Trong một nhà hàng hạng sang, tiếng đàn violon nhẹ nhàng vang lên làm say lòng người nghe. Nhưng tiếng cụng ly thanh thúy đã phá tan sự uyển chuyển của từng nốt nhạc.
- Duẫn\, chúc mừng cậu đã diệt được thêm một đối thủ!
Một người đàn ông nâng ly rượu vang vừa cụng với Kha Duẫn lên môi nhấp một ngụm, cười sảng khoái mà nói.
Kha Duẫn cũng uống một ngụm rượu, mắt phượng hẹp dài nhìn hai người ngồi đối diện, hắn lười biếng gọi.
- Tôn Vưu\, cậu không vui?
Người vừa được hắn gọi chính là luật sư Tôn đã xuất hiện trong cuộc họp cổ đông của Tống thị để giúp Kha Duẫn lấy gọn Tống thị, anh ta còn là bạn thân của Kha Duẫn từ khi còn học tiểu học.
Với việc làm lần này của Kha Duẫn, anh ta thật sự không mấy đồng tình. Bỏ ly rượu xuống bàn, anh ta nghiêm túc nói với Kha Duẫn.
- Duẫn\, cậu làm như vậy hơi quá tay rồi đấy! Trên thương trường Tống Thiên Minh là đối thủ của cậu\, việc cậu diệt trừ ông ta tớ dĩ nhiên không có ý kiến gì! Nếu cậu cần cố vấn pháp luật thì tớ sẵn sàng giúp cậu. Nhưng Duẫn\, cô gái Tống Diên đó\, cô ấy không làm gì để phải chịu một cú sốc lớn như vậy\, cậu hơi tàn nhẫn rồi đấy!
Uông Hịch ngồi bên cạnh nghe những lời này thật sự không nhịn nổi mà phá lên cười.
- Này Vưu\, không phải cậu đang thương hoa tiếc ngọc chứ? Tớ thấy Tống tiểu thư đó cũng rất ngon đấy\, nếu Duẫn đã đá cô ta thì cũng nên để tớ ngửi mùi một chút chứ?
Vừa nói anh ta vừa nháy mắt với Kha Duẫn.
Nghe đến tên của Tống Diên, Kha Duẫn thật sự không thể tránh khỏi buồn bực trong lòng, hắn xu xu tay, bộ dạng bất cần nói.
- Mẹ nó\, thích thì cứ đi mà tìm!
Uông Hịch có chút giật mình, rõ ràng lời này của Kha Duẫn không hoàn toàn là cho phép, mà mang theo một mùi thuốc súng không rõ.
Tôn Vưu cũng không muốn vì một người phụ nữ mà bạn bè mất hoà khí nên đã sớm phụ hoạ theo Uông Hịch.
- Đấy là cậu nói nhé! Nếu tớ có hứng thú sẽ lập tức bao nuôi cô ta\, biết đâu chừng ở trên giường cô ta biểu hiện rất tốt thì tớ có thể giúp cô ta đưa cậu ra toà đấy!
Kha Duẫn trừng mắt nhìn hai tên háo sắc đang giương móng liếm mép trước mặt, hắn bực bội quát.
- Con mẹ nó chứ! Đàn bà của cậu như vậy vẫn chơi chưa đủ sao?
Uông Hịch vốn dĩ là ông chủ một club lớn dành cho giới thượng lưu nên sớm đã bị nhiễm những thói ăn chơi thác loạn của đám người kia, hơn nữa anh ta cũng nổi tiếng là một kẻ sát gái đáng nể phục.
Đột nhiên nghe Kha Duẫn mắng như vậy, anh ts liền quay qua nhìn Tôn Vưu, hai mắt mở to hết mức có thể. Hình như Tôn Vưu cũng nhận thấy có điều gì đó bất thường ở Kha Duẫn, nhưng anh ta vẫn tỏ ra vẻ không biết gì, tiếp tục trêu đùa Kha Duẫn.
- Duẫn\, biểu hiện này của cậu là sao chứ? Rốt cuộc có cho hay không đây?
