Nồng Độ Bão Hòa

Chương 31




Bông tuyết chạm đất, thinh lặng hóa thành nước trong veo.

Ngoài cửa sổ ngưng tụ một màn sương mù trắng nhạt, loáng thoáng nghe thấy tiếng chuông của đêm Giáng Sinh reo vang đâu đó bên ngoài, thế nhưng trong phòng lại lặng im như tờ.

Đêm hôm ấy dường như dài đằng đẵng.

Sức lực dần kiệt mòn, Kỷ Linh cảm giác mình mệt lắm rồi, nhưng đồng thời cậu lại cũng rất tỉnh táo, đường nét Tùy Xán Nùng tuấn tú, sâu hút, cậu thấy mình đang rất gần anh.

Động tác của Tùy Xán Nùng như đang thăm dò, anh vừa cẩn thận vừa dịu dàng, chốc chốc lại cúi xuống kiên nhẫn hôn nước mắt chảy từ khóe mi Kỷ Linh. Về sau ý thức của Kỷ Linh nhòe mờ dần, hình như cậu được Tùy Xán Nùng ôm, cánh tay anh rất rắn rỏi, cái ôm của anh tựa như một chiếc ổ ấm cúng.

Kỷ Linh thoáng nghe Tùy Xán Nùng gọi tên mình.

Thật ra dù Tùy Xán Nùng gọi cả họ tên đầy đủ hay chỉ cười gọi “Thầy Tiểu Kỷ”, Kỷ Linh đều thấy tim mình đập rất nhanh. Cậu cố gắng đáp lại, nhưng giọng nhè quá, cậu không biết Tùy Xán Nùng có nghe rõ không, mà lại chẳng còn sức để đáp lần nữa.

Kỷ  Linh rơi vào một giấc mơ sâu thẳm.

Khi thức giấc, Tùy Xán Nùng thấy mình tỉnh táo sảng khoái một cách lạ thường.

Nếu là ngày thường, cái cảm giác sung sướng khắp mình mẩy này chỉ xuất hiện vào hôm thứ hai không có tiết dạy buổi sáng, hoặc là hôm thứ sáu sau giờ tan làm không phải tham gia bất cứ buổi họp nào.

Kỷ Linh nằm bên cạnh còn say ngủ, khi nhắm nghiền hai mắt, ngũ quan cậu sẽ hiển hiện một vẻ đẹp vừa lạnh lùng vừa điềm tĩnh, chẳng qua lúc này thoạt trông cậu hơi mệt mỏi. Vì không có chuẩn bị trước nên hôm qua ban đầu cả hai đều lóng ngóng vụng về, song Kỷ Linh rất chủ động, thế nên tiến triển sau đó ăn ý một cách bất ngờ.

Rõ ràng mấy tuần trước vừa mới hỏi dò xin hôn. Tùy Xán Nùng thấy mình như ngộ ra.

Có đôi khi, anh cảm giác mình không thể đoán nổi con người Kỷ Linh.

Kỷ Linh cho người ta cái cảm giác rất kì diệu, cảm tưởng cậu lúc nào cũng lặng lẽ và bị động, thế nhưng trong mối quan hệ này, thi thoảng cậu lại vô tình tỏ ra chủ động ngoài dự đoán của Tùy Xán Nùng.

Tùy Xán Nùng biết so sánh thế này thì hơi lạ, nhưng anh thấy Kỷ Linh như một quả trứng gà, xuất hiện trước mắt người ngoài với một lớp vỏ rất cứng cáp, tuy nhiên sau khi chầm chậm bóc hết lớp vỏ ấy ra sẽ phát hiện thứ được bao bọc bên trong lại hoàn toàn khác – là một phần trong trắng tinh mềm mỏng.

Tùy Xán Nùng ngồi dậy, anh ngắm Kỷ Linh từ góc nghiêng một lúc lâu, mãi mới sực tỉnh.

Giờ cần phải làm gì nhỉ? Não Tùy Xán Nùng bắt đầu vận động hết công suất: Ngồi đây đợi em ấy dậy hả?

