Nơi Xa Nhất Là Ngay Bên Cạnh

Chương 98: Chua xót khó hiểu cùng tin tức của nam nhân




Trải qua một tuần, cuộc sống của Lâm Văn Tịch dần dần trở về với quỹ đạo, cơ bản mỗi ngày cậu sẽ đi làm rất là quy luật, thế nhưng thân thể càng ngày càng gầy, tình trạng nôn mửa sau khi uống thuốc xong cũng không được cải thiện, trái lại càng thêm nghiêm trọng hơn. Thậm chí Lâm Văn Tịch còn cảm thấy da của mình cũng bắt đầu trở nên kém đi, sắc mặt cứ luôn không được tốt. Bà Vương xem vào mắt lo trong lòng, sợ Lâm Văn Tịch mắc phải bệnh gì đó, nhiều lần bảo cậu đi bệnh viện nhưng bé con lại không chịu. Trước đây lúc ăn cơm thấy thứ gì đó béo ngậy liền sẽ buồn nôn, mà càng về sau, chỉ ngồi trong tiệm sách cũng sẽ cảm thấy khó chịu muốn nôn. Trần Mặc tinh tế rất nhanh liền phát hiện ra điểm này, cũng nói với cậu nếu như thân thể khó chịu thì cứ đi khám bệnh trước, không cần miễn cưỡng tới làm đâu. Lâm Văn Tịch lại cứ luôn nói rằng cậu không sao, chỉ là gần đây dạ dày có chút lạnh nên khó chịu thôi. Kết quả chính là Trần Mặc đưa cho cậu không ít thuốc dạ dày.
Khi về nhà vừa vặn thấy một sạp trái cây bán hoa quả, không biết tại sao đột nhiên Lâm Văn Tịch lại đặc biệt nghĩ muốn ăn sơn tra, liền mua một ít. Về đến nhà vẫn cứ ngậm suốt phát hiện cảm giác cũng khá, Lâm Văn Tịch cảm thấy hay là mình nên mua nhiều hoa quả một chút để ăn mới tốt. Nhất là khi trời đã vào thu, ăn nhiều hoa quả chua đối với thân thể mới là tốt nhất. Ngày cũng được coi là trôi qua trong bình an vô sự như thế, thẳng đến khi qua một tuần nữa.

Lâm Văn Tịch vẫn đi đến tiệm sách làm như thường ngày, vừa mới vào cửa liền phát hiện hôm nay cái góc tạp chí bên ngoài tiệm sách được thật nhiều người vây quanh, mà Trần Mặc đang đứng ở quầy hàng mỉm cười với cậu.

“Xảy ra chuyện gì?”

“Vừa nhận về một số tạp chí mới.”

“À.” Lâm Văn Tịch không rõ tại sao mấy nữ sinh kia cứ luôn thích tạp chí bát quái này như vậy, hôm nay cực kỳ điên cuồng, là do có tin tức gì rất hấp dẫn sao? Bất quá Lâm Văn Tịch cũng không có bao nhiêu cảm giác với mấy chuyện thế này.
“Wow, thực sự là rất đẹp trai a, thật muốn gặp được người thật của anh ấy một lần.” Lâm Văn Tịch nghe được một thanh âm của nữ sinh truyền đến.

“Người ta sắp kết hôn rồi, thím đừng có mê trai nữa đi.”

“Anh ấy nhìn qua quá lạnh lùng, nhất là ánh mắt, không được rồi nếu như thấy người thật nhất định sẽ bị gϊếŧ chết trong chớp mắt đó.”

“Đừng có mơ hảo đi, người ở khu A mới sẽ không đến khu C của chúng ta đâu nha, huống chi còn là một đại nhân vật như vậy nữa.”

“Bất quá nói thật, tui không nghĩ tới anh ấy thực sự có quan hệ với hắc đạo đâu.”

“Trước đây tui cũng nghe được scandal, nhưng là hiện tại người ta đều đã thực sự tuyên bố kết hôn rồi kìa.”

“Người ta cần gì phải tạo scandal chứ, cũng không phải là minh tinh để tâm tới mấy chuyện nổi tiếng nha.”
“Đúng vậy. Thím nhìn cô gái này xem, trước không nói đến khuôn mặt, ngực này mông này chậc chậc, khó trách anh ấy sẽ coi trọng cô ta mà.”

