Sau khi nghe toàn bộ câu chuyện Kha Luân kể lại, Sa Tử Đình vừa ngượng vừa giận mà cầm lấy gối bên cạnh đánh mấy cái liên tục vào người của cậu, vừa đánh cô vừa chửi.
- Kha Luân, anh như vậy chính là lợi dụng lúc em say mà dở trò đấy. Em sẽ kiện anh!
Nhìn cô nổi giận như vậy Kha Luân lại thấy rất hài hước và đáng yêu. Cậu vừa cười vừa chụp tay cô lại, lấy cái gối cô đang cầm quăng sang một bên, khó khăn lắm mới nhịn được cười để nói
- Đình Đình, đây là em dụ anh mà. Em đâu phải hoàn toàn là nạn nhân đâu? Anh cũng mất đời trai trong tay em rồi còn gì?
Sa Tử Đình há hốc mồm một cách bất lực. Thật sự không biết phải nói tiếp như thế nào
- Anh! Anh đang nói mớ à? Sa Tử Đình em lại đi cưỡng đoạt nam nhân? Hay anh vẫn chưa tỉnh rượu?
Kha Luân trố mắt nhìn cô, nụ cười chứa vài phần mưu mô và vui vẻ.
- Là em chủ động mời gọi anh đấy. Anh thấy thế này, thay vì em hỏi tội anh, anh bắt em đền thì sao chúng ta không huề đi.
Sa Tử Đình ngơ ngác khó hiểu mà nhìn cậu, bực bội hỏi
- Huề gì? Anh dở trò chiếm đoạt em mà giờ bảo huề? Anh muốn huề thế nào hả?
Kha Luân nở một nụ cười đầy mưu mô và hớn hở, vui vẻ nói ra phương án của mình
- Chúng ta kết hôn đi!
Sa Tử Đình nghe xong như sét đánh ngang tai, đây đúng là một cách nằm ngoài khả năng suy đoán của cô. Vì quá kinh ngạc mà cô không thể hỏi một cách rành mạch nữa
- Kha Luân, anh là đang cầu hôn em sao? Giữ khung cảnh này, trong tình huống như vậy mà cầu hôn em á?
Kha Luân cười nhẹ và lắc đầu một cách nghiêm túc. Cậu nắm chặt tay cô và nhìn thẳng vào mắt cô, chân thành nói
- Đương nhiên đây không phải là cầu hôn em rồi. Anh chính là đang muốn biết suy nghĩ của em như thế nào về việc này, cầu hôn em thì phải trong khung cảnh lung linh và đẹp nhất chứ!
Nhìn vào ánh mắt đầy chân thành và nghiêm túc của cậu, Sa Tử Đình không thể không thừa nhận rằng cô đã bị thu hút và si mê mất rồi. Nhất thời cô không biết phải đáp lại như thế nào cả, lúng túng cắn cắn môi rồi lại nghiêng đầu qua hướng khác
- Anh, anh đừng có nhìn em như vậy! Có chuyện gì thì bỏ em ra rồi nói.
Thấy cô ngượng đến đỏ mặt rồi nên Kha Luân cũng tốt bụng bỏ tay ra để cô tìm được tâm thế thoải mái hơn. Đợi cô đã dần hết ngượng ngùng cậu lại hỏi lần nữa
- Thế nào? Bây giờ em muốn kiện anh hay muốn gả cho anh đây?
Không bị "khống chế" nữa nên Sa Tử Đình liền đáp lại
- Ai gả cho anh chứ? Kha Luân, em nói cho anh biết nhé, em sẽ không bao giờ gả cho tên thối tha không biết liêm sỉ như anh đâu.
Cô đang cố gắng nói thật lớn chỉ để che giấu đi sự ngượng nghịu trong chính bản thân bây giờ, rõ ràng nói không được tự nhiên và ai nghe cũng biết đây là cố tình nói dối nhưng cô lại chẳng chịu nhận. Dáng vẻ này của cô càng khiến Kha Luân thêm tin chắc vào khả năng suy đoán của bản thân, có lẽ những gì cậu nghĩ là đúng rồi.
- Đình Đình, hôm qua em đã tỏ tình với anh rồi mà. Em còn nói yêu anh không chỉ một hai lần đâu mà rất nhiều lần đấy! Em không thể phủ nhận tất cả như vậy chứ?