Không đúng, hay là đi mua ít đồ ăn, kẻo lát nữa dậy em ấy đói thì sao? Nhưng mua gì ăn đây nhỉ…

Kỷ Linh nằm trên giường ngủ không yên giấc, cậu hơi nhíu mày, trở mình, Tùy Xán Nùng cũng vì thế mà ngừng thở mất một giây. Mắt anh dán chặt vào vùng cổ và vai lộ trần của Kỷ Linh, sau giây lát đắn đo, cuối cùng anh rón rén chuyển mình tới bên cạnh Kỷ Linh, cẩn thận đắp kín chăn cho cậu.

Rồi Tùy Xán Nùng lại ngắm Kỷ Linh thêm một lát nữa.

Anh cảm giác hình như chăn kéo cao quá, che kín hết mặt cậu rồi, thế là Tùy Xán Nùng nắm góc chăn kéo xuống một chút.

Không biết nên để tay chân thế nào, đây là trạng thái hiện tại của Tùy Xán Nùng.

Điện thoại đặt trên bàn bỗng đổ chuông đồng thời phát ra tiếng thông báo, mãi Tùy Xán Nùng mới tỉnh táo lại để phát hiện điện thoại Kỷ Linh đang reo.

Sợ Kỷ Linh bị đánh thức, anh vội vàng tiến đến tắt tiếng đi.

Sau khi về chế độ yên lặng, điện thoại vẫn cứ rung hoài. Tùy Xán Nùng lại nhìn thoáng qua màn hình, phát hiện là từ phần mềm “Lập kế hoạch” kia.

Tùy Xán Nùng vuốt màn hình theo bản năng, nhận ra Kỷ Linh không đặt mật khẩu cho điện thoại nên tự nhảy thẳng vào app, hiển thị kế hoạch Kỷ Linh đã lên sẵn cho hôm nay.

Là vị trí của những địa điểm tham quan, còn có một, hai tên nhà hàng, hẳn Kỷ Linh đã lên lịch trình du lịch từ rất lâu rồi.

Tùy Xán Nùng bấm vào dấu gạch chéo cho cậu, thế là danh sách kế hoạch ngày hôm qua của Kỷ Linh bắn ra. Vì ngày hôm qua cậu chưa đánh dấu nên màu nền của bản kế hoạch chuyển sang sắc xám rất đậm.

Anh hơi buồn cười, thấy mấy phần mềm bây giờ càng ngày càng thú vị.

Tùy Xán Nùng còn chưa kịp làm gì thì một thông báo khác đã lại nhảy ra giữa màn hình.

[Nhắc nhở: Kế hoạch “Hôm nay đã dũng cảm tiến đến bước đó chưa?” bạn cài đặt dài hạn đã một ngày chưa được đánh dấu, xin hỏi bạn có muốn bắt đầu lập lại kế hoạch của mình không?]

Lần trước Kỷ Linh ngủ lại ở nhà Tùy Xán Nùng anh đã thấy cái thông báo này rồi, tuy lần này căng thẳng vẫn là điều khó tránh khỏi, nhưng Tùy Xán Nùng cũng chỉ hít sâu một hơi rồi định bụng đặt điện thoại xuống.

Song ngay sau đó, Tùy Xán Nùng bỗng nhận ra hình như có chỗ nào sai sai.

Anh nhớ rõ lần gần nhất nhìn thấy thông báo này là vào cuối tuần trước, lúc ấy nó hiển thị “Đã năm ngày chưa đánh dấu”, vậy mà bây giờ lại biến thành một ngày.

Nói cách khác, ngoại trừ ngày hôm qua thì trong thời gian vừa rồi, Kỷ Linh đã quay lại với việc đánh tích.

Hơi thở của Tùy Xán Nùng nặng trĩu, lòng bàn tay anh rỏ mồ hôi mỏng.

Mấy hôm nay Kỷ Linh luôn ở bên cạnh anh, rõ ràng trạng thái của cậu cũng rất tốt, tại sao lại đánh tích trở lại, tại sao lại bắt đầu kế hoạch một lần nữa?