Kha Duẫn không trả lời, tiếp tục uống rượu.
Hai người kia cũng không dám hỏi nhiều nữa.
Tiếng đàn violon bắt đầu thay bằng một bản piano.
Tiếng đàn vừa cất lên những cung bậc đầu tiên đã làm cho Kha Duẫn nghe đến nhập thần, tầm mắt hắn hoàn toàn rơi trên người của nghệ sĩ đánh đàn và chiếc piano kia. Trước đây hắn cũng đã rất mê đắm khi nhìn cô chơi đàn, say sưa khi nghe những khúc nhạc của cô.....
Tôn Vưu và Uông Hịch còn tưởng mình bị hoa mắt, bọn họ hết nhìn nhau rồi lại nhìn chằm chằm vào Kha Duẫn, sau đó đồng thanh gọi.
- Duẫn\, cậu không khoẻ ở đâu sao?
Kha Duẫn như vừa nhập hồn trở lại, hắn hơi lúng túng mà uống hết ly rượu trên bàn, không vui đứng lên..
- Tớ vào nhà vệ sinh một chút!
Uông Hịch và Tôn Vưu chỉ còn biết há hốc mồm nhìn nhau. Kha Duẫn như thế này là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy đấy!
Ngay cả bản thân Kha Duẫn cũng không biết tại sao hắn lại hành động khác thường như vậy, hai tay hắn chống trên nền gạch sáng bóng trước bồn rửa tay, nhìn thẳng vào chính mình trong gương, đột nhiên hình ảnh trong đó biến thành gương mặt đẫm nước mắt của Tống Diên, cô nhìn hắn trong sự đau đớn và tuyệt vọng.......
- Tống Diên\, em đừng trách tôi\, nếu muốn trách thì hãy trách em đầu thai nhầm chỗ!
Hắn rút một tờ giấy bên cạnh lau khô hai tay rồi ném vào thùng rác, lạnh lùng xoay người đi.
Ba người sớm nói tạm biệt và rời khỏi nhà hàng, Kha Duẫn đi ra đến bãi đậu xe thì tài xế nhanh chóng chạy đến mở cửa cho hắn.
- Kha tiên sinh\, các dự án lớn nhỏ của Tống thị đã được chuyển qua dưới tên của Khải Hoàn\, thủ tục sáp nhập Tống thị vào Khải Hoàn đã sắp hoàn tất\, ngài xem có cần bổ sung gì không ạ?
Trợ lý của hắn vừa nói vừa đưa chiếc tablet cho hắn.
Kha Duẫn nhận lấy và kiểm tra lại toàn bộ, hắn hài lòng gật đầu.
- Tốt lắm\, hãy làm như Tống thị chưa từng xuất hiện!
Hắn đưa chiếc tablet lại cho trợ lý, lấy văn kiện trong cặp ra đọc.
Tài xế đã sớm khởi động xe, trợ lý ngồi bên cạnh cứ ngập ngừng muốn nói gì với Kha Duẫn nhưng lại không biết nên nói hay không.
- Kha tiên sinh\, ngài mai\, là lễ truy điệu của Tống Thiên Minh....
Tin tức này khiến Kha Duẫn có vẻ hứng thú, hắn rời mắt khỏi tập văn kiện và phì cười, sự tàn độc hiện rõ trong mắt hắn.
- Chúng ta nên đưa tiễn ông ta một đoạn.
Nét mặt trợ lý trở nên có đôi chút khó coi, dù sao thì người đẩy Tống gia đến mức đường này cũng là Kha Duẫn!
Căn phòng ngủ của Tống Diên bây giờ không khác gì một đóng rác, từ trên giường xuống sàn và thảm lông đều rải đầy những bức ảnh chụp của cô và Kha Duẫn, những hộp quà đựng trang sức và những con thú nhỏ đều bị văng ra, nắp và hộp chia tay không luyến tiếc, đồ đạc trong phòng cũng bị vứt lung tung.
