Nói Yêu Em Muộn Màng

Chương 42: Xin em đừng buông tay.




Hai tên vệ sĩ còn chưa kịp lao tới thì Tống Diên đã chạy xông ra. Bọn họ giữ cô lại thì một tên bị cô thúc đầu gối vào chỗ nhạy cảm kia, một tên còn lại còn đuổi theo cô ra khỏi cửa bị cô cắn mạnh vào mu bàn tay. Cô chạy nhanh như sóc, chỉ trong tích tắc đã thoát khỏi được hai gã cao lớn.

Hạ Viên Anh vừa bò dậy vừa hét lên.

- Còn đứng đó làm gì? Mau đuổi theo cô ta!

Hai tên đó nén đau mà chạy theo Tống Diên.

Hạ Viên Anh cũng nhanh chóng nhặt tập hồ sơ lên và đuổi theo thật nhanh.

Trên hành lang bệnh viện, hai gã đàn ông lực lượng cùng một vị phu nhân cao quý đang đuổi theo một cô gái nhỏ nhắn trong bộ quần áo bệnh nhân gây rối loạn cả bệnh viện.

- Tống Diên\, cô đừng có chạy! Cô chạy nữa sẽ làm hại đứa bé đấy.

Hạ Viên Anh vừa đuổi theo vừa nói thật lớn.

...........................

Chuyện Tống Diên bị Kha Duẫn nhốt trong lòng đất và chuyện cô tự tử Sa Tử Đình và Kha Luân cũng không hề hay biết, những gì họ biết được đều đã đem kể hết với Nạp Tiều Quân, đó là chuyện cô mang thai và đang giành quyền nuôi đứa bé.

Bây giờ ba người đã đến đại sảnh của bệnh viện.

Kha Luân có chút kinh ngạc nhìn xung quanh bệnh viện. Thấy cậu cứ nhìn qua nhìn lại, Sa Tử Đình liền hỏi.

- Xảy ra chuyện gì sao?

Kha Luân suy tư nói.

- Lần trước anh hai còn cho rất nhiều người bao vây xung quanh bệnh viện. Nhưng em nhìn xem\, chỉ có vài ba người. Thế này là sao chứ?

Nạp Tiều Quân cười nhạt lắc đầu.

- Anh ta có huy động hết tất cả thuộc hạ của mình thì cũng đâu có giữ được Diên Diên. Quan tâm nhiều như vậy làm gì.

Sa Tử Đình nháy mắt bảo anh im lặng bởi vì cô đã thấy Kha Luân không hài lòng khi nghe những lời này, cậu còn đáp lại.

- Hơn những người có cố gắng đến mấy thì cũng không thay đổi được gì. Đừng quên đứa bé trong bụng chị dâu là của ai.

Sa Tử Đình khó xử nhìn hai người đàn ông đang ngầm đấu đá với nhau. Cô vội kéo cánh tay Kha Luân đi trước rồi nói Nạp Tiều Quân cùng đi.

- Hai người các anh sao vậy? Chúng ta đến thăm Diên Diên mà. Mau đi thôi!

Ba người họ vừa đến phòng bệnh của Tống Diên đã hoảng hốt đến suýt nữa đứng không vững.

Trong phòng không có ai và hình như ở đây vừa xảy ra một cuộc ẩu đả.

- Diên Diên\, Diên Diên\, cậu đâu rồi?

Sa Tử Đình hoảng loạn chạy vào trong mà gọi.

Nạp Tiều Quân cũng bắt đầu lo lắng mà tìm xung quanh.

- Diên Diên\, em có ở đây không? Diên Diên!

Kha Luân nhìn một lượt vẫn không thấy ai cả.

- Nhị thiếu!

Một tên thuộc hạ đi cà nhắc tới gọi Kha Luân.

- Nhị thiếu\, là người của phu nhân ạ.

Kha Luân kinh ngạc đến trợn to mắt, cậu vội hỏi.

- Mẹ tôi đã đến đây gặp chị dâu? Bây giờ họ đi đâu rồi?

