Kha Duẫn đi ra khỏi quán cà phê và đến chỗ đậu xe.
- Kha tiên sinh\, người đã được đưa đến rồi ạ!.
Huấn Dịch cúi đầu báo cáo, đợi hắn gật đầu một cái rồi mở cửa sau.
Chiếc xe màu đen sang trọng rất nhanh đã hoà vào dòng xe trên đường.
..............................
Biệt thự của Triệu Vu Điềm bây giờ đã bị canh giữ rất nghiêm ngặt, từ trên xuống dưới từ ngoài vào trong đều là người của Kha Duẫn.
Sau khi ra khỏi nhà hàng D&C, Triệu Vu Điềm không hiểu tại sao lại bị đưa về đây và còn bị giam giữ thế này. Cô ta không nghĩ Kha Duẫn sẽ biết chuyện mình đã làm với Tống Diên đâu. Nhưng nếu không phải vì chuyện đó thì tại sao hắn lại đưa cô ta về đây chứ?
- Các người mau tránh ra? Tôi phải gặp Duẫn\, các người mau gọi anh ấy đến cho tôi!
Tính khí này của Triệu Vu Điềm là cái khiến người ta ghét nhất. Luôn cho mình là trung tâm của vũ trụ, bắt tất cả mọi người phải phục tùng mình vô điều kiện. Đặc biệt, cô ta nghĩ mình đối với Kha Duẫn rất quan trọng đến mức muốn gọi hắn là gọi.
Mấy tên cảnh vệ đứng chắn ở cửa chẳng ai đáp lại cô ta cả.
- Tôi nói các người không nghe sao? Các người mau gọi Duẫn đến gặp tôi ngay!
- Cô muốn nói gì?
Giọng nói trầm thấp mà lạnh lẽo của người đàn ông truyền đến. Cùng bước chân vững chãi và thân ảnh cao lớn quen thuộc kia xuất hiện.
- Kha tiên sinh!
Mấy tên cảnh vệ đồng loạt cung kính cúi chào.
Triệu Vu Điềm vừa vui mừng vừa lo lắng nhìn người đàn ông với bộ tây trang màu đen thường ngày, trên người hắn luôn toả ra một sức quyến rũ trí mạng. Cô ta nhõng nhẽo đi tới ôm lấy cánh tay hắn, cọ xát bộ ngực đầy đặn vào người hắn, nũng nịu nói.
- Duẫn\, anh làm người ta sợ muốn chết. Sao lại gọi đám người không biết điều này đến đây cơ chứ?
Ánh mắt lạnh lẽo của Kha Duẫn nhìn lướt qua cô ta một lượt và vỗ nhẹ vào mông cô ta. Hắn ra hiệu cho thuộc hạ lui ra ngoài.
Triệu Vu Điềm thấy bọn họ đã đi hết mới thoải mái dần. Cô ta ôm chặt cánh tay người đàn ông không buông. Hắn ngồi xuống sofa cô ta cũng nhanh chóng theo bên cạnh.
- Duẫn\, có phải anh nhớ em nên mới tới tìm em không?
Kha Duẫn quay lại nhìn cô ta, hắn đưa tay vén vén mái tóc nhuộm màu của cô rồi di chuyển xuống vỗ một cái vào bên má của cô ta.
- Tôi đã cảnh cáo em bao nhiêu lần rồi và cũng cho em rất nhiều cơ hội. Nhưng em vẫn thích thử thách tính nhẫn nại của tôi. Điềm Điềm\, tôi đã nói với em nếu còn muốn ở bên cạnh tôi thì nên ngoan ngoãn nghe lời tôi\, đừng có đụng vào người của tôi. Vậy mà em đã ba lần bốn lượt đụng đến Tống Diên\, em nói xem tôi nên làm gì với em đây?
Triệu Vu Điềm bắt đầu run sợ, tay đang ôm lấy tay người đàn ông cũng dần buông lỏng. Đồng thời cũng rất phẫn uất mà hỏi.
- Anh đã nói em là người phụ nữ của anh nên có thể làm bất cứ điều gì em muốn. Bây giờ anh lại nói vậy để bảo vệ Tống Diên\, anh yêu cô ta đúng không? Anh yêu Tống Diên đúng không?
