Vừa mới tỉnh lại thì Uông Hịch đã muốn gặp Kha Duẫn và Tôn Vưu.
Anh ta ngồi trên giường bệnh với tấm vải quấn quanh đầu nhưng không hề mất đi sức quyến rũ thường ngày.
Kha Duẫn và Tôn Vưu ngồi bên giường bệnh. Huấn Dịch đứng bên cạnh làm chân chạy vặt cho Uông Hịch.
- Chuyện gì quan trọng đến mức vừa mới thoát khỏi quỷ môn quan mà đã gọi bọn tớ đến thế này?
Tôn Vưu nhận lấy cốc nước từ tay Huấn Dịch và đưa cho Uông Hịch. Anh ta đã nghe kể lại mọi chuyện xảy ra tối qua ở hộp đêm và vội vã chạy đến đây.
Uông Hịch uống một ngụm nước, nhìn Kha Duẫn và cười cười hỏi.
- Duẫn\, cậu cũng đã sớm nhìn ra rồi đúng không? Lão già háo sắc đó không phải chỉ đến hộp đêm của tớ uống rượu và chơi đàn bà mà còn có mục đích khác?
Tôn Vưu ngạc nhiên nhìn qua Kha Duẫn như đợi hắn giải thích rõ ràng.
Kha Duẫn gật nhẹ đầu và nói cụ thể cách suy nghĩ của mình.
- Trong lúc giao đấu với đám thuộc hạ của Bách Long\, tớ đã nhìn ra điều bất thường. Bách Long không phải một lão già chỉ biết uống trà đánh cờ bình thường\, ông ta sẽ không lo sợ bị ám sát đến mức tim đập chân run nên không lý do gì mà phải đem cả đám thuộc hạ đã qua huấn luyện đặc biệt đến hộp đêm để uống rượu cả. Hơn nữa\, số lượng thuộc hạ ông ta đem theo rất đông\, giống như đang chuẩn bị thực hiện một phi vụ làm ăn rất lớn.
Tôn Vưu càng nghe càng khó hiểu.
Uông Hịch lại cười và nháy mắt mờ ám.
- Quả nhiên là thần đồng Harvard. Cậu đã đoán gần đúng hết mọi chuyện rồi đấy! Hai cậu nghe cho kỹ đây. Chuyện này cực kỳ quan trọng\, tớ cần đến sự giúp đỡ của các cậu.
Đến đây, thái độ anh ta thay đổi hẳn, rất đỗi nghiêm túc. Mà ba người còn lại cũng bắt đầu tập trung cao độ.
Uông Hịch lấy ra một túi tài liệu được giấu dưới gối, anh ta đưa nó cho Kha Duẫn. Đợi bọn họ đọc qua những cái bên trong.
Nhìn những nội dung và các con sổ thể hiện rõ ràng trong các quyển sổ lớn nhỏ và các tài liệu liên quan. Kha Duẫn và Tôn Vưu, cả Huấn Dịch cũng vậy, đều không thể tin nổi mà nhìn Uông Hịch.
- Chuyện này là thế nào đây?
Uông Hịch cười trừ, anh ta bắt đầu nói vào nội dung quan trọng.
- Đúng như các cậu đã thấy\, cũng như Duẫn đã suy đoán từ lúc đầu. Hộp đêm của tớ đã trở thành địa điểm mua bán ma túy ngầm lớn nhất ở Thượng Hải trong vòng ba tháng qua.
Kha Duẫn nhíu mày lắc đầu, sau đó trực tiếp mắng.
- A Hịch\, cậu điên rồi phải không? Chúng ta tuy không phải những con người của bạch đạo nhưng không bao giờ đụng đến ma túy\, bây giờ cậu lại bán ma túy trong hộp đêm. Cậu có tỉnh táo không vậy?
Tôn Vưu cũng rất khó hiểu.
- A Hịch\, Duẫn nói không sai! Các cậu giết người phóng hoạ tớ đều có thể giúp các cậu an toàn nhưng nếu đụng vào ma túy thì cậu tự mà lo quan tài cho mình đi.
Uông Hịch đã sớm đoán ra phản ứng này của bọn họ nên không hề vội vàng gì mà lại cười.
- Vậy hai cậu không thắc mắc số ma túy đó từ đâu mà tới sao?