Tên thuộc hạ đó lắc đầu.

Nạp Tiều Quân sốt ruột, đứng ngồi không yên.

- Hạ Viên Anh đã đưa Diên Diên đi đâu rồi chứ?

Bọn họ còn đang hoảng loạn thì đột nhiên nghe có người la lớn.

- Trên sân thượng có người muốn tự sát.

Nạp Tiều Quân và Sa Tử Đình liền lao như phi tiêu về phía thang máy.

Kha Luân túm cổ áo tên thuộc hạ lại hỏi.

- Đã gọi anh hai tôi chưa?

Tên thuộc hạ gật gật đầu rồi bị quăng sang một bên. Kha Luân cũng vội chạy đi.

..........................

Mùa đông nên tuyết đã phủ trắng cả sân thượng, chỗ nào cũng đều rất trơn, bao gồm cả lan can mà Tống Diên đang đứng.

- Tống Diên\, cô đừng làm điều dại dột. Cô nhảy xuống thì cả cô và đứa bé sẽ chết đấy\, cô nghe tôi đi! Xuống đây nào.

Thân hình nhỏ bé của Tống Diên giữ bầu trời rộng lớn càng trở nên yếu ớt, tuyết rơi xuống đầu và vai cô càng lúc càng nhiều. Trời lạnh như vậy nhưng cô chỉ mặc mỗi bộ quần áo bệnh nhân rất mỏng. Nước mắt lăn dài hai bên má cô, giọng của cô run rẩy.

- Tôi sẽ không ký cái bản hợp đồng vô nhân tính đó! Đứa bé là của tôi\, nếu hôm nay bà ép tôi thì tôi sẽ cùng sống cùng chết với nó.

.............................

Khi nhận được điện thoại của tên thuộc hạ, Kha Duẫn đã bỏ ngang buổi hội thảo mà lái xe nhanh như bay đến bệnh viện. Lần này cũng không thua kém gì lúc đưa Tống Diên đến bệnh viện vì lúc đó hắn cứu một mình cô, lần này hắn phải cứu cả hai mẹ con cô.

Vì tốc độ lái xe của hắn còn nhanh hơn cả giải đua xe nên tai nạn xảy ra liên tiếp trên đường, lực lượng cảnh sát đã gấp rút ra mặt nhưng chẳng ai có thể ngăn nổi hắn.

......................

Hạ Viên Anh nắm chặt tập hồ sơ trong tay. Đứa bé này bà nhất định phải giành được, nhưng nếu Tống Diên thật sự nhảy xuống thì cháu của bà sẽ chết nữa.

- Tống Diên\, cô đừng kích động! Cô đưa đứa bé cho tôi\, tôi đảm bảo sẽ nuôi dạy nó thật tốt\, tôi sẽ để nó trở thành người thừa kế Khải Hoàn khi nó lớn lên. Dù là trai hay gái tôi chắc chắn Kha gia sẽ không bạc đãi nó.

 

 

Tống Diên vừa khóc vừa lắc đầu, cô dùng hết sức mà gào lên.

- Tôi sẽ không bao giờ giao con của mình cho bà! Nó là con của tôi\, tôi có thể nuôi dạy nó.

- Diên Diên! Diên Diên à! Cậu đừng làm tớ sợ mà. Cậu xuống đây đi!

- Diên Diên\, em đừng ngốc như vậy! Không phải em rất thương đứa bé sao? Em nhảy xuống sẽ giết nó đấy!

- Chị dâu\, chị đừng kich động! Trên đó nguy hiểm lắm\, chị mau xuống đi.

Sa Tử Đình, Nạp Tiều Quân, Kha Luân vừa chạy đến đã phải dừng lại để khuyên Tống Diên, sợ chỉ cần một bước chân thôi cô sẽ mang theo đứa bé vô tội cùng nhảy xuống.

Tống Diên kích động nhìn về phía họ, hét lên cảnh cáo.

- Ba người đừng qua đây\, nếu không tôi sẽ nhảy xuống!