Đối với những lời chất vấn của cô ta, Kha Duẫn không có hứng thú hay nghĩa vụ phải giải đáp. Hắn gạt tay cô ta ra, giọng điệu trở nên tàn khốc hơn bao giờ hết.
- Tôi cho cô cái quyền quản chuyện của tôi từ khi nào đấy?
Triệu Vu Điềm sợ hãi níu lấy tay hắn, run rẩy cầu xin.
- Duẫn\, em sai rồi! Em không nên hỏi anh như vậy\, anh đừng giận được không?
Kha Duẫn đẩy cô ta ra và đứng lên, hắn phủi phủi áo và bước ra khỏi sofa.
- Kể từ hôm nay cô không còn là người phụ nữ của Kha Duẫn nữa. Đừng khiến tôi phải ra tay với cô!
Nói xong, hắn dứt khoát đi ra khỏi căn biệt thự.
Triệu Vu Điềm gào lên đau đớn, cô ta chật vật đuổi theo hắn đến cửa thì bị thuộc hạ giữ lại.
- Duẫn\, Duẫn! Anh đừng bỏ em mà. Duẫn\, em yêu anh như vậy sao anh không chấp nhận em! Duẫn\, em sai rồi! Anh đừng đi mà! Duẫn.....
Cô ta ngồi phịch xuống sàn, gào thét dữ dội, nước mắt đã rơi nhiều hơn mưa.
Cô ta dành cả trái tim và thân xác này cho hắn. Yêu hắn hết mình nhưng cuối cùng vẫn không thể thay thế được vị trí của Tống Diên trong lòng hắn.
Ngay từ lần đầu tiên gặp Kha Duẫn, cô ta đã biết mình chỉ là người thay thế. Ánh mắt hắn nhìn cô ta, những lời hắn nói với cô ta đều là dành cho Tống Diên. Mỗi lần hắn ở bên trong cô ta lúc lên cao triều đều gọi tên Tống Diên. Những câu nói mất hồn không rõ nghĩa của hắn cô ta đều hiểu ra ý tứ trong đó, tất cả đều là ám chỉ người phụ nữ trong lòng hắn.
Tống Diên, Tống Diên, Tống Diên! Tại sao cô ta cố gắng thế nào cũng không thể xoá sạch hình bóng của cô trong lòng Kha Duẫn?
Tại sao cô cũng ở bên cạnh hắn một năm như cô ta nhưng lại có thể chiếm trọn được trái tim hắn như vậy?
Chẳng lẽ cô ta đã thua ư?
Không!
Cô ta không thể thua được!
Cô ta không thể thua một Tống Diên vô dụng được.
Tống Diên! Nhất định cô ta sẽ khiến cô phải trả giá!
Kha Duẫn phải là của cô ta. Tống Diên sẽ không bao giờ có thể có được hắn!
Trong mắt Triệu Vu Điềm nổi đầy oán hận, cô ta nắm chặt những viên sỏi sắt nhọn đến bàn tay bị thương cũng không buông ra.
...........................
Trên xe, Kha Duẫn mở tablet lên xem tình hình cổ phiếu của Kim Sa. Hắn sẽ không để cho Kim Sa phá sản như nhiều người dự báo, mà đây chỉ là một bài học nhỏ cho Tống Diên.
Tống Diên, hắn có thể cho cô bất kỳ thứ gì nhưng sẽ không để cô rời khỏi hắn.
Những kẻ nào đụng đến cô hắn đều dọn sạch, bởi vì người có quyền khiến cô sống không bằng chết chỉ có mỗi mình Kha Duẫn hắn. Nhưng lí do thật sự có phải như vậy hay không? Hắn cũng đang tự cho mình một lí do.
- Kha tiên sinh\, anh làm như vậy có thể sẽ phải đối đầu trực diện với Thiên Triệu đấy ạ!
Huấn Dịch nhìn nét mặt hắn trên gương chiếu hậu mà nhắc nhở.
Kha Duẫn vừa xem số liệu thống kê vừa đáp một cách thờ ơ, vô tình.
- Đụng đến người của tôi thì đều phải lãnh hậu quả.