“Nghe nói là đính hôn từ nhỏ? Thím nhanh lật xem phía sau có phỏng vấn.”

“Trước đây anh ấy rất ít khi tiếp nhận cái loại của phỏng vấn của tạp chí bát quái này đó, lần này thật sự là cất giấu đến thật kỹ a.”

“Đúng vậy đúng vậy còn có rất nhiều trang nha, phải mua về từ từ xem mới được.”

Dường như mấy nữ sinh vô cùng hưng phấn, mồm năm miệng mười bàn luận, trong tay đều cầm theo quyển tạp chí mới ra ngày hôm nay đến trước quầy tính tiền.

Lâm Văn Tịch nhìn những nữ sinh kia, còn đang mặc đồng phục học sinh đâu, ở trong lòng Lâm Văn Tịch âm thầm cười cười, quả nhiên các nữ sinh đều thích xem mấy thứ này nha. Thời điểm tính tiền thuận tiện liếc nhìn qua mặt bìa của quyển tạp chí đang bán chạy kia, nhưng cũng bởi vì cái nhìn này, trong chớp mắt Lâm Văn Tịch liền hóa đá ngay tại chỗ, tay cũng bắt đầu run lên, hai khuôn mặt bên trên cậu đều quen thuộc, mà trên mặt bìa màu vàng chanh in một hàng chữ rõ to “Thanh mai trúc mã lâu năm, Tổng tài Vũ Hoàng và Thiên kim Uông gia hỉ kết lương duyên.” Phía trên còn có ảnh chụp Uông Chỉ Tâm đang nắm tay Lê Diễm, hai người thoạt nhìn dường như là rất thân mật. Vội vã thanh toán xong, Lâm Văn Tịch đi tới phía trước quầy tạp chí, quả nhiên, hầu như các tạp chí bát quái đều đang đưa tin về chuyện này, cái gì mà “Cường cường liên thủ, hôn ước 10 năm thành chánh quả” “Hắc bạch lưỡng đạo chẳng phân biệt được nhà ai, mối quan hệ thông gia đứng đầu cả thành phố này” “Vén lên bí mật độc nhất về tình sử của Lê Diễm Tổng tài Tập đoàn Vũ Hoàng cùng thiên kim Uông gia” … Thậm chí còn có tạp chí tài chính và kinh tế chuyên đưa tin về Lê Diễm, Lâm Văn Tịch nhìn đủ mọi tạp chí với các loại mặt bìa khác nhau, nam nhân vẫn cứ đẹp trai như vậy, nhưng là hiện tại trong phút chốc đó tim của cậu liền đau nhói, mặc dù Lâm Văn Tịch đã từng chuẩn bị tâm lý, cũng không nghĩ tới sau khi mình rời đi nhanh như vậy bọn họ liền thực sự phải kết hôn rồi, còn bị truyền thông đưa tin sôi sục như vậy nữa chứ. Tùy tiện mở ra một quyển, quả nhiên, đều là tin tức nam nhân cùng Uông Chỉ Tâm sắp kết hôn, cũng không thiếu quan điểm của công ty bọn họ về hướng đi lần này, nhưng không thể nghi ngờ rằng toàn bộ đều là tán thành. Trước kia Lâm Văn Tịch chưa từng xem tạp chí, cậu không biết thì ra nam nhân lợi hại và được truyền thông chú ý tới như thế. Cậu chỉ cho rằng so với người bình thường thì nam nhân có nhiều tiền hơn một chút mà thôi. Lần đầu tiên cậu phát hiện ra kỳ thực căn bản là mình một chút cũng không hiểu biết gì về nam nhân này cả. Mà người như vậy, thậm chí còn là ba của cậu…
“Tiểu Tịch, em biết người này sao?” Thấy Lâm Văn Tịch ngây ngốc đứng ở trước kệ sách, một bộ biểu tình bi thương cực kỳ tuyệt vọng, muốn để Trần Mặc không lo lắng cũng đều khó khăn. Đồng thời Trần Mặc cũng tinh tế chú ý tới ánh mắt khi cậu nhìn người trên ảnh bìa cũng không quá thích hợp.

