Nhất thời toàn bộ cảm giác xấu hổ và áy náy của Lê Tông Sinh đều chuyển thành tức giận. Sao bọn chúng có thể chẳng biết xấu hổ như thế! Ngay trước mặt mình còn làm ra cái loại chuyện ái muội không rõ này.
“Em không sao.” Trước tiên là Lâm Văn Tịch lắc đầu với Tịch Lê Diễm, sau đó chuyển hướng sang Lê Tông Sinh, “Lê bá bá, xin lỗi, người đừng trách Lê Diễm, không liên quan đến anh ấy… Đều là lỗi của con… Là con không nên…”
“Em nói chuyện ngu ngốc gì vậy.”
Lê Diễm trực tiếp ấn bé con đang ngây ngốc giải thích với Lê Tông Sinh vào trong người mình, một lần nữa kéo chăn quấn lấy cậu. Vừa nãy bé con giúp mình chắn một cú đã khiến anh đau lòng và cảm động, hiện tại em ấy không cần kéo hết trách nhiệm về phía mình nữa đâu.
“Em không cần giải thích gì cả, em không có sai.” Lê Diễm cúi đầu, anh dùng ngữ khí ôn nhu để nói với Lâm Văn Tịch đã khiến cho Lê Tông Sinh được mở rộng tầm mắt, nhưng vào một giây kế tiếp khi nó ngẩng đầu nói chuyện với mình, ngữ khí lại trở về kiểu lạnh lùng như trước, bộ dáng ôn nhu vừa nãy giống như chỉ là ảo giác của mọi người mà thôi.
“Vừa nãy ba cũng nghe thấy rồi đó, con nói con là nghiêm túc.”
“Bắt đầu từ khi nào?!”
“Lần thứ hai con nhìn thấy em ấy.” Lê Diễm nói chuyện kiểu giống như không sao cả, nếu chuyện này đã bị phát hiện, để bọn họ biết nhiều một chút hoặc là ít một chút cũng chẳng có gì khác nhau cả.
Ngược lại Lê Tông Sinh bị thái độ của Lê Diễm chọc cho tức giận, dứt khoát dời hỏa lực đánh về phía Lâm Văn Tịch ở bên cạnh.
“Là cậu câu dẫn con tôi đúng chứ? Vừa nhìn liền biết không phải là thứ tốt lành gì rồi! Tuổi còn nhỏ đã làm ra chuyện mất mặt xấu hổ như thế, cậu lập tức cút ra khỏi Lê gia cho tôi! Cút!” Con trai mình đã nhiều năm không chịu kết hôn đàng hoàng, bây giờ lại ở cùng một chỗ với nam hài nhỏ hơn mình nhiều tuổi như vậy, Lê Tông Sinh càng nghĩ càng thấy vô pháp tiếp thu, hơn nữa hiện tại còn đang trình diễn ngay trước mặt “con dâu chính thức” như vậy khiến cho mình có bao nhiêu mất mặt đây.
Lâm Văn Tịch nghe thấy Lê Tông Sinh muốn đuổi mình đi, trong lòng rất khó chịu, thế nhưng cậu lại không muốn chọc ông tức giận, dù sao ông ấy cũng là ba của Lê Diễm, ông nội của mình, cho nên cậu thực sự muốn mặc quần áo rồi rời đi, thế nhưng lại bị nam nhân kéo lại.
“Em ấy chưa từng câu dẫn con, ngẫm lại thì, cũng là con câu dẫn em ấy. Nếu như ba đuổi em ấy đi, vậy thì tốt quá, con vốn có dự định dẫn em ấy đi đây.”
“Chủ nhân…”
Con trai mình nói những lời này khiến Lê Tông Sinh không thở nổi, ông vừa mới nghe thấy cái gì? Nó vốn có dự định dẫn cậu ta đi?
“Nếu con dám rời khỏi cái nhà này nửa bước, ba sẽ rút toàn bộ cổ phần dưới danh nghĩa của con ở Vũ Hoàng về, còn có công ty Niên Hoa dưới danh nghĩa sở hữu của con nữa, đều thu hồi toàn bộ.”
“Tùy tiện.” Lê Diễm bỏ lại mấy chữ rất đơn giản, vốn dĩ anh cũng không muốn tiếp nhận công ty của gia tộc, nếu không phải năm đó có chuyện kia của ca ca, anh mới sẽ không đáp ứng trở về. Anh đến Vũ Hoàng, đồng dạng là vì ca ca.