Hắn đã nhầm khi nghĩ rằng Triệu Vu Điềm có thể hoàn toàn thay thế Tống Diên. Mặc dù những lời cô ta nói, ánh mắt của cô ta khi nhìn hắn rất giống cô lần đầu tiên mà hắn gặp. Nhưng Tống Diên chỉ có một mà thôi!
Hắn cần một Tống Diên để giày vò, để tra tấn, để hành hạ, để trả thù, để chuốc giận. Chứ không cần một Triệu Vu Điềm lúc nào cũng ngáng đường hắn!
Thứ không cần dùng tới nữa thì nên vứt đi!
Huấn Dịch không nói gì thêm nữa mà tập trung lái xe. Nhưng thỉnh thoảng lại ngầm thở dài.
Kha Duẫn đối với Tống Diên thế nào ai nhìn vào đều có thể nhận ra ngay, chỉ mỗi hắn vẫn cứ chết không chịu thừa nhận mà thôi!
--------------------------
Sáng hôm nay giá cổ phiếu của Kim Sa vẫn không chút chuyển biến tích cực nào mà càng xuống giá nghiêm trọng hơn. Sa lão gia vừa tỉnh lại sau cơn sốc tối qua đã phải chống chọi với nguy cơ phá sản của công ty. Tình hình càng lúc càng nghiêm trọng, tất cả các ngân hàng đều từ chối cho vay và nhiều dự án bị tạm ngưng. Kim Sa đã đứng trước bờ vực phá sản.
Bây giờ tất cả các kênh truyền hình và những tờ báo lớn đều đang đưa tin nóng hổi này.
Tống Diên suýt chút nữa thì ngã khuỵ xuống khi nghe tin tức trên tivi.
Kha Duẫn, hắn thật sự muốn làm đến mức này ư? Thật sự sẽ đẩy Kim Sa đến bờ vực phá sản nếu cô không đáp ứng yêu cầu của hắn?
- Tiểu thư\, dù sao Sa gia và Tống gia cũng có giao tình với nhau. Bây giờ họ gặp nạn như vậy chúng ta lại không thể giúp được gì\, tôi thật sự không biết phải ăn nói với lão gia và phu nhân như thế nào nữa!
Lý quản gia vừa dọn cơm vừa thở dài nói.
Tống Diên nhìn bản tin trên tivi rất lâu, cô mạnh dạn đáp lại.
- Thím không cần phải lo. Cháu ở đây thì sẽ không để hắn ta đụng đến một cọng lông của Sa gia đâu ạ!
Cô đã hạ một quyết tâm mãnh liệt. Cô đã thề sẽ không để Sa gia như Tống gia một năm trước!
Nếu Kha Duẫn đã tuyên chiến như vậy thì cô sẽ đấu với hắn tới cùng.
------------------------
Biệt thự Kha gia.
Từ sáng sớm cả biệt thự đã loạn cả lên. Kha Luân không để ai được yên cả, nhất quyết đòi gặp Kha Duẫn cho bằng được.
- Cha\, mẹ! Hai người có biết anh hai đang ở đâu không ạ?
Kha Chấn Đông và Hạ Viên Anh cũng vừa mới xem tin tức xong thì tên nhóc này đến làm ầm lên.
- Tiểu Luân\, mới sáng sớm mà con đã gây rối gì đấy?
Kha Chấn Đông không hài lòng nhắc nhở.
Kha Luân chỉ vào tin tức trên tivi và bức xúc giãi bày.
- Cha\, mẹ! Hai người cũng biết rồi đúng không? Vậy hai người có biết ai đã làm ra trò này không?
Hai vợ chồng già đưa mắt nhìn nhau.
Kha Luân bất mãn nói thật to và thật rõ.
- Là anh hai đấy ạ! Anh hai tài năng và quyền lực chỉ trong một đêm đã biến Kim Sa từ ông trùm kinh doanh thứ năm thế giới đứng trước bờ vực phá sản.
Kha Chấn Đông như vừa nghe được một tin tức động trời, ông hỏi lại.
- Con vừa nói gì? Tiểu Duẫn là người làm ra chuyện này?
Hạ Viên Anh lắc đầu khó tin.
- Sao nó phải làm như vậy chứ? Kim Sa và Khải Hoàn từ trước đến nay nước sông không phạm nước giếng. Có phải nó bị điên rồi không?
Kha Luân bực tức ngồi xuống sofa.