Bây giờ tất cả những người đứng trên sân thượng, bao gồm cả bác sĩ, y tá và bảo vệ cũng không ai dám tiến nửa bước.

Hạ Viên Anh sốt ruột đưa ra điều kiện khác.

- Được rồi Tống Diên\, cô giao đứa bé cho tôi\, tôi hứa sẽ không để nó gọi người phụ nữ khác là mẹ\, tôi sẽ tự tay chăm sóc nó được không?

Tống Diên nước mắt giàn giụa mà lắc đầu, điên loạn gào lên.

- Bà đừng có nằm mơ! Tôi sẽ tự nuôi con của tôi\, Kha gia các người không có quan hệ gì với nó cả!

Nói nhẹ không được, Hạ Viên Anh giận dữ hừ lạnh.

- Tống Diên\, cô đừng có không biết điều như vậy! Cô thử nghĩ hoàn cảnh của bản thân mình xem\, cô lấy gì mà nuôi nó? Tôi sẽ không để cháu nội của mình lưu lạc bên ngoài đâu!

Tống Diên nuốt nước mắt gật đầu.

- Được! Đều do bà ép tôi!

Cô đưa tay xoa nhẹ lên bụng mình, khóc hết nước mắt mà nói được mấy chữ.

- Con yêu\, mẹ xin lỗi.....

Cô dần buông lỏng cơ thể, chuẩn bị nhảy xuống.

- Đừng!!!

- Không được!!!

- Tiểu Diên!!!!



Nghe giọng nói quen thuộc kia, Tống Diên liền dừng lại và nhìn người đàn ông đang vội vã chạy tới.

- Tiểu Diên! Em đừng như vậy mà\, trên đó nguy hiểm lắm! Em mau xuống đây đi! Ngoan\, nghe lời anh được không?

Nhìn thấy hắn, Tống Diên càng khóc nhiều hơn. Cô vừa khóc vừa lắc đầu, mái tóc đã che đi nửa gương mặt tái nhợt vì lạnh của cô.

- Anh đừng ép tôi! Các người đều cùng một ruột cả\, đều muốn cướp con của tôi! Tôi sẽ không tin các người\, sẽ không bao giờ giao con cho các người!

Kha Duẫn nghe cô nói những lời này mới kinh hãi nhìn sang mẹ của mình, hắn giật lấy tập hồ sơ trên tay bà, vừa đọc sơ qua đã ném thẳng xuống đất, tức giận nói.

- Mẹ điên rồi phải không? Sao mẹ có thể làm vậy?

Hạ Viên Anh nghẹn ngào lắc đầu và cố giải thích.

- Tiểu Duẫn\, mẹ chỉ muốn tốt cho con và Kha gia thôi.

Tống Diên nhìn bọn họ tranh cãi mà nhếch môi cười khinh bỉ.

- Đủ rồi đấy! Hai người đừng diễn nữa\, tôi buồn nôn lắm!

Kha Duẫn sợ hãi thấp giọng gọi cô.

- Tiểu Diên\, em xuống đây được không? Vào trong với anh đi\, ở đây rất lạnh! Tiểu Diên ngoan\, nghe lời anh nào!

Tống Diên lâu nước mắt và chỉ vào mặt hắn, đau đớn nói.

- Anh cũng như bà ta mà thôi. Đều muốn giành con của tôi! Kha Duẫn\, anh đã giết cả gia đình tôi\,đứa bé là người thân duy nhất của tôi trên thế gian này. Sao anh có thể tàn nhẫn như vậy hả?

Có trời mới biết ngay lúc này Kha Duẫn đang sợ hãi đến mức nào, hắn sợ cô gái nhỏ của hắn sẽ như vậy mà biến mất khỏi thế gian này, hắn rất sợ. Bao nhiêu năm đấu tranh trên thương trường, đối phó với bao nhiêu âm mưu đen tối của đối thủ, hắn chưa từng nao núng hay run sợ. Nhưng bây giờ, hắn đã biết cảm giác sợ hãi là gì rồi.

