói:
"Lão đầu tử đuổi xe bò chạy cả đời, nghe qua, nhìn thấy qua nhiều chuyện đi, thành hôn đại hỉ là phải chú ý, chuyện đổi vải làm hỉ phục, thật sự không thể làm!"
"Mộc gia lão đại a, ngươi đừng trách lão đầu tử nói chuyện không dễ nghe, lão đầu tử cũng là vì người mới, miệng liền nhiều một chút.
"
“Nhà ngươi hôm nay nếu thật sự thay đổi, ngày sau vạn nhất người mới sau này hôn nhân không thuận lợi, cuộc sống trôi qua không tốt, thật đúng là dễ dàng nghĩ về chuyện hôm nay! Cẩm Ny Tử không đổi mới là đúng!”
Lần này, vợ chồng Mộc gia lão đại thật sự không dám nhắc lại.
Mỗi lần đều không chiếm được tiện nghi, trong lòng tức giận như mèo cào khó chịu.
Dừng một chút, Lưu thị tròng mắt lại chuyển, mạnh mẽ đưa tay chộp tới hướng giỏ trúc Mộc Tử Khê xách.
Chiếc giỏ trúc của Mộc Tử Khê được bọc bằng một tấm vải màu nâu bẩn.
Triệu Lục Nương cố ý lấy ra che lại giỏ trúc, mà tơ lụa lăng la cùng với lụa tơ tằm trong giỏ trúc cũng dùng vải bố lớn cùng màu bao bọc.
Nhưng động tác của Lưu thị quá nhanh, sau khi bà lấy vải bố màu nâu kia xuống, nhìn thấy phía dưới lại là một bao hành lí màu nâu lớn, tinh mắt nhìn thấy một góc lụa tơ màu xanh nhạt lộ ra, lập tức mắt liền tham lam sáng ngời!
"Đây là cái gì, lụa hay gấm vóc? Cẩm Ny Tử! Vừa lúc trong nhà còn chưa chuẩn bị xiêm y mới cho tẩu tử chưa qua cửa, người có thể mua được vải vóc tốt như vậy! ! ”
Giờ phút này lòng tham làm cho Lưu thị căn bản bất chấp da mặt, đã muốn cưỡng ép lấy ngay trước mặt hai đại nương cùng phu xe bò trong thôn.
Nếu là không cho, bà liền tính cường đoạt.
Bởi vậy, khí lực túm lấy bao hành lí này thật lớn, Mộc Tử Khê cũng coi như phản ứng nhanh, đã túm lấy phần đuôi bao hành lí, không cho Lưu thị cướp đi bao hành lí này.
Trận chiến này phát sinh quá nhanh!
Thấy vậy, hai đại nương và người đánh xe bò trong thôn lắc đầu lia lịa.
Mộc Cẩm lạnh lùng, duỗi tay ra, cong ngón giữa tay phải lên chế trụ ngón cái, sau đó b.
ắ.
n mạnh lên mu bàn tay phải Lưu thị đang nắm chặt bao quần áo.
Lưu thị bị đau, kinh hô một tiếng buông lỏng tay.
Mộc Tử Khê lập tức đoạt lại bao hành lí, ôm thật chặt vào trong ngực, hai mắt phẫn hận nhìn chằm chằm Lưu thị.
“Ngươi dám! ! Ngươi dám động thủ với trưởng bối? Phản rồi! ! ”
"Đại bá trước tiên không nên áp đặt tội danhcho người ta, ta chỉ hỏi ngươi, ngươi cho rằng nhà ta có thể mua nổi lăng la tơ lụa những vải vóc cao cấp này?"
Mộc gia đại bá sửng sốt.
Ngay cả Lưu thị kêu gào mắng chửi cũng nhanh chóng câm miệng.
"Nếu ta nói vải vóc tốt nhất trong bao này là dùng để làm hà bao, là cho quý nhân dùng, đại bá phụ có tin không?"
Mộc gia đại bá sắc mặt cứng đờ.
Mèo không ăn cá
Nghĩ đến lúc trước kia hai thiếu niên gầy gò nhưng có sát khí kia nói
Trong lòng Mộc lão đại đã có suy đoán.
Những tấm vải này cũng được, những tấm vải tốt nhất cũng được, ít nhất không phải tất cả đều do nha đầu c.
h.
ế.
t tiệt Mộc Cẩm này mua.
Nếu nàng mua được một tấm vải bông thô thì không được rồi!