Kha Chấn Đông nổi cơn thịnh nộ và gọi má Phùng.
- Má Phùng\, bà mau gọi tiểu Duẫn về ngay cho tôi!
- Không cần gọi đâu ạ! Con đến rồi.
Kha Duẫn một tay đút túi quần, bước chân vững chãi đi vào phòng khách. Hắn nhìn ba người một lượt rồi tự nhiên ngồi xuống.
- Chuyện này con tự biết điều chỉnh chừng mực. Sẽ không gây ảnh hưởng gì đến Khải Hoàn và Kha gia cả.
Kha Luân là người phản ứng đầu tiên.
- Anh nói không gây ảnh hưởng? Nhưng nó có ảnh hưởng đến em đấy! Anh biết rõ em đối với Đình Đình như thế nào mà anh vẫn làm như vậy\, anh có còn coi em là em trai nữa không? Anh nói thử đi\, anh làm vậy để được gì? Có được chị dâu ư? Nếu anh dùng cách bỉ ổi này để có được phụ nữ thì em không ngại cho anh biết. Anh là thằng hèn!
- Tiểu Luân\, câm miệng lại cho cha! Con học đâu ra kiểu ăn nói hỗn xược như vậy hả?
Kha Chấn Đông tức giận rống lên.
Kha Duẫn ngồi vắt chéo chân, hắn khẽ cười và đứng lên nói thật đơn giản.
- Em nói đúng! Anh vì muốn có được Tống Diên đấy! Anh muốn giữ cô ta bên cạnh và giày vò cả đời. Anh cũng trịnh trọng thông báo với em một chuyện\, anh sẽ bắt cô ta kết hôn với anh!
Chát!
Một bạt tai không chút lưu tình giáng ngay xuống gương mặt điển trai của Kha Duẫn khiến hắn nghiêng đầu sang một bên. Gò má cương nghị của hắn bây giờ in rõ dấu năm ngón tay.
Kha Chấn Đông tức giận đến khí huyết sôi trào, ông thở hì hục và run rẩy chỉ tay vào mặt hắn.
- Con\, con thật sự điên rồi! Kha gia tha thứ cho Tống gia không có nghĩa là Tống Diên được phép bước chân vào Kha gia. Con đừng quên cô ta là ai!
Kha Luân mặc dù rất bất mãn nhưng cũng thật sự bất ngờ khi thấy cha lại đánh anh mình như vậy. Từ nhỏ đến lớn Kha Chấn Đông vốn rất yêu thương Kha Duẫn, ông chỉ dạy hắn từng cái đếm ngón tay đến từng chữ a, ơ đầu đời. Đây là lần đầu tiên ông ra tay đánh hắn!
Cậu nhìn người anh duy nhất này của mình bị đánh như vậy thì không đành lòng.
- Cha\, sao cha lại đánh anh ấy?
Kha Duẫn nghiêng đầu lại, hắn xoa xoa khoé miệng và dửng dưng nói.
- Cha\, cha cũng biết con vì cái gì mới làm vậy mà! Tống gia nợ chúng ta con đã khiến bọn họ trả hết rồi. Tống Diên nợ con thì con sẽ bắt cô ta dùng cả đời này để chuộc tội.
Kha Chấn Đông càng nghe càng giận, ông gầm gừ.
- Đừng viện lí do này nọ. Con nghĩ cha không biết con đối với nó như thế nào sao?
Kha Duẫn lạnh lùng gật đầu một cái, sau đó nhìn qua Kha Luân.
- Những gì cần nói con đều đã nói hết rồi! Tiểu Luân\, em không cần phải lo\, anh sẽ không đụng đến một cọng tóc của Sa Tử Đình.
Hắn xoay người đi thẳng ra khỏi phòng khách.
Hạ Viên Anh từ nãy giờ sốt ruột đứng bên cạnh cũng nhanh chân đuổi theo.
- Tiểu Duẫn\, tiểu Duẫn! Con nghe mẹ nói đã.
Bà chặn cửa xe của Kha Duẫn lại và nhất quyết chui vào cho bằng được.
- Lái đi!
Bà nói với Huấn Dịch đang ngẩn người ra. Cậu ta khó xử nhìn sang Kha Duẫn như hỏi ý kiến, thấy hắn gật đầu mới dám lái.