Mặc dù không nhớ là mình đã nói gì và cậu có đang bịa đặt không nhưng đó chính là tình cảm thật của cô, là cảm xúc cô đang cố che đậy nên càng mất vẻ tự nhiên và hiên ngang của mọi ngày.
- Anh lại nói linh tinh gì đấy? Em tỏ tình với anh á? Chắc anh nằm mơ rồi?
Vừa nói xong cô liền bước xuống giường, tay giữ chặt chăn che trên người nên cả người Kha Luân đều bị lộ ra hết.
- A!!!
Nhìn người đàn ông trần truồng không một mảnh vai trên người, đặc biệt là vật nam tính giữ hai chân kia khiến Sa Tử Đình hốt hoảng hét to. Cô ngượng đến đỏ mặt, tay giữ chặt chăn trước ngực mình và mắng lung tung
- Anh, sao anh lại không mặc gì như vậy? Biến thái mà!
Kha Luân dở khóc dở cười nhìn cô, nhất thời chưa biết dùng từ nào để diễn tả. Cậu bất lực chỉ vào cái chăn cô đang chiếm lấy.
- Em giành hết chăn rồi thì anh đâu còn gì để che? Hơn nữa, chuyện tối qua đương nhiên là không mặc gì rồi?
Câu đầu vẫn có chút nghiêm túc nhưng câu sau vừa nghe đã biết là đang cố tình trêu chọc rồi. Sa Tử Đình vừa giận vừa ngượng và ném một cái gối vào người của cậu
- Em không muốn nói với anh nữa!
----------------------------
Mặc dù không phải ở Vân Phong Điện nhưng Tống Diên vẫn theo thói quen mỗi ngày mà chuẩn bị cơm trưa cho Kha Duẫn trong lúc hắn chuẩn bị tài liệu cần đem theo đến công ty.
Choang!
Chiếc ly thủy tinh cô vừa định rót nước không hiểu tại sao lại bị trượt khỏi tay cô và vỡ tan tành dưới sàn, ngay dưới chân cô. Nghe tiếng động bất ngờ, má Phùng vội vàng chạy vào xem thử. Thấy những mảnh vỡ dưới chân thiếu phu nhân, bà lo lắng hỏi
- Thiếu phu nhân, cô không sao chứ? Cô để tôi làm cho?
Trong chốc lát, Tống Diên bần thần như người mất hồn vía. Nhìn đống mảnh vỡ dưới sàn, tim cô đập nhanh một nhịp. Nắm chặt tay, các đầu ngón tay cô lạnh ngắt. Trong lòng cô lo lắng đến bồn chồn, không lẽ sắp xảy ra chuyện gì sao?
- Thiếu phu nhân, cô không khỏe sao?
Thấy cô chưa trả lời, má Phùng càng lo lắng hơn, thử gọi một lần nữa nhưng cô vẫn bất thần như vậy. Bà vừa ra hiệu cho người làm đến dọn dẹp những mảnh vỡ kia và đi tới đỡ Tống Diên ra ngoài
- Thiếu phu nhân, trông sắc mặt cô không được tốt lắm. Có phải có chỗ nào không khỏe không?
Tống Diên cũng dần lấy lại được một chút tinh thần rồi, cô quay sang nói với má Phùng.
- Con không sao đâu! Má cứ đi làm việc đi ạ.
Thấy cô đã đỡ hơn vừa nãy nên má Phùng cũng yên tâm hơn. Mặc dù đã đi vào bếp nhưng bà vẫn chưa thể rời mắt khỏi cô.
Lo lắng trong lòng Tống Diên càng lúc càng chồng chất lên nhau. Chỉ trong sáng nay mà cô đã hai lần bất cẩn như vậy, cũng không phải cô tự hóa mọi chuyện lớn hơn nhưng trong lòng cô cứ liên tục dậy sóng, giống như báo hiệu một điềm gỡ vậy.
Đang ngồi trên sofa lấy lại tâm thế được một lúc thì Kha Duẫn đã chuẩn bị xong và đi ra. Không muốn để hắn lo lắng thêm nữa nên cô cầm túi đựng cơm trưa đứng lên cùng hắn đi ra cửa.
Lúc đưa cơm cho hắn, cô lại không bỏ tay ra mà vẫn nắm lấy. Thấy cô như vậy, Kha Duẫn đã biết được hình như cô có gì đó đang phân vân không biết có nên nói hay không.