Lại thêm một bất ngờ khác được Uông Hịch tung ra.
- Là ở chỗ của cậu! Duẫn\, ma túy là do hộp đêm của cậu cung cấp!
Huấn Dịch là người trợn tròn mắt đầu tiên. Kha Duẫn cũng bị tin này làm cho hoảng hốt. Mà Tôn Vưu càng lúc càng không hiểu chuyện gì xảy ra.
Uông Hịch tốt bụng giải thích.
- Không cần phải cuống lên như vậy! Ma túy đúng là từ hộp đêm của cậu cung cấp nhưng không phải mua trực tiếp từ bên ngoài mà được đưa vào lén lút.
Kha Duẫn nhanh nhạy bắt kịp tình hình.
- Cậu muốn nói hộp đêm của tớ có nội gián?
Uông Hịch gật gật đầu và tiếp lời.
- Không sai! Đúng là cậu đã bị cắn một cái sau lưng. Nhưng cậu không cần lo\, tớ đã giúp cậu lôi tên đó ra rồi!
Nói xong, anh ta lập tức ném một tập tài liệu khác cho Kha Duẫn.
Là hồ sơ những lần giao dịch ngầm của một tên thuộc hạ của Kha Duẫn trong hộp đêm.
Đây là thuộc hạ dưới trướng của Huấn Dịch, được giao quản lý hộp đêm trong ba năm gần đây. Xem xong, Kha Duẫn không khỏi tức giận, hắn trực tiếp đưa cho Huấn Dịch.
- Tự cậu xử lý hoặc để tôi trực tiếp ra tay? Cậu chọn đi!
Tôn Vưu và Uông Hịch đưa mắt nhìn nhau.
Uông Hịch lại nói tiếp.
- Dĩ nhiên dựa vào một mình cậu ta thì không thể vận chuyển trót lọt số lượng ma túy đó được. Kẻ đứng sau cùng điều khiển và phân phối tất cả là Bách Long. Tất cả số ma túy đó đều do thuộc hạ của Bách Long giao dịch với tên thuộc hạ kia của cậu. Sở dĩ Bách Long đến hộp đêm của tớ khai quật cả gạch đá lên vì muốn giành lấy thị trường béo bở này. Ông ta muốn số ma túy sắp được đưa vào Thượng Hải của mình tìm được thị trường nhanh chóng nên mới gấp rút trừ khử tớ như vậy.
Kha Duẫn đăm chiêu suy nghĩ gì đó trong lúc nghe Uông Hịch phân tích rồi hỏi.
- Cậu đã có kế hoạch?
Uông Hịch gật đầu rồi lại lắc đầu.
- Có nhưng vẫn chưa hoàn hảo. Tớ biết số ma túy đó đều do Bách Long phân phối nhưng thế lực đứng sau ông ta là ai thì tớ không thể tìm ra được. Vậy nên tớ mới phải nhờ đến các cậu.
Ngừng một lát, anh ta nói tiếp.
- Duẫn\, chuyện này ảnh hưởng đến cả công việc kinh doanh của cậu nên tớ cần cậu giúp. Tìm ra thế lực đứng sau Bách Long\, đó mới là con cọp sau cùng.
Kha Duẫn vừa gật đầu vừa suy nghĩ.
- Tớ hiểu rồi.
Tôn Vưu nhanh miệng chen vào.
- Vậy cậu cần tớ làm gì?
Uông Hịch cười cười và trả lời.
- Cậu là thừa tướng trung thành của Duẫn\, bây giờ tớ muốn cậu kiêm luôn cả nhiệm vụ bảo đảm an toàn cho tớ và hộp đêm của tớ!
Tôn Vưu chỉ vào mình rồi lại nhìn Huấn Dịch.
- Này\, cậu có nhầm không vậy? Tớ chỉ là thừa tướng làm sao có thể bảo vệ cậu chứ? Lẽ ra cậu phải nhờ đến tướng quân tài ba của Duẫn là Huấn Dịch mới đúng chứ.
Uông Hịch ném chiếc gối bên cạnh vào mặt anh ta và mắng.
- Đầu óc cậu như vậy thật tình tớ không hiểu nổi tại sao cậu có thể trở thành luật sư đấy!