Xe chạy được một đoạn Kha Duẫn mới chịu nói chuyện với mẹ mình.
- Có chuyện gì mẹ nói đi ạ!
Hạ Viên Anh đưa tay muốn xem vết thương trên khoé miệng hắn liền bị hắn nghiêng đầu né tránh. Bà đành thở dài.
- Tiểu Duẫn\, con cũng biết cha con vì tức giận nên mới lỡ tay đánh con.
Nhìn đứa con mà bà nâng như trứng, hứng như hoa từ nhỏ như vậy làm sao bà không đau lòng chứ? Hơn nữa hai cha con lại vì chuyện một nữ nhân mà to tiếng với nhau khiến bà càng thấy đau xót hơn.
Kha Duẫn vừa lật văn kiện vừa trả lời.
- Con biết.
Hạ Viên Anh cũng rất sốt ruột mà đề cập tới chuyện hắn thông báo kết hôn lúc nãy.
- Tiểu Duẫn\, chuyện con vừa nói là thế nào đây? Điềm Điềm đang mang thai cốt nhục của con mà con lại định kết hôn với Tống Diên?
Kha Duẫn gấp tập văn kiện lại, ánh mắt cũng chuyển sang rét lạnh.
- Mẹ\, con vẫn chưa nói với mẹ một chuyện. Triệu Vu Điềm vốn dĩ không hề mang thai\, cô ta đã âm mưu gạt Kha gia ngay từ đầu để được gả vào nhà chúng ta. Vậy nên con không có lí do gì phải kết hôn với cô ta cả!
Hạ Viên Anh khó mà tin nổi vào tai mình nữa, bà lắp bắp hỏi lại.
- Con\, con nói là Điềm Điềm đã gạt chúng ta? Con đã biết từ khi nào rồi?
Kha Duẫn uống một ngụm rượu, giọng điệu tàn khốc vô cùng.
- Sở dĩ con không nói với mẹ là vì muốn cho cô ta cơ hội để tự mình nói ra. Nhưng đến hôm nay\, cô ta thật sự đã đi quá giới hạn chịu đựng của con rồi. Dám đụng đến người của con thì phải tự nhận lấy hậu quả.
Hạ Viên Anh đang lấy lại bình tĩnh trước sự thật này, bà cũng kịp nhận ra vẻ mặt cực kỳ đáng sợ của Kha Duẫn. Bà hạ thấp giọng hỏi.
- Tiểu Duẫn\, con có biết tại sao cha lại đánh con không? Vì ông ấy biết con đã yêu Tống Diên.
Kha Duẫn cười như vừa nghe được một câu chuyện khôi hài, nhưng hắn lại cụp mắt khi nói chuyện.
- Cô ta đã giết con của con\, con phải bắt cô ta trả giá!
Hạ Viên Anh trầm mặc lắc đầu.
- Tại sao con vẫn chưa chịu thừa nhận? Mẹ biết lúc lấy được Tống thị\, con đã không nỡ xuống tay với Tống Thiên Minh và Thái Hà. Là vì cô ta đúng không? Con đã nói sau khi kết thúc mọi chuyện sẽ để Tống Diên đi\, nhưng rốt cuộc thì sao? Con không thể buông bỏ cô ta\, con lấy chuyện đứa bé ra làm cái cớ cho mình. Nhưng thật ra con đã yêu cô ta nên mới không thể để cô ta đi. Tiểu Duẫn\, dừng lại đi con! Con làm đến mức này cuối cùng người bị thương nặng nhất sẽ là con đấy. Đừng giày vò trái tim mình nữa!
Kha Duẫn hoàn toàn làm ngơ những lời mẹ mình nói. Hắn tiếp tục đọc văn kiện.
- Mẹ\, con biết mình đang làm gì. Mẹ không cần phải lo lắng đâu ạ.
Xe đã gần đến Khải Hoàn, Huấn Dịch cho dừng lại theo lệnh của Kha Duẫn.
- Mẹ\, con sẽ gọi tài xế đến đưa mẹ về!.
Hạ Viên Anh bước xuống xe và nhìn hắn đi xa dần.
---------------------------
Kha Duẫn vừa vào đến đại sảnh thì thư ký đã chạy vội ra báo.