- Có chuyện gì à?
Tống Diên thở dài, giọng đầy lo lắng nói
- Lúc nãy em vừa làm vỡ một chiếc ly.
Nghe cô nói câu này, Kha Duẫn liền hỏi
- Em có bị thương ở đâu không?
Đây không phải vấn đề mà Tống Diên muốn nói nên cô lắc đầu bỏ qua cho nhanh, nói thẳng vào điều khiến cô bất an hiện giờ.
- Đột nhiên em bị đứt tay rồi lại thêm chiếc ly bị vỡ. Nghe thì có vẻ hoang đường nhưng em cứ thấy bất an, em sợ đó là dấu hiệu của một điềm gỡ.
Mặc dù đó không phải điều gì quan trọng đối với Kha Duẫn nhưng đó là những gì mà người phụ nữ của hắn nói thì dù đó là những lời nói nhảm và vô vị thì hắn vẫn rất tập trung mà nghe.
- Em lo lắng chuyện gì chứ? Chỉ là sơ ý thôi mà.
Tống Diên lắc đầu một cách buồn bực, ánh mắt lộ rõ vẻ lo lắng. Cô nghiêm túc nhìn hắn, giọng như đang cầu khẩn
- Duẫn, buổi họp báo, có thể hủy đi không? Em thật sự rất bất an. Quyết định đột ngột như vậy thật sự là đang đánh liều đấy.
Mặc dù đã thử đoán cô sẽ nói gì tiếp theo nhưng Kha Duẫn khá bất ngờ về đề nghị này của cô. Suy nghĩ của cô cũng giống như Kha Chấn Đông và những người khác, tất cả đều cho rằng không thể mở cuộc họp báo này. Nhưng quyết định mà hắn đưa ra từ trước đến nay chưa gặp một chút sai lầm nào và càng không bao giờ có chuyện hắn sẽ sửa lại hay bỏ đi quyết định mình đã đưa ra
- Tiểu Diên, em đang mang thai nên nhạy cảm vậy thôi. Mọi chuyện anh đều đã tính hết cả rồi, nhất định là không có vấn đề gì khiến em phải lo lắng đâu.
Vừa nói hắn vừa ôm cô vào trong lòng mà trấn an liên tục.
Nhưng Tống Diên vẫn không thể nào yên tâm hơn, linh tính trong người cô cứ liên tục mách bảo điều gì đó không lành đang sắp xảy đến.
- Duẫn, anh có thể vì em và con mà hủy cuộc họp báo này không? Em thật sự không yên tâm, trong lòng em cứ thấp thỏm điều gì đó không lành.
Thật sự cô cứ lo lắng không đâu như vậy Kha Duẫn cũng không yên tâm. Thai phụ thường rất nhạy cảm về những chuyện xảy ra xung quanh mình nên có thể ảnh hưởng đến tâm trạng và là nguyên nhân ảnh hưởng đến thai nhi. Không biết phải làm thế nào nên hắn đã nghĩ một cách nhanh nhất
- Được rồi tiểu Diên, anh sẽ không mở cuộc họp báo nữa. Như vậy thì em yên tâm cho anh đi chưa nào?
Hắn đã chịu hủy cuộc họp báo như điều mình cầu khẩn nhưng Tống Diên vẫn muốn chắc chắn một lần nữa là hắn không gạt cô cho qua thôi.
- Anh nói thật chứ? Thật sự sẽ hủy cuộc họp báo? Anh không phải đang gạt em để em cho anh đi?
Kha Duẫn đương nhiên là đã quyết định diễn thì phải diễn cho đạt, gật đầu một cách chắc chắn và hôn nhẹ lên tóc cô an ủi
- Nếu em không yên tâm thì anh sẽ hủy cuộc họp báo này. Nhưng anh vẫn phải đến công ty chứ? Vợ và con ở nhà chơi với ông bà nội đợi anh về nhé!
Trước khi đi hắn không quên gửi lời chào cho bảo bảo trong bụng Tống Diên.
Nghe hắn khẳng định mấy lần như vậy nên Tống Diên cũng không còn nghi ngờ gì nữa.
Cô gật đầu vẫy tay tạm biệt hắn, nhìn xe của hắn rời khỏi cổng rồi cũng yên tâm xoay người đi vào trong.
........................................