- Tiểu Diên\, nghe lời anh\, xuống đây rồi chúng ta cùng nói được không?

Tống Diên vẫn kích động như vậy, vừa khóc vừa nói.

- Tôi không có gì để nói với các người cả! Đừng hòng giở trò cướp mất con của tôi!

Hai chân Kha Duẫn đã sớm lạnh run, không phải vì thời tiết mà là vì sợ hãi....

Hắn biết đứa bé đối với cô quan trọng đến mức nào, nó là máu thịt của cô, là cuộc sống là niềm vui là hạnh phúc của cô....và là người thân duy nhất còn lại trên đời này của cô.

Nếu để cô nuôi đứa bé mà cô có thể hạnh phúc thì hắn sẽ để nó cho cô..... Mặc dù đối với hắn, đứa bé cũng là người thân, là gia đình.....nhưng cô là trái tim của hắn.

- Được! Anh sẽ để con cho em\, sẽ không giành nó với em nữa! Em xuống được không?

 

 

Câu này của Kha Duẫn khiến Hạ Viên Anh vừa kinh ngạc vừa giận dữ.

- Tiểu Duẫn\, con có biết mình đang nói gì không hả? Đứa bé là giọt máu của con\, là cốt nhục của Kha gia đấy! Con không thể để cô ta đưa nó đi được.

Kha Duẫn tức giận gầm lên.

- Mẹ thôi ngay đi!

Hắn quay lại nhìn cô với thái độ van nài.

- Tiểu Diên\, em muốn đứa bé anh sẽ để em nuôi nó\, sẽ không để ai được phép cướp nó khỏi tay em nữa. Như vậy em đã chịu chưa? Về với anh được không?

Tống Diên có thể nhìn thấy sự chân thành và đau đớn trong ánh mắt của hắn. Hơn nữa cô biết Kha Duẫn sẽ không bao giờ nói dối hay dùng lời lẽ hoa mỹ để dụ dỗ ai, những gì hắn hứa hay nói sẽ thực hiện. Cô dần thoả hiệp.

- Anh nói thật?

Kha Duẫn nén đau đớn trong lòng mà gật đầu, hắn nói thêm.

- Nhưng anh có một thỉnh cầu hy vọng em có thể cho anh.

Tống Diên im lặng một lúc rồi ngập ngừng hỏi.

- Là gì?

Kha Duẫn cười đau đớn, chân thành nói.

- Cho anh được chăm sóc mẹ con em đến khi con chào đời\, sau đó anh sẽ để em đi.

Có lẽ đây là điều tốt nhất mà hắn có thể làm cho mẹ con cô sau những tổn thương mà hắn đã gây ra cho cô. Và sẽ là khoảng thời gian còn lại cô ở bên cạnh hắn.

Tống Diên không hiểu sao nước mắt cứ rơi càng lúc càng nhiều, cô nghẹn ngào gật đầu.

- Tôi đồng ý!

Nghe câu trả lời của cô, Kha Duẫn cười mãn nguyện. Hắn đưa tay ra trước và bước từng bước chậm rãi đến gần cô.

- Nào! Tiểu Diên\, lại đây!

Câu trả lời của cô đã khiến Nạp Tiều Quân sụp đổ lần nữa. Anh nhắm chặt mắt lại chôn giấu cảm xúc hiện giờ của mình.

Sa Tử Đình và Kha Luân thì đang hết sức căng thẳng chờ đợi giây phút Kha Duẫn bế Tống Diên xuống.

Tống Diên cũng đã thoả hiệp, đang chuẩn bị đi xuống.

- A!!!

Trong tích tắc, tất cả những người ở đây đều chấn kinh khi thấy Tống Diên đã rơi ra khỏi lan can của sân thượng. Nhưng cô chưa rơi xuống vì đã có một cánh tay rắn chắc đang nắm chặt cổ tay cô.

- Tiểu Diên\, đưa tay còn lại cho anh!

