Nói Yêu Em Muộn Màng

Chương 81: Đi tìm sự thật




Vì tiểu Lạc Lạc vẫn chưa đến ngày cai máy thở nên Tống Diên mỗi ngày đều đến thăm con, mỗi ngày cô đến hơn ba lần và mỗi lần hơn bốn tiếng đồng hồ. Phải có người bên cạnh gọi cô mới chịu về phòng nghỉ ngơi, nếu không cô cứ ngồi nhìn ngắm rồi nói chuyện với tiểu công chúa mãi như vậy.

Nhưng còn Kha Duẫn, đã hơn một tuần nay rồi, cô vẫn chưa được gặp hắn. Dù cô có hỏi thế nào, hỏi hết người này đến người kia thì vẫn chỉ nhận được cùng một câu trả lời là Kha Duẫn hoàn toàn không có chuyện gì cả, nhưng do tình trạng sức khỏe chưa phục hồi hẳn nên bây giờ chưa thể vào thăm được. Nhưng thế nào cũng không hợp lí, có lẽ tất cả mọi người đều đang cố tình giấu cô chuyện gì đó. Nếu đã không muốn nói thật với cô thì cô sẽ tự mình đi tìm hiểu.

----------------------------------

Kha Duẫn đã hôn mê hơn một tuần rồi, chính vì hắn biến mất không có lí do rõ ràng như vậy và lại suốt hơn một tuần nên những cổ đông trong công ty càng lúc càng lấn tới, bọn họ liên tục dồn ép và gây khó khăn cho phe của Kha Duẫn, mục đích là tìm ra được nguyên nhân hắn biến mất một cách khó hiểu như vậy, và đương nhiên đó cũng sẽ trở thành điểm yếu của hắn trước cuộc họp Hội đồng quản trị sắp tới đây. Việc này đã tác động không nhỏ đến Kha gia, đặc biệt là Kha Chấn Đông, nếu Kha Duẫn không sớm tỉnh lại thì e rằng Khải Hoàn có thể trở thành miếng mồi để tất cả bọn họ cùng nhau xâu xé, mộ của cha mẹ đã mất của Kha Duẫn có khi sắp bị truyền thông quật lên rồi.

- Tiểu Duẫn, hơn hai mươi năm nay, không ngày nào con không kiên trì, không ngày nào con không cố gắng. Hôm nay, cuộc chiến vẫn chưa dừng lại, con tuyệt đối không thể ngã như vậy được. Cha tin con có thể nghe được những lời này, nếu con nghe thì hãy kiên trì nữa, con phải tiếp tục chiến đấu với bọn họ.

Kha Chấn Đông đứng bên giường của Kha Duẫn, ánh mắt già nua chứa đựng biết bao nhiêu ưu phiền và phức tạp. Nhìn đứa con trai luôn một mình chống đỡ giang sơn bây giờ lại hôn mê nằm trên giường bệnh như vậy, Kha Chấn Đông càng tự trách bản thân mình hơn. Ông thở dài, giọng nói buồn bã

- Tiểu Duẫn, cha biết con vẫn đang một mình chiến đấu. Suốt ba mươi năm qua, không đêm nào trong giữa mơ cha không gặp cha mẹ ruột của con, mỗi lần nhìn thấy gương mặt đầy âu lo của họ, cha lại thấy bản thân thật vô dụng. Con phải chiến đấu một mình, phải đối đầu với rất nhiều âm mưu của bọn họ mà một người làm cha như ta chẳng thể giúp được gì. Bây giờ Khải Hoàn đang rất cần con, con đã cố gắng nhiều như vậy rồi không thể dễ dàng bỏ cuộc được.

Nói đoạn, ông lại ngưng một lúc để nhìn con trai mình, cứ mỗi lần như vậy ông lại không khỏi thở dài, trong lòng nặng trĩu, tảng đá lớn đè nặng suốt bao nhiêu năm qua vẫn chưa có cách nào gỡ bỏ được.

- Bây giờ con không còn một mình nữa rồi, vợ con, con gái con đều đang đợi con bên ngoài. Con phải nhanh chóng tỉnh lại để gặp vợ và con của mình chứ?