Tôn Vưu ôm gối cười hề.
- Tớ biết rồi\, chỉ đùa cậu chút thôi.
---------------------------
Những lời Kha Duẫn nói tuy không muốn thừa nhận nhưng nó thật sự đã đả kích được lòng tự tôn của Tống Diên. Cô đã đứng bên ngoài phòng bệnh của Sa Tử Đình rất lâu rồi nhưng lại không có đủ tự tin để đi vào, cứ bước vài bước là lại lùi về.
- Diên Diên?
Tiếng gọi bất ngờ của Sa phu nhân khiến Tống Diên giật mình quay lại nhìn.
- Bác gái!
...............................
Sa Tử Đình chẳng thèm nhìn đến bát cháo để trên bàn, cô chỉ ngồi chờ điện thoại hoặc tin nhắn của Tống Diên.
Thấy Tống Diên đến, cô nhảy cẫng lên và mừng rỡ.
- Diên Diên\, sao bây giờ cậu mới tới?
Tống Diên hơi ngượng nghịu nhìn lại bản thân mình.
- Tớ\, tớ hơi bận nên bây giờ mới có thời gian.
Dĩ nhiên động tác nhỏ đó của cô đã sớm bị Sa Tử Đình nhìn thấu. Cô ấy xì mặt ra và gọi Tống Diên đến gần mình.
- Cậu mà vẫn cứ thế này thì tớ sẽ giận đấy! Diên Diên\, trong lòng tớ cậu luôn là đẹp nhất. Cậu mau qua đây đi\, tốt nhất là cậu nên đến dỗ tớ ăn. Nếu không mà tớ có chuyện gì sẽ biến thành ma tới ám cậu đấy!
Vừa nói cô vừa làm động tác doạ ma như một đứa trẻ.
Tống Diên vừa lau nước mắt vừa bật cười, bước đến giường bệnh giúp Sa Tử Đình ăn cháo.
- Bà cố của tớ ơi\, cậu bị đau dạ dày phải nhập viện mà còn dám xem thường bữa ăn. Chẳng lẽ cậu cho rằng thần chết là bạn của cậu à?
Cô vừa thổi cháo vừa càm ràm.
Vợ chồng Sa gia đứng bên cạnh cũng sớm không kìm được nước mắt. Từ nhỏ họ đã xem Tống Diên như con gái trong nhà, nhìn hai đứa nhỏ lớn lên cùng nhau, tình cảm giành cho cả hai không khác gì là mấy. Hơn nữa, Sa gia và Tống gia cũng sớm là gia đình. Biến cố đột ngột xảy ra với Tống gia đã khiến Sa phu nhân nhập viện mấy tháng liền. Nếu không phải bị Kha Duẫn liên tục chèn ép và uy hiếp thì Sa gia cũng không để Tống Diên sống vật vã bên ngoài như vậy.
Nhờ có Tống Diên đến thăm mà Sa Tử Đình đã vui lên hẳn. Hai người cùng nói rất nhiều chuyện.
Vợ chồng Sa gia cũng không ở lâu nên đi về trước.
Hai người kia vẫn tiếp tục tán gẫu không ngừng.
- Đình Đình. Anh đến thăm em đây!
Một con gấu bông rất lớn xuất hiện ngay cánh cửa, tiếp theo đó là gương mặt một người đàn ông có phần ngây ngô nhưng lại vô cùng điển trai.
- Đình Đình\, sao nhập viện mà không nói với anh?
Sa Tử Đình suýt chút nữa là bị doạ cho ngất, cô chỉ thẳng vào người đàn ông đó và hỏi.
- Kha Luân? Sao\, sao anh tìm được đến đây?
Kha Luân ôm con gấu bông đi vào và không quên đóng cửa, nhìn thấy Tống Diên ngồi bên cạnh Sa Tử Đình, gương mặt vui vẻ tinh nghịch vừa rồi của cậu liền chuyển sang nghiêm túc và thành thật cúi đầu.
- Chị dâu!
Tống Diên cũng rất kinh ngạc về sự xuất hiện của Kha Luân ở đây, hơn nữa còn quen biết Sa Tử Đình nữa.