Không khí gần như căng thẳng đến nghẹt thở, tất cả những người ở đây dây thần kinh cũng đã sắp đứt ra rồi. Ai lại ngờ rằng Tống Diên trượt chân rơi ra khỏi sân thượng.

- Tiểu Duẫn\, cẩn thận! Phải cứu đứa bé.

Hạ Viên Anh run sợ nói lớn.

Sa Tử Đình đã bị doạ đến sắp khóc rồi.

- Diên Diên\, cậu đừng xảy ra chuyện gì mà.

Kha Luân ôm vòng tay qua vai cô và vỗ nhẹ chấn an.

Bên đó, Kha Duẫn vẫn đang cố hết sức giữ chặt một tay của Tống Diên và hét lớn.

- Tiểu Diên\, nắm chặt lấy tay anh!

Tống Diên nhìn rõ hơn nửa thân người của hắn cũng đã sắp rơi xuống rồi. Cô vừa khóc vừa lắc đầu.

- Anh buông tay ra đi! Nếu cứ như vậy anh cũng sẽ rơi xuống cùng tôi đấy.

Kha Duẫn hai tay nắm chặt tay cô và nói lớn.

- Anh không buông! Em đưa tay còn lại cho anh. Đừng sợ! Diên Diên\, anh sẽ kéo em lên.

Tống Diên vừa khóc vừa lắc đầu.

- Anh điên rồi phải không? Anh sẽ rơi xuống đấy\, anh mau buông tay ra đi!

Kha Duẫn nở nụ cười bi thương, hắn nhất quyết không buông tay.

- Đưa tay cho anh đi tiểu Diên! Anh sẽ không buông ra đâu. Nên xin em cũng đừng buông!

Hai năm ở bên cạnh cô, tại sao có những lúc trái tim hắn đã loạn nhịp vì cô?

Tại sao khi cô giết đứa con đầu tiên của hai người, hắn lại điên cuồng muốn kéo cô lại bên mình?

Có phải hay không chỉ vì đứa bé đã mất kia?

Hay có đúng đi chăng nữa thì tại sao hắn lại cần nó đến như vậy?

Tại sao khi nhìn thấy cô như một kẻ vô hồn, hắn chỉ muốn cô khóc thật lớn?

Tại sao mỗi lần giày vò cô, hành hạ cô tim hắn lại đau thắt lại?

Tại sao hắn luôn phải giải thích với cô?

Tại sao hắn chỉ muốn đứa con do cô sinh ra?

Tại sao hắn lại muốn được nhìn thấy nụ cười của cô lần nữa?

Tại sao hắn lại thấy sợ mất cô đến như vậy?

Và tại sao hắn lại lựa chọn buông tha cho cô, trả tự do cho cô?

Tại sao....?

Hắn đã có câu trả lời rồi....



Bởi vì.... Hắn yêu cô!

Khi nhìn thấy cô nằm trong vũng máu và khi thấy cô đứng chơi vơi ở nơi nguy hiểm như vậy.....hắn mới nhận ra hắn yêu cô rất nhiều.

Có lẽ là đã rất lâu rồi, rất lâu, rất lâu trước đó.

Thật ra kẻ ngốc nghếch, nhu nhược, yếu đuối, vô dụng không phải là cô mà chính là hắn.

Nếu như, nếu như hắn nhận ra sớm hơn.

Nếu như hắn thừa nhận sớm hơn.

Và nếu như câu nói " tôi chưa từng yêu em" vào đêm tân hôn của hắn và cô được thay bằng một câu đúng là " anh yêu em rất nhiều " thì có lẽ sẽ không đi đến hôm nay.

Có phải đã quá muộn rồi không?

Sau bao nhiêu tổn thương và đau khổ mà hắn đã gây ra cho cô, một tiếng yêu muộn màng có phải đã không thể thay đổi được gì.

Hắn không còn tư cách để yêu cô, càng không còn tư cách để nhận tình yêu của cô. Nhưng ít ra, hắn có thể bảo vệ cô như những gì hắn đã hứa.

- Tiểu Diên\, xin em đừng buông tay.