Kha Chấn Đông đứng đây lâu như vậy và nói rất nhiều điều nhưng ông lại không phát hiện ra điểm khác lạ trên người của Kha Duẫn.

---------------------------------

Tìm gần nửa ngày, Sa Tử Đình cuối cùng cũng đã tìm được Kha Luân. Từ lúc tai nạn xảy ra thì cậu cứ biến mất như thế này, còn cô lại phải đi tìm cậu mỗi ngày, lúc thì là ở quán bar, lúc thì ở một sân thượng của chung cư nào đó, lúc ngồi trên những cây cầu bộ hành, lúc thì ở công viên. Bây giờ thì cậu chọn một bờ sông yên tĩnh và rất mát mẻ, đanh ném mấy viên sỏi xuống giữ lòng sông, tâm trạng vẫn rất chán chường. Sa Tử Đình vừa tới thì ngồi ngay xuống bên cạnh cậu, chưa nói câu nào cả. Cô ngồi im lặng bên cạnh cậu như vậy, cũng bắt chước cậu ném mấy viên sỏi xuống nước. Được một lúc, cô mới dám mở lời nói

- Anh định nuốt lời sao?

Câu đầu tiên cô hỏi thật sự đã làm cho Kha Luân phải thắc mắc và hỏi lại

- Anh nuốt lời gì chứ?

Sa Tử Đình nhoẻn miệng cười, nhẹ nhàng lắc đầu và tiếp tục ném thêm một viên sỏi mới nói thêm

- Lời hứa cưới em? Bây giờ anh không định thực hiện nữa à?

Đương nhiên Kha Luân không bao giờ là muốn từ bỏ việc cưới cô, nhưng tại sao cô lại cho rằng anh đang nuốt lời chứ?

- Tại sao em lại hỏi như vậy?

Đối diện với vẻ mặt hoang mang không hiểu gì của cậu, Sa Tử Đình chỉ có thể cười nhẹ, không nhanh không chậm nói

- Dù gì em cũng là thiên kim tiểu thư của Kim Sa, hôn lễ của em đâu thể qua loa hay không tổ chức được?

Lần này Kha Luân không hỏi lại nữa mà cô nói cho hết vấn đề mà cô đang đề cập luôn.

- Bây giờ anh trai anh vẫn chưa tỉnh, Khải Hoàn thì đang gặp rất nhiều sự cố, giá cổ phiếu cũng đang sụt giảm, vị trí chủ tịch Hội đồng quản trị của anh trai anh cũng đang bị lăm le chiếm đoạt. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì e rằng Khải Hoàn sẽ tiêu đời thôi, lúc đó vì lợi ích thương mại thì cha em sẽ không gả em cho anh đâu.

Những lời này của cô Kha Luân hoàn toàn hiểu được, xuất thân từ những gia đình như vậy thì hôn nhân cũng một phần dựa vào lợi ích kinh doanh. Tìm được một người môn đăng hộ đối và có tình cảm thì thật sự không hề dễ dàng, thật sự là như cô nói, nếu bây giờ Khải Hoàn sụp đổ thì Kha gia cũng không còn được Sa gia xem trọng nữa, điều đó đồng nghĩa với việc cuộc hôn nhân giữa cậu và Sa Tử Đình sẽ có thể bị ngăn cấm. Như vậy, Khải Hoàn phải được vực dậy lại, mà người có thể vực dậy Khải Hoàn lại chỉ có mỗi mình Kha Duẫn và hắn thì vẫn đang nằm hôn mê trong bệnh viện.

Sa Tử Đình đã đoán được suy nghĩ của cậu, nên chỉ thở dài một cái rồi mới tiếp tục nói

- Khải Hoàn là của một mình Kha Duẫn sao? Đó là nghĩa vụ của anh ta? Khải Hoàn là của Kha gia! Anh cũng là người của Kha gia thì cũng phải gánh vác cùng anh ta chứ? Bao nhiêu năm qua vì có Kha Duẫn nên anh mới tự do làm những điều mình thích. Còn bây giờ khi biết sự thật về thân phận của từng người trong gia đình thì anh nghĩ rằng mình đang cướp đồ của Kha Duẫn à? Nếu anh thật sự có suy nghĩ đó thì bỏ ngay đi.