Kha Luân là em trai duy nhất của Kha Duẫn, trước đây khi cô còn là vị hôn thê của Kha Duẫn đã từng rất thân thiết với cậu. Hơn nữa hai người còn là chị em rất tốt. Nhưng từ sau những chuyện đã xảy ra, cái nhìn của cô về Kha gia đã thay đổi. Đối với người em này, cô cũng không thể xem như trước kia nữa.
- Thị thiếu\, cậu đừng gọi tôi là chị dâu\, tôi và Kha gia các người chẳng còn quan hệ gì nữa cả!
Nói xong, cô xách túi định rời đi.
- Đình Đình\, lần sau tớ lại đến chơi với cậu!
Cô vừa bước đến gần cửa, Kha Luân đã gào lên.
- Chị dâu\, em biết là anh trai em có lỗi với chị\, là Kha gia đã nợ chị. Chị có thể hận anh ấy\, cũng có thể giận cha mẹ em. Nhưng chị đừng ghét em được không? Dù chị là ai thì đối với em chị cũng là người chị tốt nhất. Hơn nữa\, em rất yêu Đình Đình. Nếu chị không tha thứ cho em thì cô ấy sẽ không bao giờ đồng ý làm bạn gái của em.
Những lời nói của Kha Luân làm Tống Diên mềm lòng, cô nhớ đến những ngày tháng trước đây mà hai chị em đã từng trải qua.
Đúng vậy!
Kha Luân chẳng làm gì có lỗi với cô cả.
Người đã đẩy cô xuống địa ngục là Kha Duẫn.
Người đã khiến cha cô phá sản, người đã giết cha mẹ cô, người đã chôn vùi ước mơ của cô, biến cô thành một người mẹ độc ác là Kha Duẫn.
Người cô nên hận là Kha Duẫn.
Cô không nên đem những thù hận này đẩy lên đầu Kha Luân. Cậu tuy là người của Kha gia nhưng từ trước đến giờ vẫn chỉ hồn nhiên như một đứa trẻ, không hề có dã tâm gì!
Tống Diên xoay người lại nhìn Sa Tử Đình và hỏi.
- Đình Đình\, chuyện này là thế nào đây?
Sa Tử Đình chỉnh lại gối sau lưng và ủ rũ nói.
- Anh ta đã theo đuổi tớ hơn một năm rồi nhưng tớ nhất quyết không chấp nhận. Người của Kha gia có ai tốt đẹp đâu chứ. Trước đây tớ cũng từng cho rằng Kha Duẫn sẽ là chàng hoàng tử trong truyện cổ tích của cậu. Nhưng cuối cùng thì sao? Chỉ cần nhắc đến hoặc nhìn thấy người của Kha gia là tớ đã giận sôi máu lên rồi.
Tống Diên thoáng nhìn Kha Luân buồn bã đứng im một chỗ, cô không nhịn được mà đến nói với Sa Tử Đình.
- Đình Đình à\, cậu không cần vơ đũa cả nắm như vậy. Kha Luân tuy là người của Kha gia nhưng tớ tin cậu ấy không hề có mưu đồ gì với cậu. Cậu đã bao giờ thử nhìn nhận cậu ấy với vị trí một người đàn ông bình thường chưa?
Sa Tử Đình vung chăn lên khó chịu.
- Cậu đừng có nói tốt cho anh ta. Cho dù cậu có nói thế nào thì tớ cũng không đồng ý đâu! Trước đây không phải cậu cũng tin tưởng Kha Duẫn thật lòng thật dạ với cậu sao? Bây giờ thì sao chứ? Thử hỏi xem nếu trước đây cậu không phải tiểu thư Tống gia thì Kha Duẫn có đến với cậu không? Cũng hỏi thử xem anh ta\, nếu tớ không phải thiên kim tiểu thư của Sa gia thì anh ta có theo đuổi không?
Kha Luân đứng bên cạnh không do dự mà trả lời.
- Có! Đình Đình\, anh theo đuổi em vì em là Đình Đình mà anh yêu. Anh không quan tâm đến thân phận hay gia thế gì đó của em.
Sa Tử Đình xì một tiếng và thẳng thừng vạch trần.
- Đấy\, nói gì chẳng được! Không phải trước đây cậu cũng bị những lời như vậy lừa gạt sao?
Tống Diên bình tĩnh lắc đầu, rất chân thành nói.