Vào đến nhà thì thấy má Phùng đi từ trên lầu xuống với vẻ mặt ủ rũ, Tống Diên liền bước tới hỏi
- Mẹ vẫn chưa chịu ăn sao ạ?
Má Phùng nhìn bát cháo trên khay mình đang bưng và gật đầu bất lực
- Đã đổi bao nhiêu món rồi nhưng phu nhân vẫn không liếc mắt nhìn qua một lần, tôi có hỏi thế nào bà ấy cũng chỉ im lặng nhìn ra cửa sổ, hình như bà ấy đang đợi nhị thiếu về.
Tống Diên nhìn lên trên cầu thang, gương mặt cũng đầy ưu sầu và lo lắng. Cô dặn má Phùng đổi một bát cháo nóng rồi sau đó tự mình bưng lên phòng của Hạ Viên Anh.
--------------------------------
Chuyện vừa xảy ra hôm qua không biết Kha Luân là đang cố tình lảng tránh hay thật sự đã thấy ổn rồi. Nhưng dù là gì đi nữa thì Sa Tử Đình cũng không thể để cậu cứ bỏ nhà đi như thế này được, lợi dụng lúc cậu đang muốn cô gả cho cậu nên cô đã lấy đó làm điều kiện.
- Luân, nếu anh muốn cưới em thì phải cưới sinh cho đàng hoàng chứ? Gia đình hai bên phải gặp mặt và nhiều vấn đề khác nữa. Kết hôn đâu phải chuyện của riêng hai người thôi đâu, anh không về thưa chuyện với cha mẹ thì làm sao có thể cưới hỏi cho đàng hoàng được chứ?
Vừa nghe qua thì Kha Luân cũng đã nhìn ra được thuyết âm mưu trong chiêu này của cô rồi. Mặc dù không muốn nhưng cậu cũng đã thử suy nghĩ lại chuyện này vì người con gái mình yêu và muốn gắn bó cả đời.
- Đình Đình, chuyện này anh sẽ tự biết sắp xếp. Anh chỉ muốn hỏi ý của em thôi, em sẽ gả cho anh chứ?
Sa Tử Đình nhẹ nhàng đặt tách cà phê xuống bàn, nhoẻn miệng cười gượng
- Luân, chuyện gì cũng nên đối mặt nói cho rõ ràng chứ? Anh như vậy chính là đang chạy trốn đấy.
Nụ cười trên môi Kha Luân dần tắt đi, thay vào đó là một vẻ mặt chán nản
- Tạm thời anh không muốn gặp bọn họ. Chuyện lớn như vậy không phải chỉ một hai câu là có thể giải quyết xong đâu.
Nhìn vẻ thống khổ và tuyệt vọng sâu trong đáy mắt của cậu, Sa Tử Đình không biết nên nói gì tiếp theo ngoài việc thở dài. Đây đúng là một bí mật rất lớn và gây sốc nặng, một người ngoài như cô sau khi nghe còn không thể tin được chứ huống chi là một người trong cuộc như Kha Luân.
- Em biết hiện tại đối với anh là một khoảng thời gian rất khó khăn để thích ứng và chấp nhận sự thật này. Nhưng tại sao anh không thử ngồi xuống nghe cha mẹ và anh trai anh nói? Mọi chuyện đều có nguyên nhân của nó cả. Mặc dù họ đã gạt anh nhưng họ vẫn luôn là gia đình của anh, cũng đều không muốn anh bị tổn thương thôi. Thân phận của cha mẹ là giả thì đã sao chứ? Họ vẫn là người sinh ra anh. Mặc dù chỉ là anh họ thì hai người vẫn là anh em đấy thôi. Hơn nữa....
Nói đến đây, cô đột nhiên ngưng lại như đang quan sát sự thay đổi nhỏ trên gương mặt của Kha Luân. Cô cắn cắn môi, thở dài rồi nói tiếp
- Hôm qua trong lúc tức giận mà anh đã bảo anh trai anh thừa nhận sự thật này với báo chí và cả thế giới. Anh không biết chuyện này nếu để truyền ra ngoài thì Khải Hoàn sẽ gặp rắc rối lớn sao?