Tống Diên ngồi trên thảm lông, lưng dựa vào giường, trông cô bây giờ như một cái xác sống. Mái tóc đen mượt đã rối như tổ quả và đã bị cắt đến đáng thương, che đi nửa gương mặt nhợt nhạt; sắc mặt cô càng tệ hơn, nước mắt đã rơi đến cạn kiệt, đôi mắt sưng húp vì khóc liên tục, màu son trên môi lem luốc ra đến gần hai bên má.....
Trên tay cô vẫn còn cầm một cây kéo nhỏ, những sợi tóc dài ngắn khác nhau bị cô cắt rơi xuống thảm và còn vài sợi dính trên hai đầu vai cô. Giọt nước mắt nóng hổi lăn dài xuống má khiến cô giật mình nhìn lại những bức ảnh bên cạnh...
Đó đều là những bức ảnh được chụp lúc cô hạnh phúc nhất.
Hạnh phúc...
Nhưng tất cả cũng chỉ là giả dối!
Nụ cười của Kha Duẫn, những nụ hôn, những cái âu yếm, vuốt ve, những lời ngọt ngào hắn nói, tất cả đều là lừa gạt, giả tạo!
Ngay từ lần đầu tiên hắn gặp cô đã đặt ra một cái bẫy lớn để cô chui vào.
Mà không!
Vốn dĩ hắn đã sắp đặt sẵn một kế hoạch hoàn mĩ để gặp cô!
Kha Duẫn đối với cô từ đầu đến cuối không hề có tính yêu, chỉ có toan tính và tham vọng của chính cá nhân hắn. Thế nhưng, cô đối với hắn lại là yêu sâu đậm...
Chỉ một chút nữa thôi là cô sẽ trở thành vợ của hắn... nhưng hắn cho cô tất cả, đưa cô lên tận thiên đường rồi cũng lấy mất của cô tất cả, nhẫn tâm đạp cô xuống địa ngục!
Cô đau lắm, thật sự rất đau!
Tại sao Kha Duẫn có thể tàn nhẫn đến như vậy? Chẳng lẽ hắn chưa từng rung động vì cô dù chỉ một lần?
- Aaaa! Tại sao? Tại sao lại như vậy? Hức\, hức.... Kha Duẫn!
Cô oà khóc thảm thiết và điên dại, cô cầm một lúc ba bức ảnh xung quanh mà xé nát không chút luyến tiếc, mỗi một lần xé là một đợt nỗi đau giày xéo.
- Kha Duẫn\, tại sao\, tại sao lại đối xử với tôi như vậy..... Kha Duẫn\, tôi hận anh\, hận anh đến chết!
Không biết cô đã xé bao nhiêu bức ảnh, chỉ thấy một đóng vụn vỡ đầy trước mặt cô, đột nhiên cô lấy một cái bật lửa tới, châm lửa đốt bức ảnh đang cầm trên tay, bức ảnh cháy hết nửa thân người của Kha Duẫn và cô, cô liền ném nó vào đóng ảnh bị xé nát kia, lửa nhanh chóng tạo thành một khối lớn hơn, những bức ảnh đang dần hoá thành tro.....
Tống Diên vô hồn nhìn toàn bộ kỷ niệm của cô và Kha Duẫn bị thiêu rụi sạch sẽ, tình yêu ngốc nghếch của cô, tình yêu vô nghĩa của cô, cô muốn thiêu rụi tất cả, cô muốn quên hết mọi thứ về người đàn ông bạc tình ấy......
.................................
Bên ngoài nhìn thấy khói lửa bay ra từ khe cửa liền sợ đến toát mồ hôi, quản gia dìu Thái Hà đang khóc lóc chạy lên, bà như sắp đứt cả ruột gan và ôm lấy cánh cửa, mếu máo gọi.
- Diên Diên\, con sao thế này? Mở cửa cho mẹ đi Diên Diên\, mẹ xin con đó\, Diên Diên\, cha con đã bỏ mẹ mà đi\, chẳng lẽ bây giờ đến cả con cũng không cần người mẹ này nữa? Diên Diên\, mẹ xin con\, đừng doạ mẹ mà\, Diên Diên.....