- Không giống! Kha Duẫn không trả lời như vậy. Bởi vì.... anh ta chưa từng nói yêu tớ!
Sa Tử Đình bất động trong giây lát và tạm thời á khẩu, chỉ lắp bắp vài tiếng.
- Tớ\, tớ\, tớ xin lỗi.
Tống Diên cụp mắt xuống để che đi sự đau đớn. Cô cố gắng khuyên giải tiếp.
- Đình Đình\, chuyện của cậu và Kha Luân đừng vì quá khứ của tớ mà ảnh hưởng. Tớ chỉ nói đến đây thôi. Tớ phải về rồi. Cậu nghỉ ngơi đi!
Trước khi đi, cô còn đấm một cái vào vai Kha Luân như trước đây. Nhưng cậu chỉ thấy cô cúi mặt, có lẽ lời cô phải tự nói ra vừa rồi đã làm vết thương của cô bị tróc vảy lần nữa.
..............................
Tống Diên nhẹ nhàng đóng cửa lại. Cô bước từng bước vô định dọc hành lang bệnh viện.
Bên nhau gần một năm, cùng nắm tay dạo phố, cùng nhau đi xem phim, mua sắm, cùng cười đùa với nhau, còn cả lên giường và ngủ cùng nhau....tất cả đều đã cùng nhau làm hết, hơi thở, nhiệt độ cơ thể, giọng nói, mùi hương của hắn cô đều đã cảm nhận được tất cả. Nhưng tại sao chỉ một câu "anh yêu em" lại không có. Trái tim của hắn cô lại chẳng thể nắm được.
Cô đã từng tin rằng tình yêu không cần phải chứng minh bằng ba chữ " anh yêu em" bằng lời kia mà nên được thể hiện bằng hành động. Từng cử chỉ âu yếm, vỗ về chăm sóc, từng cái ôm ấm áp, từng nụ hôn ngọt ngào, từng cái nắm tay thật chặt.... Tất cả những cái đó đã khiến cô cho rằng nó là tình yêu! Chỉ có cô mới tự cho đó là tình yêu!
Cô luôn tin rằng sẽ có một ngày hắn nói với cô ba chữ kia. Nhưng hoá ra tất cả chỉ là một giấc mơ mà cô nên tỉnh lại.
Cô rất thèm, thèm cái cảm giác người đàn ông của cô che chắn cho cô trước mặt gia đình và nói yêu cô.
Thèm cái cảm giác khi bị ốm được người đó ôm ấp và chỉ nói ba chữ " anh yêu em".
Giá như cô chỉ yêu một người đàn ông bình thường và được nghe ba chữ kia thì thật tốt biết mấy!
"Anh yêu em"- ba chữ rất đơn giản, tưởng chừng không cần thiết và chẳng có gì quan trọng nhưng vì không có nó lại có thể khiến cô tự mình đa tình, trở nên quá ảo tưởng.
Lau sạch nước mắt lăn trên gò má, Tống Diên vừa vuốt lại tóc vừa tự trách mình.
- Khóc gì chứ? Mày đã sớm không còn nước mắt nữa rồi?
Nhưng càng lau thì nó lại càng rơi nhiều, cô không cách nào lau cho hết được.
- Xem ra em đã vào thăm Sa Tử Đình rồi nhỉ?
Đột nhiên có người đến nói chuyện với mình làm Tống Diên phải ngẩng đầu lên nhìn, và lúc này cô mới biết mình đã đi ra khỏi bệnh viện rồi.
Người đứng trước mặt cô bây giờ chính là Kha Duẫn.
Cô vội vã né tránh cái nhìn của hắn bằng cách xoã tóc che đi nửa khuôn mặt mình và tìm cách đi khỏi.
Nhưng Kha Duẫn đâu dễ dàng để cô thoát như vậy. Hắn kéo cô lại và vây cô trong ngực mình, hắn bóp chặt cái cằm nhỏ của cô để ép cô hôn môi cùng hắn, tuy là nụ hôn nhưng lại giống như muốn giày xéo đôi môi cô.
- Ưm....ưn...mmm....ưm....
Tống Diên dùng hết chút sức lực của mình để đánh vào lưng hắn, đầu không ngừng lắc qua lắc lại.