Chỉ lần này thôi, chỉ một lần này nữa thôi. Xin hãy cho hắn giữ chặt tay cô lần này nữa thôi. Và sau đó.... Hắn sẽ chấp nhận buông tay.

- Tiểu Diên\, vì con của chúng ta\, xin em đừng từ bỏ.

Nước mắt của Tống Diên đã ướt đẫm cả mặt, tim đau thắt từng cơn.

Hắn vừa nói là " con chúng ta" không phải là " con tôi" nữa.

Hắn đang thừa nhận đó là con của cô với hắn, cô không phải máy sinh đẻ mà là người phụ nữ của hắn?

 

 

Tống Diên nuốt nước mắt xuống và đưa tay còn lại nắm, lấy tay của hắn. Cô cùng hết sức để trèo lên, hai tay nắm chặt hai tay của hắn.

Kha Duẫn kéo được Tống Diên lên và bế cô xuống. Hắn phủi sạch tuyết dính trên người cô rồi cởi áo khoác đắp lên cho cô ,ân cần hỏi.

- Không sao chứ?

Tống Diên cúi gầm mặt và lắc đầu, tay nhẹ nhàng xoa xoa lên bụng.

Tất cả những người khác đều lo lắng chạy đến hỏi han.

Tống Diên vội theo bác sĩ mà không nhìn thấy giọt nước mắt trên gương mặt của người đó. Cũng không ai nhìn ra vì hắn đã vội lau sạch và né đi.

Hạ Viên Anh chạy đến xem Kha Duẫn có bị thương gì không, thấy hắn vẫn an toàn, bà liền kiểm tra thử Tống Diên có chảy máu ở hạ thân không.

Mà Tống Diên vừa bị bà chạm vào đã sợ hãi lùi lại, tay che chắn bụng.

- Bà làm gì đấy? Mau bỏ cái tay bẩn thỉu của mình ra khỏi người Diên Diên!

Sa Tử Đình tức giận hất tay bà ra khỏi người Tống Diên, hùng hổ mắng chửi.

Hạ Viên Anh tức giận chỉ thẳng vào mặt cô.

- Tôi lo lắng cho cháu nội tôi thì liên quan gì đến cô!

Kha Luân đứng giữa liền cố gắng chen ngang hai người họ.

- Mẹ\, mẹ bớt vài lời đi được không? Nếu mẹ không đem cái bản hợp đồng điên khùng kia đến đây ép chị dâu thì đã không xảy ra chuyện này rồi.

Hạ Viên Anh không ngờ ngay cả đứa con trai còn lại của mình cũng dám quay lại chỉ trích mình.

- Tiểu Luân\, con có biết con đang nói gì không hả?

- Đủ rồi!

Giọng nói lạnh lẽo của Kha Duẫn vang lên cắt ngang cuộc tranh cãi của ba người. Hắn liếc nhìn Hạ Viên Anh rồi nói.

- Mẹ về trước đi! Con sẽ nói chuyện với mẹ sau.

Nói xong, hắn đi tới dìu Tống Diên từ tay y tá và nói với bác sĩ.

- Chúng ta vào thôi.

Hạ Viên Anh tức giận giậm chân.

- Tiểu Duẫn\, có phải con điên rồi không? Sao con có thể mê mệt con đàn bà đó như vậy được chứ?

Kha Luân đi tới đỡ bà.

- Mẹ\, để con đưa mẹ về!

Hạ Viên Anh mặc dù rất giận nhưng vẫn không nỡ đẩy con mình ra, bà gật gật đầu.

Kha Luân quay sang bên cạnh nói với Sa Tử Đình.

- Anh đưa bà ấy về trước\, gặp lại em sau.

Sa Tử Đình khẽ gật đầu và liếc xéo Hạ Viên Anh.

- Bác gái\, về mà tu tâm dưỡng tính đi nhé!

Hạ Viên Anh nghe xong lại muốn gồng cổ lên cãi nhưng vì Kha Luân cản lại nên bà mới bấm bụng cho qua. Hai mẹ con cùng đi xuống.