- Chủ tịch\, Tống tiểu thư đòi gặp anh ạ!
Ánh mắt Kha Duẫn hiện lên một tia hứng thú cùng thoả mãn. Hắn sải bước về phía thang máy tư nhân, đến thẳng phòng làm việc.
............................
Tống Diên ngồi trong phòng làm việc của chủ tịch đã hơn hai mươi phút, cô run rẩy đến mức đan chặt hai tay vào nhau. Thỉnh thoảng cô lại nâng tay lên xem đồng hồ, lòng nóng như lửa đốt.
Cạch!
Cánh cửa phòng được đẩy ra, Tống Diên giật mình nhìn sang.
Kha Duẫn một thân âu phục đen lịch lãm bước vào trong, hắn nhếch môi nhìn cô.
- Không phải em đã từ chối điều kiện của tôi rồi ư? Vẫn còn đến tìm tôi?
Hắn bước tới ghế trước bàn làm việc và thoải mái ngồi xuống. Dáng vẻ ung dung xoay chiếc ghế đang ngồi. Hắn cầm cây bút gõ gõ lên mặt bàn, giống như đang chờ ăn tươi nuốt sống cô vậy.
Tống Diên hít thật sâu để có thêm bình tĩnh khi đứng trước mặt hắn. Cô cắn cắn môi ngập ngừng.
- Anh bỏ qua cho Sa gia được không? Tôi có thể đáp ứng yêu cầu ở bên cạnh anh cả đời và....sinh con cho anh. Nhưng chuyện kết hôn\, tôi xin được phép từ chối!
Kha Duẫn hơi ngạc nhiên khi nghe cô nói như vậy. Cô chấp nhận ở bên cạnh hắn cả đời và còn chịu sinh con cho hắn, nhưng lại từ chối một danh phận- thứ mà bất kỳ người phụ nữ nào bên cạnh hắn đều mong muốn có được. Sao trên đời này lại có một nữ nhân ngốc đến như vậy chứ?
- Em có biết mình đang nói gì không đấy?
Tống Diên nắm chặt quai túi xách và gật đầu
- Tôi biết. Anh đang nghĩ tôi rất ngốc? Nhưng tôi không hề muốn cái danh phận ghê tởm kia.
Không hiểu tại sao khi nghe cô đưa ra quyết định này, trong lòng Kha Duẫn không ngừng thấy khó chịu và đau đớn. Hắn thừa nhận một năm ở bên cạnh cô, trái tim hắn đã có những lúc mang một cảm giác kỳ lạ và khó hiểu. Chẳng lẽ như Hạ Viên Anh nói, hắn thật sự đã yêu cô?
Yêu?
Thật nực cười!
Không thể nào!
Hắn đối với cô chỉ có hận chứ không thể nào là yêu được!
Hắn hận cô vì đã giết chết đứa con của hai người khi mà miệng luôn nói yêu hắn.
Hắn hận đến mức chỉ muốn bóp chết cô ngay.
Nhất định chỉ là hận. Hắn đối với cô sẽ không bao giờ có một chữ " yêu" !
Kha Duẫn rời khỏi ghế ngồi để đi tới ôm cô. Hắn ôm cô từ phía sau, giọng điệu bên tai cô có chế nhạo, có khinh thường.
- Em thà làm tình nhân còn hơn trở thành vợ của tôi?
Tống Diên căng thẳng gật đầu đáp.
- Anh cứ cho là vậy đi!
Kha Duẫn cúi đầu ngậm lấy vành tai cô, không vui hỏi.
- Chẳng lẽ em muốn con của mình bị gọi là con riêng? Hoặc là muốn để vợ hợp pháp của tôi nuôi con của em.
Tim Tống Diên đau thắt, cô tức giận nói.
- Con của tôi tôi sẽ nuôi. Còn việc anh lấy vợ hay không cũng chẳng liên quan đến tôi!
Kha Duẫn gật đầu một cái.
- Tiểu Diên\, em can đảm thật đấy!
Bàn tay không yên phận của hắn bắt đầu chạy loạn khắp người cô. Chen vào những vùng nhạy cảm của cô mà khiêu khích, trêu chọc.