Lý quản gia cũng đã sớm khóc cùng Thái Hà, nhưng bà vẫn phải giữ tinh thần để khuyên lơn.
- Phu nhân\, bà bình tĩnh trước đi ạ! Tôi đã gọi chú Thành rồi\, ông ấy sẽ đến ngay thôi ạ!
Chẳng bao lâu chú Thành đã đem theo chìa khoá dự phòng chạy lên, trên trán ông đã sớm lấm tấm mồ hôi. Đối với ông mà nói Tống Diên cũng như con gái ông vậy, nếu cô thật sự xảy ra chuyện gì.....
Lý quản gia dìu Thái Hà đứng sang một bên để chú Thành mở cửa. Cửa vừa được mở ra, Thái Hà không quan tâm đến sức khỏe của mình mà chạy vội vào trong, bà bất chấp sự ngột ngạt của khói lửa đã tàn mà nhào đến ôm chầm lấy Tống Diên đang ngồi thẩn thờ giữ phòng, hai tay lạnh ngắt run rẩy của bà giữ chặt hai bên má của Tống Diên, nhẹ nhàng vén tóc cô ra sau để kiểm tra xem thử cô có bị thương không, thấy những dấu vết cô tự hành hạ mình, Thái Hà không nhịn được mà ôm con gái khóc ròng rã.
- Diên Diên\, Diên Diên của mẹ... Khổ cho con rồi...
Chú Thành và Lý quản gia đứng bên cạnh cũng không nhịn được mà cúi đầu nín lặng.
------------------
Hôm nay Tống gia hoàn toàn ngập trong một màu đen ảm đảm, đoàn đưa tang của Tống Thiên Minh đã di chuyển vào trong nghĩa trang, Tống Khiết đi trước ôm theo di ảnh của cha mình, chú Vương phụ trách mang tro cốt của Tống Thiên Minh đến nơi an nghỉ cuối cùng, phía sau là Sa Tử Đình dìu Tống Diên và Lý quản gia dìu Thái Hà, có vài đối tác làm ăn cùng Tống Thiên Minh cũng đi tiễn đưa ông, một số người làm trong Tống gia lần lượt đi sau cùng, đoàn đưa tang thật sự không quá nhiều người, có lẽ trong giới kinh doanh khốc liệt kia, chỉ có kẻ địch chứ chẳng có chiến hữu, Tống Diên chỉ biết cười lạnh trong lòng.
Giây phút hũ tro của Tống Thiên Minh được chôn xuống, Thái Hà khóc la đến thảm thiết, bà đẩy tất cả những người đến can ngăn ra mà chạy đến quỳ trước tro cốt của chồng mình, không ngại bẩn, bà ngồi đó khóc lóc như một đứa trẻ bị bỏ rơi.
- Thiên Minh\, Thiên Minh\, tại sao ông lại bỏ tôi mà đi chứ? Ông đã hứa sẽ ở cùng tôi đến già mà\, tại sao ông không chịu giữ lời....
Tống Diên gục xuống bên cạnh Sa Tử Đình, tay cô bấu chặt vào những viên sỏi dưới chân mà không hề cảm nhận đau đớn.
Cô là người đã giết cha mình! Là cô đã làm mất Tống thị- tâm huyết cả đời của ông, là cô tiếp tay cho kẻ địch, hãm hại cả gia đình, người nằm dưới đó phải là cô mới đúng! Người nên trả giá cho chuyện này nên là cô! Cha cô chẳng làm gì sai cả! Cô mới là kẻ đáng chết, cô là đứa con bất hiếu, cô không nên được nhận tình thương của cha mẹ...
Sa Tử Đình đau lòng ôm chặt cô bạn của mình, cô dùng hết sức vẫn không thể cạy bàn tay Tống Diên đã chảy máu ra khỏi mấy viên sỏi.