Hình như cậu suýt nữa đã quên mất rằng tối hôm qua trong lúc tức giận mà cậu đã hét lên yêu cầu như vậy với Kha Duẫn và ngay lập tức cậu nghe hắn dặn Huấn Dịch chuẩn bị một cuộc họp báo để công bố mọi chuyện trong sáng nay. Mà với sự hiểu biết của cậu về người anh trai này thì từ trước đến giờ khi hắn đã ra một quyết định thì nhất định sẽ thực hiện, chứ không phải chỉ nói rồi lại sau đó bỏ qua một bên. Nên cuộc họp báo mà hắn nói chắc chắn sắp bắt đầu rồi. Từ trước đến nay Kha Duẫn làm việc gì cũng đều nghĩ đến lợi ích của Khải Hoàn, Sa Tử Đình nói không sai, bí mật này mà bị truyền ra ngoài thì giá cổ phiếu của Khải Hoàn có thể sẽ rớt một cách thê thảm, đây là điều mà Kha Duẫn không bao giờ mong muốn nó xảy ra. Nhưng hắn vẫn chọn mở cuộc họp báo? Lí do là gì? Hay nội dung cuộc họp báo không hề liên quan đến bí mật này?
- Đình Đình, anh hiểu rất rõ anh ta. Anh ta sẽ không bao giờ hy sinh công ty đâu! Anh ta sẽ không cao thượng vĩ đại đến mức hy sinh tâm huyết của mình vì người khác. Cho nên em không cần phải nói giúp anh ta đâu.
Nghe cậu trả lời với một trạng thái vẫn rất tức giận nên Sa Tử Đình đành miễn cưỡng tạm dừng vấn đề này lại. Cô nhìn đồng hồ trên tường rồi thở dài, không biết phải khuyên cậu như thế nào cho đúng nữa.
----------------------------------
Họp báo đã chuẩn bị vẫn đang khẩn trương tiến hành như cũ, tất cả đều vào vị trí sẵn sàng, các đài truyền hình lớn, các tòa soạn, tạp chí đều đã có mặt rất đông đủ trong hội trường. Đến giờ thông báo, nhân vật chính của buổi họp báo đã xuất hiện, vẫn khí thế hiên ngang và ngạo nghễ đó, toát ra một luồng khí lạnh từ phong thái riêng của mình khiến ai cũng phải cẩn trọng đến từng nhịp thở khi đối diện.
Nhưng có một điều khác lạ đó là hình như đã xảy ra một chuyện gì đó mà vị Kha tiên sinh kia chưa biết, cho nên những người có mặt bên dưới đều đang cố gắng bàn tán thật là kín đáo để không bị vị chủ tịch cao cao tại thượng đang đứng phía trên nhìn ra được điều bất thường ở đây. Nhưng chắc chắn chẳng có gì có thể lọt ra khỏi mắt của Kha Duẫn, hắn đã sớm nhận thấy có điều gì đó khác lạ mà tất cả mọi người đang cùng nhau bàn tán lén lút bên dưới, đây cũng là lần đầu tiên mà hắn rơi vào thế bị động trong một chuyện, và đương nhiên thì cảm không hề dễ chịu một chút nào. Phát hiện vẻ mặt rất khó coi và đáng sợ của ông chỉ mình, thư ký Narry đứng bên cạnh cũng bắt đầu lo sợ không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì đây.
Ôi cảm tạ thần linh, giữ lúc căng thẳng này đã có cứu tinh xuất hiện, Huấn Dịch cầm tablet hớt ha hớt hải chạy đến báo cáo riêng với Kha Duẫn. Sau khi đọc qua nội dung trong đó, khuôn mặt Kha Duẫn hoàn toàn biến sắc, hình như những gì vừa đăng tải trên các trang báo cách đây chưa đầy một tiếng cũng chính là nội dung mà tất cả những người có mặt ở hội trường này đang bàn tán lén lút.
Nhận lại tablet, Huấn Dịch lo lắng nhìn biểu cảm trên gương mặt của Kha Duẫn, thận trọng hỏi
- Kha tiên sinh, có cần phải hủy cuộc họp báo luôn không?
Mặc dù nhận được một tin gây sốc khá nặng nhưng Kha Duẫn rất nhanh đã lấy lại được phong thái tự nhiên và bình tĩnh như thường. Hắn tự tin bước lên giữ bục phát biểu, giọng điệu lạnh lẽo dứt khoát vang lên
- Những gì mà quý vị đang nghi ngờ đều là thật....