Nghe những câu chất vấn của cô, Kha Luân vừa thấy hổ thẹn vừa thấy lo sợ. Cậu lắc đầu một cái và nói ra suy nghĩ của mình.

- Không phải là anh không muốn làm gì ngay lúc này, càng không phải anh mặc định chỉ có mỗi mình anh hai có nghĩa vụ với Khải Hoàn. Mà là vì, anh sợ bản thân không đủ năng lực làm những gì mà anh hai đã làm. Anh chưa từng tham gia vào hoạt động kinh doanh của công ty nên cũng chẳng hiểu biết gì thì làm sao anh có thể vực dậy được Khải Hoàn ngay lúc này chứ?



Nghe cậu nói ra những điều này, Sa Tử Đình vừa bất lực vừa giận dữ mà nói

- Không phải anh vừa nói mình chưa từng làm? Là chưa từng làm nên mới không biết chứ đâu phải anh đã làm mà không được đâu? Tại sao không dũng cảm mà thử đi chứ? Anh còn nhớ vụ việc lần trước mà anh đã tặng cho Nạp Phong không? Lúc đó anh đã làm rất tốt mà, bây giờ cũng sẽ tốt như vậy thôi. Anh không thể cho bản thân một cơ hội thử thách sao?

Những lời động viên của cô hình như đã có tác động lớn tới Kha Luân, cậu ngừng ném mấy viên sỏi lại và dùng viên đang trên tay mình đập nhẹ vào những viên ở dưới. Hình như cậu đang tập trung suy nghĩ gì đó.

------------------------------

Phòng kính trẻ sơ sinh thở máy ban đêm chỉ có các y tá trực và bảo vệ. Vì những đứa trẻ đã ngủ hết nên cũng không có ồn ào như ban ngày nữa. Thỉnh thoảng các y tá chỉ đi kiểm tra giấc ngủ và các chỉ số trên máy đo của những đứa trẻ. Một y tá đang chuẩn bị kết thúc việc kiểm tra thân nhiệt của tiểu Lạc Lạc thì một bác sĩ đi đến, gật đầu một cái ra hiệu cho nữ y tá đó rời đi. Lúc này chỉ còn vị bác sĩ đó đứng bên lồng kín của tiểu Lạc Lạc, ánh mắt trìu mến nhìn ngắm thiên thần đang yên giấc ngủ. Bác sĩ đó đêm nào cũng đến vào giờ này và chỉ đến kiểm tra giấc ngủ của tiểu Lạc Lạc thôi. Mặc dù những y tá ở đây đều thấy kỳ lạ nhưng chẳng ai dám nói gì, vì đã được viện trưởng dặn dò rồi, chỉ có thể hiểu đó là bác sĩ riêng mà Kha gia mời đến để chăm sóc tốt hơn cho đứa trẻ đang phải nằm trong lồng kín.

Như mỗi lần, đúng ba mươi phút thì bác sĩ đó rời khỏi, nhưng hôm nay có một người xuất hiện bí mật từ lúc anh ta bước vào đây đến bây giờ mà anh ta chẳng hề biết. Đợi đến khi anh ta đi ra đến cuối hành lang thì người đang núp nãy giờ mới bước ra, giọng điệu lạnh nhạt nói

- Định trốn đến bao giờ nữa đây? Có phải tôi đã đánh giá cậu quá cao rồi không?

Ánh mắt ngập tràn sự tức giận và tự tin nhìn thẳng vào mắt của tên bác sĩ kia.

Ngược lại bác sĩ đó lại không hề có ý định trả lời hay nán lại trò chuyện với anh mà đang muốn rời đi thật nhanh trước khi có thêm sự chú ý của nhiều người hơn nữa.

Nhưng Tống Khiết đương nhiên không để anh ta dễ dàng trốn đi như vậy. Anh ra hiệu cho thuộc hạ của mình tiến lên chặn đường vị bác sĩ đó

- Trốn tránh vậy là vì đang sợ hãi hay kế hoạch của cậu đây?