Tùy Xán Nùng cảm giác tim mình đập dồn. Anh nhìn màn hình, mở bản kế hoạch ấy lên sau giây lát chần chừ. Vì đây là nhiệm vụ dài hạn nên khác với nhiệm vụ hàng ngày bình thường, sau khi bấm mở, phía dưới nó sẽ có một thanh ghi chú nhỏ.

Tùy Xán Nùng trầm mặc nhìn chăm chú dòng chữ ngắn ngủi trong thanh ghi chú.

[Không còn nhiều thời gian đâu, mình không thể trì hoãn thêm nữa.]

Gối của khách sạn mềm hơn gối bình thường Kỷ Linh nằm ngủ, thế nên khi mới thức giấc, cậu cảm giác đầu óc mình như vùi trong một tầng mây mềm xốp. Tuy nhiên cái cảm giác thoải mái ấy chỉ là tạm thời, bởi vì Kỷ Linh đã muộn màng thấu được cảm giác mỏi nhừ từ eo, thậm chí cậu còn không thể ngồi thẳng người dậy.

Kỷ Linh chậm rãi chớp mắt.

Đầu tiên cậu nhìn sang bên cạnh như một bản năng, nhận ra không có ai, hình như trong nhà vệ sinh cũng tối đèn. Kỷ Linh gọi tên Tùy Xán Nùng, cũng không có ai trả lời.

Trái tim Kỷ Linh chùng xuống.

Đầu còn hơi choáng, nhưng cậu vẫn khó khăn nhỏm dậy khỏi giường. Sau khi mặc quần áo vào, Kỷ Linh nghe có tiếng quẹt thẻ, rồi cửa phòng bị đẩy ra.

Tùy Xán Nùng bước vào, trên tay anh là rất nhiều đồ.

Tầm mắt va nhau, Kỷ Linh nghe Tùy Xán Nùng nói: “Em dậy rồi à.”

“Anh mua một ít đồ ăn này.” Anh nói.

Tùy Xán Nùng xoay người, đầu tiên anh đặt đồ ăn lên bàn, sau đó đi tới bên giường, Kỷ Linh mới phát hiện tay còn lại anh ôm một bó hoa to.

Là một bó hồng được gói bằng giấy báo, màu rất tươi, sắc cam rực rỡ như nắng trời.

“Hôm qua em muốn đi chợ hoa mà đúng không?” Tùy Xán Nùng nói, “Vừa nãy lúc ngang qua anh thấy chỗ đó đang mở cửa nên vào dạo quanh xem sao.”

Kỷ Linh ngơ ngác nhận lấy bó hoa to.

Thực chất hôm qua Kỷ Linh muốn đi chợ hoa là vì cậu cho rằng Tùy Xán Nùng rất thích hoa, nhưng rồi nghĩ thế nào cậu lại không giải thích nữa.

Kỷ Linh cẩn thận ôm bó hoa trong lòng, nói với Tùy Xán Nùng: “Cảm ơn anh.”

Tùy Xán Nùng cười với cậu.

Kỷ Linh rất muốn chụp một bức ảnh với hoa, bèn ôm hoa định xuống giường. Nhưng giây phút vừa đứng lên, chân cậu đã mềm nhũn, may mà Tùy Xán Nùng đứng bên cạnh nhanh tay lẹ mắt vội đỡ lấy.

Như nhìn ra ý định của Kỷ Linh, anh đưa cho cậu điện thoại trên bàn.

Khi không ở trên lớp thì Kỷ Linh không thích để chế độ im lặng, bởi vì có một số tin nhắn cậu không muốn để lỡ.

Kỷ Linh vừa mở điện thoại lên, app “Lập kế hoạch” đã nhảy thẳng ra. Cậu nghe Tùy Xán Nùng nói, ra chiều rất thản nhiên: “Anh phát hiện ra hình như em rất thích lên kế hoạch.”

Kỷ Linh khựng lại giây lát rồi đáp “Ừm”.