- Diên Diên\, nếu cha cậu nhìn thấy cậu tự làm mình bị thương như vậy\, ông ấy sẽ không an tâm mà đi.... Nghe lời tớ\, đứng lên đi nào!
Bên kia phải khó khăn lắm mới kéo Thái Hà trở về lại. Việc chôn cất lại tiếp tục.
Sau khi chôn cất tro cốt của Tống Thiên Minh xong, Tống Khiết từ nãy giờ đứng lặng mới từ từ đặt di ảnh của cha mình xuống trước bia mộ, thư ký Nguyên đến đỡ anh ta đứng lên.
Người nhà bắt đầu thắp nhang cho người đã khuất..... Sau đó cùng đứng sang một bên để tạ lễ những người đến viếng, đầu tiên là Sa Kinh Phúc và Sa Tử Đình, người tiếp theo đang định bước lên thì đột nhiên dừng bước vì một nhân vật đang xuất hiện.
Bao nhiêu ánh mắt đều đổ dồn về phía trước.
Kha Duẫn cùng trợ lý và hai tên vệ sĩ đang tiến vào khu vực tổ chức lễ tang, bọn họ còn mang theo một lãn hoa đến viếng, không khỏi khiến người khác tức giận..
Trước thái độ không chút nghênh đón của tất cả những người có mặt ở đây, Kha Duẫn vẫn thản nhiên diễn vai người vô tội, tốt bụng thắp một nén nhang cho Tống Thiên Minh, sau đó còn cho vệ sĩ đặt lãn hoa bên cạnh bi mộ ông.
Thái Hà từ đầu đến cuối chỉ nín lặng chịu đựng là chờ đến lúc này, bà xách xô xi măng cách đó vài bước chân tới, đổ thẳng vào người Kha Duẫn trước sự kinh hoàng của bao nhiêu người.
- Kha Duẫn\, tên cầm thú không tim phổi cậu còn dám vác mặt đến đây? Cậu cút ngay cho tôi! Thiên Minh không cần nén nháng thối nát của cậu! Tống gia không cần những thứ dơ bẩn của cậu\, mang hết đi và cút ngay cho tôi!
Bà dùng hết tất cả sức lực còn lại để hét lên, có thể thấy bà đang kích động đến mức nào.
Tống Khiết cùng Lý quản gia nhanh chóng đến đỡ bà, mỗi người một câu khuyên nhủ.
Thái độ của những người đến viếng dần có sự phân hoá và thay đổi. Một số người chỉ im lặng để mọi chuyện cứ thế diễn ra, thái độ đối với Tống gia cũng không còn cảm thông như vừa rồi mà hoàn toàn là dáng vẻ tự lo cho mình, Tống thị bây giờ không còn nữa, vị vua tương lai không cần nói cũng biết rõ là ai, nếu muốn sống thì không dại gì mà chọc giận hắn!
Một số còn lại vẫn giúp Tống gia đuổi kẻ thù đi, đứng đầu là Sa Kinh Phúc, ông không hài lòng nhìn Kha Duẫn.
- Kha tiên sinh\, chúng ta đều là những người kinh doanh nên tôi rất rõ mục đích của chúng ta đều là lợi nhuận\, trên thương trường cậu hạ gục đối thủ thế nào tôi chẳng quan tâm\, nhưng đây là chuyện đau buồn của một gia đình\, là sự ra đi của một chủ cột trong nhà. Cậu cố ý đến quấy rầy không phải đã hơi quá rồi sao?
Kha Duẫn nhận khăn tay từ trợ lý và lau sạch xi măng trên người, động tác vô cùng tao nhã, hắn liếc nhìn Sa Kinh Phúc rồi lại lơ đễnh nhìn sang chỗ Tống Diên đang đứng, tuy đang nói chuyện với Thái Hà nhưng tầm mắt hắn luôn dán trên người của người con gái kia.
- Tống phu nhân\, đối với cái chết của chủ tịch Tống tôi thật sự rất lấy làm tiếc\, tôi biết mọi người đều nghi ngờ tôi đã dán tiếp hại chết ông ấy\, nhưng giấy trắng mật đen đã rõ ràng\, trước khi chết\, chủ tịch Tống đã quyết định giao Tống thị cho tôi tiếp quản và điều hành.