Dù Tống Khiết có đặt ra bao nhiêu câu hỏi thì người kia cũng nhất quyết giữ im lặng, không nói bất cứ câu nào cả. Anh ta đã đáp trả bằng cách lấy chiếc bình cứu hỏa bên cạnh xịt nang trước mặt Tống Khiết và tên kia để tạo cơ hội chạy thoát.

Sau khi khói đã tan thì cũng không còn thấy tên bác sĩ quái lạ đó đâu nữa. Tống Khiết nhìn về phía cầu thang thoát hiểm, nhoẻn miệng cười nhẹ.

------------------------------

Mỗi ngày của Tống Diên ở bệnh viện chỉ có đến phòng máy thở để thăm tiểu Lạc Lạc và đi dạo quanh bệnh viện với Sa Tử Đình hoặc Hạ Viên Anh. Nhưng điều cô mong muốn hiện giờ chính là tìm được thông tin bệnh tình của Kha Duẫn mà tất cả mọi người đều đang cố tình giấu cô. Hôm nay lại như thường lệ, cô đang chuẩn bị đến thăm tiểu Lạc Lạc thì nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc đang đứng trò chuyện với tiểu công chúa của mình. Vừa nhìn thấy người đó, cô kinh hãi đến mở to mắt và hớt hải chạy đến, giọng điệu giận dữ cùng sợ hãi

- Nạp Tiều Quân, anh đến đây làm gì? Sao anh dám đến gần con tôi? Mau tránh xa tiểu Lạc Lạc ra cho tôi!

Nhưng cô không ngờ rằng sự giận dữ của cô chính là điều mà Nạp Tiều Quân mong muốn đạt được. Anh ta nở nụ cười đắc ý xoay người lại, nhìn Tống Diên bằng một ánh mắt đầy hứng thú

- Em đừng kích động như vậy? Anh sẽ không thể ngang nhiên làm hại con của em giữa ban ngày ban mặt mà còn ở chỗ đông người như vậy đâu. Anh chỉ muốn xem xem con gái của em giống em đến mức nào thôi mà.

Nhìn điệu bộ này của anh ta, Tống Diên thật  sự sắp không kìm chế được cơn giận của mình rồi. Giọng cô cao hơn vừa rồi nữa

- Nếu anh vẫn không rời khỏi đây ngay thì tôi sẽ gọi bảo vệ đến.

Ánh mắt cô có phần sợ hãi nhưng sự lo lắng và quật cường của người mẹ đã lấn át đi tất cả. Cô nhìn tiểu công chúa của mình đang nằm trong chiếc lồng kín nhỏ, thay cho vòng tay ấm áp của cô đang bao bọc và che chở đứa con nhỏ của mình khỏi những tổn thương.

Đối diện với dáng vẻ cố gắng hết sức để che giấu đi sự sợ hãi cùng yếu đuối của cô, Nạp Tiều Quân vừa đau lòng vừa tức giận. Anh ta nghiến chặt răng nói từng câu từng chữ

- Diên Diên, em có thể đừng xem anh như kẻ thù mà luôn luôn giương cung bạt kiếm như vậy được không? Anh làm tất cả cũng chỉ vì anh quá yêu em thôi. Tại sao em không bao giờ hiểu cho anh vậy? Tại sao vậy chứ?

Nói đến câu cuối thì anh ta đã mất bình tĩnh và trở nên kích động. Anh ta đi tới gần cô, hai tay giữ chặt hai vai cô

- Diên Diên, em không thể cho anh một cơ hội để chứng minh sao? Tình cảm anh dành cho em là thật, anh làm tất cả những việc này chỉ là muốn được ở bên cạnh chăm sóc em mà thôi. Tại sao em không thể nào chấp nhận anh chứ?

Tống Diên tức giận hất tay anh ta ra, bực bội quát lớn

- Anh đừng có điên nữa! Nếu anh thật sự yêu tôi thì đừng làm tổn hại đến những người tôi yêu thương nữa. Anh càng làm vậy chỉ càng khiến tôi thêm ghét anh thôi!