Nước mắt lại rơi xuống càng nhiều.
Chính những giọt nước mắt nóng hổi của cô làm Kha Duẫn phải chú ý, hắn nhả cánh môi cô ra và đưa đầu ngón tay quệt lấy vài giọt nước mắt lên xem. Hắn bật cười thích thú.
- Khóc? Hoá ra em vẫn còn biết khóc? Tiểu Diên\, tôi rất thích nhìn em khóc đấy! Lúc em ở dưới thân tôi\, bị tôi cưỡng hiếp lẽ ra em nên khóc như thế này thay vì nằm im lặng như một con cá chết hoặc điên rồ mà cào cấu tôi.
Hắn thì thầm to nhỏ vào tai cô tất cả những lời đó, còn ngậm cắn vành tai cô nữa.
Tống Diên vừa giận dữ vừa hoảng loạn vung tay lên lung tung nhưng chẳng giúp ích gì.
- Kha Duẫn\, anh mau thả tôi ra! Kha Duẫn\, tên khốn! Anh muốn làm gì? Bỏ tôi ra!
Trước chút sức lực như mèo của cô, hắn càng bật cười lớn hơn. Mở cửa xe và đem cô nhét vào trong ghế phụ, sau đó hắn cũng chui vào.
- Sao nào? Có phải mấy ngày này không được làm nên em bắt đầu đói khát rồi không? Còn định đánh tôi?
Hắn tiến càng lúc càng gần cô, một tay hắn nhanh chóng kéo được chân cô và dùng sức giữ chặt. Rất nhanh hắn đã kẹp chặt bên hông cô và bắt đầu xé toạc chiếc áo sơmi trên người cô.
- Không được! Kha Duẫn\, cầm thú\, súc sinh! Anh mau dừng lại cho tôi! A!!! Dừng\, dừng lại!
Cô không biết rằng mình càng hét lại càng khiến hắn thêm phấn khích. Hắn ép hôn cô một cách cuồng loạn rồi hôn xuống hai bên ngực no đủ của cô, hai tay cũng rất bận rộn chạy khắp người cô.
- Em luôn thích ồn ào như vậy?
Hắn vẫn đang xoa nắn hai bên ngực cô thành đủ hình dạng, ngón tay còn xấu xa niết mạnh vào nhụy hoa căng cứng. Lại buông những lời dung tục vào tai cô.
- Tiện nhân\, không muốn trả lại con cho tôi thì chúng ta cứ làm đến khi nào em có con thì thôi.
Tống Diên không cần để ý đến những lời hắn nói, cô vùng vẫy như con cá bị mắc lưới.
- Kha Duẫn\, súc sinh! Anh thả tôi ra mau....ưm.....ưnm....
Ngay cả cơ hội để mở miệng của cô cũng bị hắn chặn lại bằng nụ hôn bức người.
- Ưm....ưmn...u....
- Khụ khụ! Kha\, Kha tiên sinh! Người đã được đưa đến rồi ạ!
Huấn Dịch vừa đến đã nhìn thấy một cảnh xuân không nên nhìn. Cậu ta ngượng ngùng báo cáo.
Nhờ có sự xuất hiện của cậu ta mà Tống Diên tạm thời được tha chết. Kha Duẫn lấy áo khoác của mình mặc lên cho cô, giúp cô sửa sang lại một chút rồi bế cô đến hàng ghế phía sau. Cùng cô ngồi vào trong, vẫn như vậy mà ôm chặt cô bên người.
Huấn Dịch được một màn đỏ mặt nhưng không dám nói gì, chỉ biết thầm lắc đầu.
- Lái xe!
Mệnh lệnh của tên đàn ông kia vừa hạ xuống thì chiếc xe đã bắt đầu lăn bánh. Mà ở hàng ghế phía sau, Tống Diên vừa giãy giụa vừa mắng nhiếc.
- Đồ khốn\, anh định đem tôi đi đâu? Để tôi xuống\, thả tôi xuống ngay!
Kha Duẫn bực nhọc híp nhẹ mắt một cái, cũng không thèm đấu khẩu với cô mà trực tiếp bàn công việc với Huấn Dịch.
- Đã khai?
Huấn Dịch hơi do dự và nhìn Tống Diên qua kính chiếu hậu. Khi Kha Duẫn nói lần nữa thì cậu ta mới dám báo cáo.