Bây giờ chỉ còn lại Sa Tử Đình và Nạp Tiều Quân.

- Nạp tiên sinh\, sao lúc nãy anh không đưa Diên Diên vào?

Sa Tử Đình bước tới hỏi.

Nạp Tiều Quân đi đến chỗ lan can, trầm tư lắc đầu.

- Cô không thấy sao? Rõ ràng trong tình hình lúc nãy\, Diên Diên có thể từ chối điều kiện của Kha Duẫn\, nhưng cô ấy lại đồng ý. Điều này đã nói lên được rằng\, cô ấy vẫn không thể dứt khoát với anh ta.

Sa Tử Đình cũng dựa người vào lan can mà thở dài.

- Nhưng cũng chỉ là tạm thời thôi. Sau khi đứa bé chào đời\, cậu ấy sẽ rời khỏi Kha Duẫn mà. Lúc đấy anh có thể quang minh chính đại mà đến với cậu ấy rồi.

Nạp Tiều Quân xót xa lắc đầu.

- Cô có biết lần trước tôi đưa cô ấy ra bến tàu\, cô ấy đã nói gì với tôi không?

Sa Tử Đình tò mò lắc đầu.

Nạp Tiều Quân nhìn về phía chân trời xa xăm trước mặt.

- Tôi đã hỏi cô ấy thật sự muốn về với Kha Duẫn? Cô ấy nói "phải!". Câu trả lời rất chắc chắn\, khi đó tôi đã tưởng cô ấy vì tức giận nên mới nói như vậy. Nhưng hôm nay cô ấy đã cho tôi biết là cô ấy can tâm tình nguyện.

Sa Tử Đình áy náy nhìn anh, tiếp tục nghe anh nói.

- Tôi biết cô ấy rất yêu Kha Duẫn\, cho dù có bị hắn tổn thương đến mức nào đi nữa cô ấy vẫn không thể quên hắn hay ngừng yêu hắn.

Sa Tử Đình lặng im suy tư và chán nản hỏi.

- Vậy anh định làm gì đây? Chịu thua để cậu ấy đến với anh ta?

Nạp Tiều Quân cười nhạt, ánh mắt hiện lên một tia quyết tâm.

- Đương nhiên là không rồi! Tôi sẽ không để người mình yêu cứ mãi yêu đơn phương tên khốn đó.

-------------------------------

Bến tàu bây giờ đang có rất nhiều người cùng vận chuyển những thùng hàng trên tàu lên những chiếc container đậu trên bờ.

Tiếng thúc giục không ngừng vang lên.

Bỗng có ba chiếc xe chạy vào và dừng lại. Tên tài xế xuống xe và mở cửa cho một người đàn ông bước ra.

Đám người đang chuyển hàng lập tức dừng lại và cúi chào.

- Ông chủ!

Triệu Bồi Cẩn hài lòng nhìn số hàng trên tàu và số đã được chuyển lên container. Ông ta nhận lấy một con dao từ tay tên thuộc hạ và cắt một thùng hàng ra, rất nhiều gói ma túy được đóng gói và xếp đầy trong thùng. Ông ta lại lấy ra một gói và dùng dao cắt một một miế nếm thử.

- Tốt! Hàng tốt! Nhanh tay lên chút đi.

Đám thuộc hạ của ông ta lại tiếp tục chuyển số hàng trên tàu lên những chiếc container.

Triệu Bồi Cẩn cười sảng khoái đi vào trong xe. Lô hàng lần này đều nhờ vào Triệu Vu Điềm đã vất vả bên Thái Lan một năm để mang về, cũng là cái phao cứu sinh giúp Thiên Triệu vượt qua cơn khủng hoảng và vực dậy được như hôm nay.

Lần này Triệu Vu Điềm trở về cũng là để trả thù Kha Duẫn và cùng ông ta đối phó với Khải Hoàn. Chỉ nghĩ đến thôi, Triệu Bồi Cẩn cũng rất phấn khích rồi.