Nghe được thanh âm của Trần Mặc Lâm Văn Tịch mới hồi phục tinh thần lại, nhìn nam nhân kia, lắc đầu theo quán tính. Cho dù cậu có muốn nói cậu biết nam nhân kia, thì nam nhân kia cũng sẽ không muốn thừa nhận rằng y biết cậu đâu, mình tiếp cận với y do có “tâm kế” như vậy mà…

“Không biết? Anh ta rất lợi hại nha. Hơn 20 tuổi đã ngồi lên vị trí tổng tài của Tập đoàn Vũ Hoàng rồi đó. Nghe kể là trước đây từng nói không chịu kế thừa công ty của gia tộc, sau đó bởi vì một trận biến đổi lớn trong Lê gia nên mới phải tiếp nhận.”
Lâm Văn Tịch không biết tại sao đột nhiên Trần Mặc lại nói mấy chuyện này với mình, thân thể càng thêm cứng ngắc, đồng thời cũng thấy rất kinh ngạc vì lời nói của Trần Mặc. Thì ra ngay cả một người bình thường đều lý giải nam nhân nhiều hơn mình sao?

“Anh… Sao anh biết được…”

“Dù sao thì trong thành phố của chúng ta nhà bọn họ cũng là danh gia a, người biết chuyện này cũng không chỉ có mình anh thôi đâu, các chi nhánh của công ty Vũ Hoàng cũng được phân bố rộng khắp, bất quá cái người Lê Diễm này lại rất khiêm tốn nha. Cho tới bây giờ Tiểu Tịch cũng không có xem tạp chí hay TV sao?”

Mặt của Lâm Văn Tịch trở nên đỏ bừng, “Em… Nhà của em không có TV…”

Trần Mặc sửng sốt một chút, có hơi áy náy mà sờ sờ cậu, “Kỳ thực anh cũng không có chú ý đến mấy chuyện này đâu, bất quá bởi vì mở tiệm sách nè, nên mấy cái tin bát quái kiểu này biết được rất nhanh.”
Lâm Văn Tịch gật đầu. Thì ra nam nhân kia là một danh nhân a? Nếu như để người khác biết một nam nhân được mọi người chú ý như vậy có một đứa con trai đã lớn thế này đây, cho dù là ai cũng đều sẽ không bỏ qua cơ hội tạo scandal đâu ha? Đến lúc đó Lê gia sẽ phải rơi vào cục diện lúng túng đi? Thảo nào muốn đoạn tuyệt quan hệ với mình, giờ khắc này Lâm Văn Tịch phát hiện mình đã triệt để hiểu rõ nam nhân kia rồi, nếu để cậu lựa chọn thêm lần nữa, cậu cũng sẽ chọn cách rời khỏi cái người không thuộc về cùng một thế giới với mình kia mà thôi. Thật sự đúng là một lựa chọn tốt cho cả đôi bên, tình cảm của bọn họ nếu đặt trước mấy thứ này, căn bản cũng sẽ không chịu nổi một kích.

Trần Mặc nhìn cậu nhưng cũng không nói gì tiếp, bởi vì ánh mắt của Lâm Văn Tịch nó cho y biết tuyệt đối em ấy sẽ không không biết người này, sau vài ngày ở chung với Lâm Văn Tịch, Trần Mặc luôn cảm thấy em ấy là một người có chuyện xưa, mà sự thực chứng minh đúng là như thế, chỉ là không biết đến khi nào có thể mở rộng lòng mình để nói cho người khác biết chuyện xưa của mình đây. Đứa bé này, thực sự là khiến cho người khác đau lòng mà.
Trong suốt ngày hôm đó Lâm Văn Tịch luôn làm việc trong tâm trạng rất hoảng hốt, tựa như đang cực lực nhẫn nại một điều gì đó, trạng thái tinh thần cũng vẫn không được tốt, thu lầm tiền khá nhiều lần, thế nhưng Trần Mặc lại không nói gì cả, chỉ là vào lúc Lâm Văn Tịch tính nhầm tiền sẽ đưa cậu con số chính xác mà thôi.

“Xin lỗi, thiếu chút nữa lại tính lộn rồi.” Lâm Văn Tịch áy náy nhìn nam nhân đẹp mắt trước mặt.