Vải bông thô trong tứ cấp bố trang trên trấn hôm nay cũng phải một trăm ba mươi lăm văn tiền!
Đây là gần đây giảm giá.
Mà nhà ông ta mua sớm, trước mài rách mồm mép trả giá cũng muốn một trăm năm mươi văn một cuộn a!
Giờ phút này, Mộc gia lão đại thập phần hối hận.
Không động não suy nghĩ, liền cho rằng những vải vóc này đều là Mộc Cẩm nha đầu c.
h.
ế.
t tiệt này mua!
Náo loạn hai vợ chồng bọn họ lại mất mặt lớn như vậy!
Ông ta cũng không nghĩ kỹ Mộc Cẩm thậ rat chỉ nói vải vóc thượng hạng kia phải làm hà bao cho quý nhân dùng, phương diện này kỳ thật có nghĩa khác.
Không nghĩ lại tự nhiên cho rằng Mộc Cẩm là nhận việc riêng của Nữ Hồng trở về làm.
Mộc gia lão đại lại tự xưng mình có đầu óc, vậy cũng không dám đắc tội những người có quyền thế trên trấn a.
Nhưng trong lòng, sao lại khó chịu như vậy, không cam lòng như vậy?
Mộc Cẩm thấy Mộc gia lão đại cúi đầu không nói lời nào giả chết, khinh bỉ nhướng mày, sống lại một đời, còn trị không được các ngươi?
Nhưng mà! ! Lần này về thôn, sợ là phải đi tìm tộc trưởng Mộc gia một chút! !
Phu xe bò cuôia cùng lại kiếm được thêm được hai gã thôn dân trở về thôn, xe bò cũng chỉ có thể ngồi xuống nhiều người như vậy, liền để cho tất cả mọi người ngồi xong, rồi xuất phát.
Bởi vì kiêng kị "Quý nhân" trong miệng Mộc Cẩm, vợ chồng lão đại Mộc gia dọc theo đường đi không dám Mở miệng nói thêm một câu.
Trong thôn hai đại nương phụ đạo nhân gia, lại càng không dám hỏi nhiều cái gì.
Sau đó hai vị thôn dân lên xe là nam tử, chỉ cùng Mộc gia lão đại gật đầu, hai người cũng không nói chuyện, bởi vì xe bò lắc lư, ngược lại còn ngủ thiếp đi.
Mộc Cẩm ngược lại thích phần yên tĩnh này, nghĩ thầm ngồi xe bò về thôn thật sự là không tiện.
Nàng là tính tình không thích nhiều lời, thật ta không kiên nhẫn nhất kéo đông kéo tây.
Sau khi đến cửa thôn, tất cả mọi người xuống xe.
Mộc Cẩm liền lấy ra một đồng tiền đưa cho Mộc Tử Xuyên, dặn hắn mua chút đậu khô và đậu hũ về.
Trong lòng Mộc Tử Khê còn ôm chặt cái bao lớn kia, Mộc Cẩm liền cười nhận lấy.
Lại đây, đặt vào trong giỏ trúc trống không liền xách lên.
Vải vóc không nhẹ, Mộc Cẩm cũng không đợi Mộc Tử Khê về nhà, trước tiên cùng với Mộc Tử Xuyên về nhà.
Mộc Oánh và Tiểu Mộc Nguyệt nghe thấy tiếng Mộc Cẩm gọi cửa vội vàng cướp ra mở cửa gỗ, nhìn thấy vải vóc trong tay trưởng tỷ và tam đệ nhà mình, Mộc Oánh liền mở to đôi mắt to xinh đẹp.
“Trưởng tỷ! ! Những tấm vải này là trưởng tỷ mua?”
Mộc Oánh hít sâu một hơi, run rẩy hỏi.
Mộc Cẩm nhìn trái nhìn phải, thời gian sắp ăn trưa, bên ngoài không có người.
Nhưng vẫn cẩn thận nói, "Chúng ta về nhà nói”
Mộc Oánh vội vàng gật đầu.
Nhanh chóng tiến lên nhận lấy vải vóc trong tay trưởng tỷ, Tiểu Mộc Nguyệt cũng hiểu chuyện nhận lấy giỏ trúc trong tay trưởng tỷ.
Mấy người cẩn thận đặt vải vóc lên giường ba tỷ muội, ngoài cửa có tiếng tiểu cô nương gọi Mộc Cẩm.
.