“Lập kế hoạch giúp suy nghĩ rõ ràng hơn, mà mình cũng có thể chuẩn bị trước nữa.” Kỷ Linh giải thích, “Làm như thế thì sẽ rất hiệu quả.”

Tùy Xán Nùng nhìn cậu, gật đầu, không nói nữa.

Đã gần về chiều, sau một thoáng phân vân, cuối cùng Kỷ Linh quyết định xóa hết những kế hoạch không có khả năng hoàn thành trong ngày hôm nay.

Lúc đặt điện thoại xuống, Kỷ Linh nhận ra Tùy Xán Nùng vẫn đang nhìn mình chằm chằm. Kỷ Linh thấy tai mình nóng dần, cậu không biết nên nhìn đi đâu, cũng không biết phải nói gì bây giờ.

Kỷ Linh hơi do dự: “Tối hôm qua ——”

“Kỷ Linh.” Tùy Xán Nùng nói, “Về chuyện tối hôm qua, anh muốn nói chuyện với em.”

Tùy Xán Nùng không cười, trông anh nghiêm túc đến mức Kỷ Linh ngây người. Cậu hơi chần chừ, song vẫn gật đầu.

“Lần trước anh nói chúng ta có thể thử xem sao.” Tùy Xán Nùng nói, “Nhưng bây giờ sự tình tiến đến bước thân mật thế này, nói thật thì nó không nằm trong kế hoạch của anh.”

Trái tim Kỷ Linh lỡ mất một nhịp đập, cậu cảm giác cổ họng mình nghẹn lại.

“Anh thấy… tình hình hiện tại đã không còn như trước nữa.” Tùy Xán Nùng đắn đo giây lát trước khi nói tiếp, “Anh không biết em nghĩ thế nào, nhưng với anh, quan hệ thân mật như thế nghĩa là chúng ta cần phải chịu trách nhiệm với đối phương.”

Kỷ Linh nghĩ hình như mình hiểu ý Tùy Xán Nùng muốn nói rồi.

Mà khoảnh khắc hiểu được điều đó, kỳ thực Kỷ Linh thấy hơi buồn lòng.

Nhưng yên lặng không bao lâu, cậu vẫn ngẩng lên nhìn Tùy Xán Nùng, lắc đầu.

“Em biết rồi.” Kỷ Linh nói, giọng nhẹ bẫng, “Ban đầu là em chủ động yêu cầu anh, thế nên anh đừng áp lực, chúng ta có thể quên hết chuyện tối qua đi.”

Kỷ Linh vốn ngỡ Tùy Xán Nùng sẽ tỏ ra như vừa trút được gánh nặng.

Ấy vậy mà trái lại, trông anh bỗng kì quặc đến lạ.

Anh nói: “Đương nhiên ý anh không phải vậy.”

“Ý anh là.” Tùy Xán Nùng nói rất dịu dàng, “Kỷ Linh, em phải chịu trách nhiệm với anh.”

Kỷ Linh ngơ ngác chớp mắt.

Tùy Xán Nùng nói tiếp: “Dĩ nhiên chúng ta là quan hệ đôi bên, thế nên đồng thời anh cũng sẽ chịu trách nhiệm với em.”

“Anh nhớ trước đây em đã đến nhà anh một lần rồi đúng không.” Tùy Xán Nùng nói, “Anh thấy không gian cũng khá rộng, dọn dẹp một chút là có thể đặt thêm nhiều đồ mới, đến lúc đó chúng ta có thể cùng nhau đi mua.”

“…Phòng làm việc anh để cho em ngồi soạn bài, anh ra phòng khách là được.” Anh nghĩ, đoạn nói thêm, “Bình thường một tuần chắc anh ăn ngoài hai bữa, nhưng nếu em không thích, chúng ta cũng có thể cùng nhau nấu ăn mỗi ngày.”

Tùy Xán Nùng nhìn thẳng Kỷ Linh, anh cười khẽ.

“Kỷ Linh.” Tùy Xán Nùng nói, “Chúng ta ở chung đi.”