Nghe những lời lẽ đó của hắn, Tống Khiết tức giận đến trước mặt hắn mà nói lí lẽ.
- Kha Duẫn\, mày nói điên khùng gì đấy? Tao là con trai của ông ấy\, tại sao ông ấy không giao Tống thị cho tao mà lại giao cho một người ngoài như mày?
Tống Diên đã từ từ tách ra khỏi tay của Sa Tử Đình, cô nước mắt lưng tròng nhìn Kha Duẫn, môi mỏng đã sớm bị cô cắn đến rướm máu. Cô bước từng bước gian nan đến gần Kha Duẫn.
Mà Kha Duẫn cứ nhìn cô rồi lại nói với Tống Khiết.
- Chủ tịch Tống thương con gái của mình như thế nào có lẽ ai cũng thấy rõ\, tôi là con rể tương lai của ông ấy\, là người đàn ông mà con gái ông ấy rất yêu. Chủ tịch Tống lựa chọn như vậy cũng là vì hạnh phúc của con gái!
- Mày\, mày còn dám nhắc đến Diên Diên?
Tống Khiết đang định xông vào cho hắn một đấm thì Tống Diên đã nhanh chóng ngăn cản.
- Anh hai\, em có điều cần nói với anh ta\, anh cho em vài phút đi!
Thấy vậy, Tống Khiết đành nhẫn nhịn và lùi lại vài bước, nhường chỗ cho em gái mình.
Tống Diên đối diện với Kha Duẫn đã không còn quá kích động như mấy ngày trước nữa, ánh mắt cô vô cùng tĩnh lặng nhưng không tránh khỏi thê lương. Hôm nay cô mặc bộ đồ màu đen càng làm tăng vẻ u ám, tịch mịch trong lòng, mái tóc dài mượt qua lưng của cô giờ chỉ còn đến ngang vai. Cô bình thản như đang đề cập đến một chuyện không phải của mình.
- Kha tiên sinh\, bây giờ anh là con rể của cha tôi sao? Là người mà con gái ông yêu nhất? Anh nói ra những lời này thật sự không thấy thẹn với chính mình sao?
Kha Duẫn cố tình né tránh ánh mắt của cô, hắn cười cợt nhả.
- Tống tiểu thư\, trí nhớ cô thật kém\, không phải cô luôn miệng nói yêu tôi? Người muốn tôi ký vào đơn ly hôn lại là cô. Vậy thì cô muốn tôi phải giải thích thế nào đây?
Tống Diên lại cắn chặt môi để kìm nén nước mắt sắp trào ra, cổ họng nghẹn đắng có thể cảm nhận mùi máu tanh nồng đượm.
Người lừa dối cô từ đầu đến cuối là hắn, người lợi dụng tình yêu và niềm tin của cô để phục vụ cho tham vọng của hắn cũng chính là hắn, người bỏ rơi cô cũng là hắn, người đã đẩy cha cô vào chỗ chết cũng chính là hắn, người đã lấy đi tất cả của cô là hắn...... Vậy mà hắn vẫn có thể đứng trước mặt bao nhiêu người, đẩy hết mọi tội danh cho cô? Kha Duẫn, xem ra hắn không đơn giản như cô nghĩ!
Tống Diên nặng nề gật đầu, cô lại cười rất thê lương.
- Được\, coi như anh lợi hại. Kha tiên sinh\, thân phận của ngài cao quý như vậy làm sao thích hợp đến nơi này\, mời ngài về cho!
Giọng điệu và thái độ vô cùng lạnh nhạt và dứt khoát.
Hình như Kha Duẫn không hề có ý định rời đi.
Thái Hà nhìn hắn như nhìn kẻ thù truyền kiếp, bà mất khống chế mà lao đến chỗ hắn, gào thét dữ dội.