Nghe cô quát như vậy, Nạp Tiều Quân lại càng thêm mất bình tĩnh hơn nữa. Dùng hết sức để giữ chặt cô lại

- Diên Diên, em đừng xua đuổi anh nữa được không? Chẳng lẽ anh đối với em như vậy chưa đủ tốt? Chưa đủ chân thành sao?



Tống Diên cố gắng vùng vẫy khỏi sự khống chế của anh ta nhưng vô ích. Chút sức lực yếu ớt của cô không thể nào so với sức của người đàn ông. Nhưng dù không thoát được ra khỏi sự khống chế này thì cô vẫn rất gan dạ dõng dạc tuyên bố

- Anh yêu tôi như vậy à? Đây là cách yêu của anh sao? Không phải! Anh chỉ đang yêu bản thân anh thôi. Nhìn thấy tôi ở bên cạnh người khác thì anh đố kỵ chỉ vì anh muốn hơn người đó, tất cả những gì anh làm đều là vì chính bản thân anh mà thôi. Nếu anh yêu tôi thật thì anh nên để tôi yên đi, để tôi sống cuộc sống tôi đã chọn, đừng làm ảnh hưởng đến gia đình tôi nữa! Coi như đó là lời thỉnh cầu của tôi đối với anh đi được không?

Chính ánh mắt đau thương và ngập tràn oán hận của cô mới khiến Nạp Tiều Quân phải buông lỏng tay ra từ từ và thả lỏng hai tay xuống hoàn toàn. Anh ta lùi lại phía sau vài bước, giọng có chút bất lực dần

- Diên Diên, em chưa từng nhìn nhận anh. Trước đây cũng vậy, bây giờ lại càng như vậy. Em đã bao giờ quay đầu lại nhìn anh một lần chưa? Anh theo đuổi em lâu như vậy rồi nhưng rốt cuộc cũng không bằng một kẻ bắt đầu đã lừa gạt em. Em không thấy mình rất tệ sao?

Tống Diên không hề phủ nhận những lời cáo buộc của anh ta. Cô liếm nhẹ môi rồi thở dài một hơi

- Nạp Tiều Quân, tình cảm là không thể ép buộc được. Ngay từ lúc đầu tôi đã không hề có tình cảm với anh, chúng ta chỉ có thể làm bạn với nhau. Suốt thời gian tôi và Duẫn xa nhau, anh luôn bên cạnh chăm sóc tôi, tôi thật sự rất biết ơn. Nhưng đến bây giờ, những việc mất kiểm soát mà anh làm đã khiến tôi thậm chí không thể làm bạn được với anh nữa. Làm ơn đừng khiến mọi thứ tệ hơn nữa, ngay cả nhìn mặt anh tôi cũng chẳng muốn nhìn.

Nạp Tiều Quân nghe đến những lời này của cô thì thái độ cũng thay đổi hẳn. Anh ta bất ngờ cười thật lớn, giọng điệu mang ý chế giễu cười nhạo

- Vậy em định đợi Kha Duẫn sống dậy sao? Em vẫn không biết rằng hắn ta đã chết rồi à?

Câu này của anh ta khiến Tống Diên vừa nghe xong liền thấy khó hiểu và nghi hoặc, cô ngơ ngác hỏi lại

- Anh vừa nói gì? Anh nói ai chết chứ?

Không hiểu tại sao khi hỏi đến đây thì cô đang bắt đầu run sợ. Phải chăng là vì điều này cô đã sớm đoán được từ lâ, chỉ là cô đang cố lừa dối chính mình, không muốn thừa nhận hay chấp nhận sự thật đang diễn ra? Tại sao khi nghe anh ta nói vậy thì cô bắt đầu sợ hãi đến vậy?

- Anh đừng nói linh tinh! Duẫn không bị sao cả, anh ấy chỉ là đang ngủ thôi!

Có phải cô càng cố gắng thì càng cho thấy cô đang tự tạo một lớp ngụy trang để che đậy sự sợ hãi trong lòng mình?