Kha Duẫn đang nói nửa chừng thì đột nhiên Narry chạy đến ngắt lời hắn bằng một tin tức mới. Sau khi nghe thư ký của mình nói xong, sắc mặt của người đàn ông càng chuyển biến xấu hơn nữa. Huấn Dịch và Narry đưa mắt nhìn nhau trong cùng một trạng thái lo lắng cùng hoang mang nhưng chẳng ai dám hỏi gì cả. Cả hội trường cũng rơi vào trạng thái yên ắng đến đáng sợ.
-------------------------------
Ngồi đợi Hạ Viên Anh khá lâu rồi nhưng bà vẫn không hề có chút dấu hiệu gì gọi là chuyển mình nghĩ thông cả. Mặc kệ con dâu ngồi bên cạnh có nói hay khuyên thế nào thì bà cũng chỉ im lặng và nhìn ra bên ngoài cửa sổ, có lẽ bây giờ điều mà bà mong muốn duy nhất chính là được nhìn thấy con trai mình về nhà.
Nhìn bà như vậy Tống Diên càng thêm lo lắng và sốt ruột, cháo nguội rồi hâm nóng, đổi từ bát này sang bát kia, khuyên thế nào đi nữa thì bà cũng chẳng buồn đoái hoài đến.
- Mẹ, con biết bây giờ mẹ đang rất lo lắng cho tiểu Luân và đang đợi cậu ấy về. Nhưng mẹ à, mẹ cứ như vậy không nghĩ đến mình cũng nghĩ cho sự lo lắng của Duẫn chứ ạ. Chuyện này vỡ lở ra đúng thật tiểu Luân là người đau khổ nhất, nhưng cả cha, mẹ và Duẫn cũng đều chịu nổi đau không kém. Mẹ như vậy là đang tự dằn vặt chính bản thân và những người con lại đấy, nếu mẹ vẫn coi cả hai người họ là con của mình thì mẹ cần phải tỉnh táo và sáng suốt nhất trong tình huống này. Chẳng lẽ mẹ lại muốn nhìn hai người họ huynh đệ tương tàn sao?
Những lời này của Tống Diên lúc đầu khiến Hạ Viên Anh khá giận dữ nên đã quay lại nói thẳng với cô
- Diên Diên, con đang trách cứ mẹ sao? Tiểu Luân bỏ đi không rõ tung tích, nó còn đang giận mẹ vậy mà con còn nói được những lời này sao?
Tống Diên thật sự không thể nhẫn nhịn được nữa, chuyện này lẽ ra không thể để bà biết nhưng giờ có lẽ đây chính là cách duy nhất để thức tỉnh bà
- Mẹ, mẹ có biết vì những lời tiểu Luân nói lúc tức giận nên Duẫn đã định mở họp báo để công khai chuyện này trước truyền thông đấy.
Đúng thật sau khi nghe tin này thì Hạ Viên Anh mới giật mình hoảng hốt, hỏi vội
- Cuộc họp báo? Duẫn định nói hết với truyền thông? Nó có biết mình đang làm gì không vậy?
Thấy hiệu quả của cách này như vậy nên Tống Diên cũng thở phào được một phần
- Mẹ đừng quá lo lắng, mặc dù Duẫn đã có ý định này nhưng con đã thuyết phục được anh ấy hủy cuộc họp báo rồi. Nhưng vấn đề mà con muốn nói đến ở đây chính là mẹ đang phân biệt đối xử chính hai người con của mình đấy, mẹ làm vậy chính là thiên vị, bây giờ mọi chuyện như vậy rồi mà chỉ duy nhất mỗi mình Duẫn phải gánh vác mọi chuyện. Dù mẹ có giận thì con cũng phải nói thật, dù Duẫn không phải con ruột của mẹ nhưng cũng do một tay mẹ nuôi lớn mà.
Có vẻ điều khiến Hạ Viên Anh bận tâm không còn là những lời trách móc của Tống Diên nữa mà đó chính là cuộc họp báo mà cô vừa nói đến. Kha Duẫn đã quyết định mở cuộc họp báo thì sẽ không dễ dàng gì mà hủy đi, bà hiểu rất rõ đứa con này của mình, những quyết định mà hắn đưa ra thì đã trải qua một quá trình tính toán rất kỹ lưỡng rồi. Nếu cuộc họp báo thật sự đang diễn ra thì....