- Tiểu Diên\, em muốn làm tình nhân của tôi để sau khi kết hôn cùng Nạp nhị thiếu thì em có thể cắm một cái sừng thật dài lên đầu anh ta ư?
Tống Diên chán ghét đẩy hắn ra, lạnh nhạt đáp.
- Tôi không đê tiện như anh!
Kha Duẫn ồ lên một tiếng và giở giọng khinh rẻ
- Nhưng tôi thấy Nạp nhị thiếu đã sẵn sàng mọc sừng rồi đấy!
Thấy vẻ mặt khó hiểu của cô, hắn liền buông cô ra và lấy một tập tài liệu đưa cho cô.
Tống Diên mở tài liệu ra xem, hai mắt cô trợn to tức tối nhìn hắn.
- Anh\, anh lại định làm gì nữa hả?
Kha Duẫn nhếch mép cười khiêu khích, giải thích rõ ràng cho cô hiểu.
- Nạp nhị thiếu muốn diễn trò anh hùng cứu mỹ nhân nên tôi cũng sẵn lòng phục vụ.
Thì ra là Nạp Tiều Quân đã nhờ anh trai mình giúp Kim Sa vây nợ để vượt qua khủng hoảng. Nhưng vẫn không thể đấu lại tên ma quỷ kia. Chỉ trong một buổi sáng mà hắn đã khiến ba dự án lớn của Nạp Phong dừng thi hành. Số tiền họ bỏ ra để giúp đỡ Kim Sa cũng đã bị đóng băng.
Hắn đã biến Kim Sa thành một bệnh nhân truyền nhiễm đáng thương, dù có rất nhiều người muốn giúp đỡ cũng không đủ can đảm.
Tống Diên ném tập tài liệu xuống sàn, phẫn nộ mắng.
- Kha Duẫn! Anh định làm gì họ đây? Anh không được đụng đến Nạp gia nữa.
Kha Duẫn ung dung ngồi trở lại ghế của mình, hỏi một cách vu vơ.
- Sao vậy? Đau lòng?
Tống Diên nhịn không được mà bước tới gần hắn, không ngừng trách cứ.
- Anh lần lượt làm hại đến những người không liên quan không phải đều là muốn bức tôi đến cùng sao? Bây giờ tôi đã đáp ứng anh tại sao anh vẫn không tha cho họ?
- A!
Kha Duẫn kéo cô ngồi xuống đùi mình và vòng tay ôm chặt eo cô để cô không thể chạy trốn. Một tay khác của hắn bóp mạnh vào cằm của cô, hắn cúi xuống hôn thật sâu lên môi cô, mặc cho cô giãy giụa thế nào.
- Ưnmm......ânmmm......
Hai tay cô không ngừng đánh vào lưng hắn đến khi hắn chịu buông ra.
- Hoặc là kết hôn với tôi để nuôi con của em. Hoặc sau khi sinh con thì tôi sẽ tự tay giết chết em.
Tống Diên trừng mắt nhìn hắn đầy căm phẫn, can đảm nhả ra từng chữ.
- Tôi sẽ không kết hôn với anh!
Kha Duẫn gật gật đầu, giọng nói lạnh khốc vô cùng.
- Tốt! Là do em tự chọn. Đừng trách tôi tàn nhẫn với em!
Cốc cốc cốc!
- Kha tiên sinh! Năm phút nữa cuộc họp sẽ bắt đầu ạ!
Là giọng của Huấn Dịch, cậu ta đến nhắc Kha Duẫn về cuộc họp sáng nay. Nghe được lệnh của hắn, cậu ta mới lui đi.
Kha Duẫn hôn một cái lên đỉnh đầu của người phụ nữ trên đùi mình.
- Em có hai tiếng để dọn đến Vân Phong Điện. Nếu em dám dở trò gì thì cả Sa gia và Nạp gia đều sẽ được chôn cùng em. Còn bây giờ\, em đi được rồi!
Hắn bế cô xuống và đứng lên.
Tống Diên sửng người trong giây lát rồi nhanh chóng rời đi.
Nhìn bóng dáng nhỏ bé dần biến mất sau cánh cửa, Kha Duẫn điều chỉnh lại sắc mặt. Hắn bước tới trước hồ cá và nhìn chiếc nhẫn dưới đáy hồ vài giây mới ra khỏi phòng.