- Cút\, còn không mau cút cho ta! Kha Duẫn\, cậu chết cũng sẽ không có ai khóc thương đâu? Loài dã thú\, con quỷ hút máu người\, cút ngay cho khuất mắt tôi!
Tống Diên đau lòng ôm chặt mẹ vào lòng, Sa Tử Đình cũng đến giúp cô giữ Thái Hà lại.
Tống Khiết chờ họ lùi ra mới tiến tới, thái độ vô cùng căm ghét đối với Kha Duẫn.
- Kha Duẫn\, mặt của mày cũng dày thật đấy! Không đi làm diễn viên thật là uổng! Tao lặp lại lần nữa nếu mày còn không đi thì đừng trách tao không khách khí!
Thấy chẳng còn trò gì vui để xem, nên Kha Duẫn cũng không muốn ở lại đây thêm nữa, xoay người rời đi, trợ lý và vệ sĩ cũng lần lượt đi theo.
Tang lễ của Tống Thiên Minh cứ như vậy mà gắng gượng tổ chức cho xong. Chẳng bao lâu, khách viếng cũng lần lượt về hết, Sa Kinh Phúc không khuyên được con gái nên cũng cáo từ trước, Sa Tử Đình ở lại cùng Tống Diên.
Trong khu nghĩa trang rộng lớn, cô tịch chỉ còn lại ba mẹ con Thái Hà, Sa Tử Đình, Lý quản gia và chú Vương.
Thái Hà nhất quyết không chịu về, bà ngồi trước bia mộ chồng mình, ôm chầm lấy tấm di ảnh, nước mắt vẫn không cách nào ngừng rơi, chồng bà chết rồi, ông chết thật rồi! Ông đã bỏ lại bà mà đi, những ngày tháng tiếp theo bà phải làm sao để vượt qua đây?
Tống Diên ngồi chết lặng bên cạnh mẹ mình, cô nhìn tên cha mình được khắc rõ trên tấm bia đá, đau đớn lại bủa vây, không cách nào tan đi được.
Từ khi cô chào đời đến khi tròn hai mươi bốn tuổi, cha luôn coi cô là bảo bối trong đời, thương cô hết mực, cô còn nhớ, lúc cô học tiểu học, cô đòi cha mua cho một chiếc xe đạp để tự chạy đến trường, ngày đầu tiên đạp xe cô đã bị ngã, cha liền bỏ ngay một cuộc họp quan trọng để chạy đến bệnh viện, lúc đó, cô thấy trên trán ông lấm tấm mồ hôi, vừa thấy cô băng bó xong đi ra, cha đã ôm chầm cô vào lòng..... Khi cô lên cấp hai, vì quậy phá nên đã làm vỡ vật dụng thí nghiệm của trường, giáo viên chủ nhiệm gọi về, cha đã bắt cô quỳ gối hơn hai tiếng trước phòng khách, nhưng đến giờ dùng bữa, cha đã tới dìu cô vào bàn ăn..... Cha từng nói với cô, cho dù cô không thể tiếp quản sự nghiệp của cha thì vẫn còn anh trai cô, cha có thể cho cô bất cứ cái gì cô muốn, đúng vậy, khi cô muốn gả cho Kha Duẫn, ông đã đáp ứng cho cô. Khi biết tai ương sắp ập đến, người đầu tiên ông lo lắng là cô, ông còn sắp xếp đưa cô ra nước ngoài, trong khi mọi chuyện ông chưa kịp trở tay.
Mặt trời đã sắp xuống núi, lúc này bọn họ mới đứng lên và đi về.
--------------------------------------
Từ lúc trở về từ nghĩa trang, tâm trạng Kha Duẫn càng trở nên nặng nề, hắn ngồi trong phòng làm việc cố gắng tập trung vào đóng văn kiện trên bàn nhưng hình ảnh Tống Diên hôm nay như một cái đục khoét sâu vào ngực hắn. Hắn lại lấy ra một điếu xì gà và châm lửa hút, trên gạt tàn đã đầy hết đầu thuốc. Hắn mệt mỏi day day thái dương rồi gọi điện thoại cho trợ lý.