- Nói!
- Kha tiên sinh\, cậu ta nói chỉ nhận tiền rồi đưa ma túy vào hộp đêm mà thôi. Còn ai đứng sau lưng thì cậu ta không biết. Những lần giao dịch đều do một người có tên gọi là Hồ Đao thực hiện.
Tống Diên trợn tròn mắt khi nghe được nội dung trong cuộc nói chuyện của bọn họ. Cô không thể tin nổi Kha Duẫn lại còn dính dáng đến ma túy, hắn muốn phạm tội tầy trời đến thế nào nữa đây?
Cô đã nghe hết, chẳng lẽ bọn họ sẽ thủ tiêu cô như trong phim?
Nhưng mà, cô không phải muốn nghe mà, chính Kha Duẫn bắt cô lên xe không phải sao?
Cô không ngừng đưa mắt nhìn về phía Kha Duẫn với trạng thái đề phòng, thỉnh thoảng lại liếc ra bên ngoài kính xe.
Hình như bọn họ đang ra khỏi trung tâm thành phố, đường đi càng lúc càng vắng vẻ.
Đến rồi thì phải, một ngôi nhà bên cạnh chân núi, xung quanh đây chẳng có nhà nào cả. Nhưng ánh đèn từ những chiếc xe xếp hàng dài đã phá tan đi cái u tối ở đây.
Xe vừa dừng lại, Tống Diên liền liều chết giãy giụa, mặc dù biết sớm muộn gì Kha Duẫn cũng sẽ giết cô nhưng cô thật sự không muốn chết ở nơi đáng sợ và hoang vắng như vậy, chết cũng không được chôn cất tử tế!
- Mau thả tôi ra! Kha Duẫn\, anh mau thả tôi ra! Anh muốn làm gì? Thả tôi ra!
Kha Duẫn đã định sẽ để mặc cô trong xe nhưng khi Huấn Dịch do dự nhìn cô và hỏi thì hắn đột nhiên thay đổi ý định.
- Kha tiên sinh\, tiểu thư\, nên làm thế nào đây ạ?
- Mang dây thừng và băng dính đến đây!
Rất nhanh đã có thuộc hạ đem một sợi dây thừng và một cuộn băng dính đến giao cho Kha Duẫn rồi lui đi.
Huấn Dịch càng kinh ngạc về hành động của hắn hơn. Việc mang theo phụ nữ đến những nơi hắn xử lý công việc như vậy đã là trái với phong cách làm việc thường ngày của hắn rồi, bây giờ còn định làm gì nữa đây?
Kha Duẫn lại tiếp tục chui vào trong xe, hắn lôi Tống Diên đến gần và và giữ chặt cô.
- Tránh ra\, tên điên! Anh định làm gì tôi? Mau tránh ra!
Hai chân Kha Duẫn kẹp chặt bên hông cô, hắn kéo hai tay cô ra phía sau và dùng sợi dây thừng trói chặt cô lại từ trên xuống dưới chân.
- Ồn ào quá sẽ rất phiền đấy!
Tống Diên không thể ngờ được rằng hắn lại thần kinh đến mức này, cô phản kháng yếu ớt.
- Đồ thần kinh\, đồ bệnh hoạn\, anh mau thả tôi ra! Kha Duẫn\, tôi nhất định không tha cho anh.....ưm...ưnmm.....
Cô đang mắng thì bị hắn dùng băng dính dán kín miệng lại khiến cô chỉ có thể kêu trong cổ họng.
Kha Duẫn vén nhẹ mấy sợi tóc che trước mặt cô và nở một nụ cười lạnh nhạt.
- Như vậy không phải rất ngoan sao?
Tống Diên trừng mắt nhìn hắn, miệng không thể kêu và âm thanh lại bị chôn ở cổ họng.
Kha Duẫn vuốt vuốt mái tóc mềm mượt của cô rồi ra khỏi xe.
- Ngoan ngoãn đợi tôi ở đây! Tối nay em sẽ không thể thoát khỏi tôi đâu!
- Trông chừng cô ta cho tốt vào!
Hắn nói với hai tên thuộc hạ rồi cùng Huấn Dịch đi vào căn nhà kia.