Rốt cuộc thì chuyện gì đang xảy ra với Kha Duẫn chứ?

-------------------------------

Vì không chắc chắn được rằng Kha Duẫn đã chết thật hay chưa nên cả Nạp Tiều Quân và Nguyên Đằng đều muốn đến để tự mình xác nhận, tận mắt nhìn thấy Kha Duẫn đã chết hoặc là nếu như đúng là hắn chỉ đang hôn mê trong bệnh viện thì nhất định phải giết chết hắn luôn, tránh đêm dài lắm mộng. Nhưng hai người bọn họ đã sớm trở mặt từ bên trong rồi nên không phải hai đều cùng chung một kế hoạch, kẻ ra tay sớm hơn và âm thầm vẫn là Nguyên Đằng.

Trong đêm nay, kế hoạch của ông ta sẽ bắt đầu tiến hành.

Buổi tối ở bệnh viện không có nhiều người đi lại, ngoại trừ bác sĩ và y tá trực thì thỉnh thoảng chỉ có bảo vệ đi kiểm tra dọc hành lang.

Bắt đầu tại quầy tiếp tân, hai người đàn ông áo đen bịt mặt xuất hiện bất thình lình khiến tất cả y tá ở đây đều phản xạ theo tự nhiên, đúng lúc sắp hét thật to thì một trong hai tên đó rút nhanh một khẩu súng từ trong người ra và chỉ thẳng vào trán của một y tá, đưa ra ngay lời cảnh báo

- Giữ im lặng nếu không muốn chết.

Bị đe dọa như vậy thì đương nhiên những y tá này không ai dám làm trái lời của hai tên đó rồi. Bọn họ đều sợ đến run lẩy bẩy và chỉ biết dơ hai tay lên cao, cúi thấp đầu với một khẩn cầu duy nhất những tên này không phải phóng hỏa giết người.

Còn phòng giám sát an ninh cũng đã sớm bị tấn công rồi, nhân viên an ninh đều bị đánh ngất và toàn bộ hệ thống camera cũng bị tắt hết.

Được đồng đội yểm trợ trước nên bây giờ những tên còn lại cứ như vậy mà bước vào thang máy.

..............................

Vừa mới rời khỏi phòng bệnh thì toàn bộ hệ thống điện của bệnh viện đều tắt hết, điều này mặc dù là rủi ro nhưng đối với Tống Diên lại là một điều kiện rất tốt cho việc cô chuẩn bị thực hiện. Vì mất điện nên cô có thể tránh được các y tá trực hay bảo vệ đi tuần. Cô lấy điện thoại bật đèn flash và cần thận đi về hướng phòng bệnh của Kha Duẫn. Tối nay cô nhất định phải vào được phòng của hắn và gọi hắn dậy, để xác nhận hắn có thật sự chỉ là đang ngủ?

Trong suốt quá trình di chuyển, cô đã phải ẩn nấp rất nhiều lần, vì không có đèn nên cô không nhìn rõ những người kia, có lẽ là nhân viên kỹ đang sửa chữa hệ thống điện hay nhân viên an ninh đang tăng cường cảnh giác. Cuối cùng, sau một quá trình dài đó thì cô cũng đã đến được phòng bệnh của Kha Duẫn, cẩn thẩn nhìn ngó xung quanh, tất cả đều bình thường, cô yên tâm hơn bước vào trong. Sau đó là đến gần giường, hít thở một hơi thật sâu rồi cô mới đưa tay vén tấm màn trước mặt sang một bên. Ngay lập tức hai mắt cô mở to vì kinh ngạc.

Trên giường hoàn toàn trống rỗng, chăn cũng không được xếp gọn, Kha Duẫn biến mất rồi? Đây là chuyện lạ gì vậy chứ?

Ngay lúc cô đang hoang mang vì chưa hiểu chuyện gì thì bất ngờ nghe tiếng của vài người đàn ông đang dần đến gần. Cô vội tìm ngay một chỗ để trốn tạm. Và đúng như dự đoán của cô, mấy tên bên ngoài đó đúng là đến tìm Kha Duẫn. Vậy thì bọn họ là ai?