- Sáng mai hãy cho người dọn sạch sẽ Tống gia!
Hắn không muốn nghĩ đến nữa, cũng không muốn nhìn thấy Tống Diên nữa, hắn muốn cô mãi mãi biến mất khỏi cuộc đời hắn.
------------
Cơm tối Thái Hà không đụng đũa, bà ngồi ngẩn ngơ trong phòng khách rất lâu rồi gọi cả Lý quản gia và tất cả người làm trong nhà đến.
- Phu nhân! Bà có chuyện gì muốn căn dặn sao ạ?
- Phu nhân! Bà cho gọi chúng tôi!
Lý quản gia và tất cả người làm đều đã có mặt đầy đủ trong phòng khách.
Thái Hà vẫn còn mặc bộ đồ trong lễ tang, trên đùi bà đặt một chiếc rương nhỏ, tay bà vuốt trên đó vài cái rồi nhìn sang những người đứng xung quanh, bà nói thật chậm.
- Cảm ơn tất cả mọi người đã cùng Tống gia sát cánh trong nhiều năm qua\, chuyện xảy ra có lẽ bây giờ mọi người cũng đã biết rõ. Bao nhiêu năm qua\, Tống gia cũng không bạc đãi mọi người\, tôi đã suy nghĩ rất nhiều đến quà tặng cho mọi người\, coi như chút thành ý của tôi\, hy vọng mọi người có thể nhận lấy.
Bà vừa nói xong, lòng không khỏi thắt lại, bà nhìn thấy những nét mặt kinh ngạc cùng lo lắng của họ cùng với Lý quản gia. Bà mở chiếc rương ra, lấy những tấm phong bìa ra, lần lượt đưa cho từng người.
- Đây là chút tiền thưởng của tôi\, hy vọng mọi người không chê. Cầm lấy và tìm công việc tốt hơn.
Một số người nhận phong bìa đầu tiên, nghe xong những gì bà nói liền vô thức buông lỏng tay để các phong bìa rơi xuống sàn. Những người còn lại hoảng loạn lắc đầu và chạy tới ôm lấy đùi của Thái Hà.
- Phu nhân\, bà đừng đuổi chúng tôi mà\, phu nhân\, chúng tôi không cần nhiều tiền\, chỉ cần có thể được ở bên cạnh hầu hạ bà và tiểu thư là được rồi\, phu nhân\, bà đừng đuổi chúng tôi......
Khoé mắt Thái Hà cay xè, bà vỗ vỗ lên lưng họ và nói thật nhiều lí luận.
- Ta biết tấm lòng của mọi người dành cho ta và Diên Diên\, nhưng bây giờ Tống gia đã đổi chủ\, có thể ngày mai ngôi nhà này không còn thuộc về tôi nữa\, chủ nhân mới sẽ đến đây\, ta sợ rằng bọn họ sẽ bạc đãi mọi người\, thế nên mọi người hãy tìm một gia đình tốt hơn......
Những người làm xung quanh đã sớm cúi đầu xuống đùi Thái Hà mà khóc nức nở. Bọn họ đều là đã gắn bó với Tống gia rất nhiều năm, cùng Tống Diên lớn lên như chị em, gia đình này chưa bao giờ xem thường vị trí của họ, làm sao có thể nói đi là đi được đây?
Thái Hà đau lòng nói tiếp.
- Nếu mọi người không đi thì sẽ muộn đấy! Mọi người còn phải lo cho gia đình mình\, không nên suy nghĩ quá bi quan như vậy\, với Tống gia\, mọi người luôn là những người bạn tốt nhất!
Sau khi thuyết phục được bọn họ, tuy rằng không muốn nhưng tất cả đành miễn cưỡng dọn đồ ra đi.
Thái Hà đưa tay lau nước mắt, bà nhìn sang Lý quản gia đang đứng bên cạnh đang khóc đến sưng mắt, đau lòng nói
- Lý quản gia\, bà theo tôi vào đây!