Nghe thấy con trai mình thế mà lại xem thường công ty chính mình tân tân khổ khổ dốc sức làm ra, còn phản bội mình vì một thằng con trai, Lê Tông Sinh cảm thấy cho tới bây giờ cả đời mình còn chưa từng chịu sự vũ nhục lớn như thế, so với năm đó nghe được vụ gièm pha của ca ca Lê Diễm thì càng bị kích động hơn rất nhiều! Ông không còn hình tượng mà rút dây lưng ở một bên ra đánh lên người Lê Diễm, nhưng được Uông Chỉ Tâm kéo lại đúng lúc.
“Lê bá bá, người cứ bình tĩnh một chút trước đã. Chuyện này cũng không phải lỗi của một mình Lê Diễm, trước hết hai người phải bình tĩnh chút!”
“Tôi vẫn luôn rất lãnh tĩnh.” Lê Diễm nói năng đạm mạc càng làm cho Lê Tông Sinh tức giận đến sắp bốc hơi, nếu không phải nhờ có Uông Chỉ Tâm kéo tay ông, phỏng chừng thật sự sẽ đánh xuống một roi rồi. Lâm Văn Tịch thấy ba của Lê Diễm định đánh anh, cậu luôn sợ nam nhân kia nhưng hôm nay lại lần lượt bảo hộ ở trước người anh, cho dù thân thể nho nhỏ đang run rẩy, nhưng cậu cũng không nguyện ý để cái tát và trận roi này rơi xuống người Lê Diễm.
“Mày cái thứ nghiệt tử này! Nó đi rồi nếu như mày cũng dám đi, mày cũng không thể bước nửa bước vào Lê gia nữa! Cũng đừng kêu tao là ba!” Nhìn tình huống hỗn loạn này, cuối cùng Lê Tông Sinh trực tiếp quẳng dây lưng xuống đất cuối cùng là tông cửa xông ra ngoài.
Uông Chỉ Tâm ngẩn ngơ đứng ở nơi đó, trong lúc nhất thời lại không biết nên làm thế nào, qua một lát sau phun ra ba chữ “thật xin lỗi” với Lê Diễm, sau đó cũng chạy ra ngoài, dù sao thì họa cũng do mình dắt tới, Lê Tông Sinh lại còn là trưởng bối mình tôn kính nhiều năm, nhất định là hiện tại Lê Diễm vô pháp lãnh tĩnh ở chung với ông, vậy bây giờ người có thể mang đến tác dụng khuyên bảo chỉ có mình mà thôi.
Sau khi Uông Chỉ Tâm và Lê Tông Sinh rời đi, nhất thời trong phòng rơi vào trạng thái hoàn toàn yên tĩnh, chỉ còn lại ngọn đèn lạnh lẽo chiếu xuống mặt đất, tỏ rõ hiện tại vẫn là đêm khuya. Hai người Lê Diễm và Lâm Văn Tịch đều không nói gì, bé con chỉ là ôm lấy anh thật chặt, thủy chung cũng không có buông tay, thẳng đến khi Lê Diễm cảm giác được trong ngực mình có chút ướŧ áŧ, mới phát hiện không biết từ khi nào thì Lâm Văn Tịch đã khóc rồi. Cũng giống với tính cách của cậu, nước mắt rơi một cách rất an tĩnh, không hề tạo ra một chút thanh âm, thân thể hơi run rẩy giúp Lê Diễm biết được cậu đang sợ hãi.
“Tiểu Tịch.” Nhẹ nhàng nâng đầu của cậu lên, dùng bụng ngón tay lau đi giọt lệ nơi khóe mắt, nhưng lại giống như là vĩnh viễn không có cách nào lau hết, càng ngày rơi càng nhiều.
“Chủ nhân… Làm sao bây giờ…”
“Không sao cả, có tôi ở đây.”
“Em rất sợ.” Cậu cảm thấy rất áy náy, biết rất rõ ràng là không đúng, tại sao chính mình còn ích kỷ muốn cùng một chỗ với y như vậy chứ, thậm chí khi biết được y là ba mình, còn muốn làm ra cái loại chuyện đại nghịch bất đạo này đâu, trong lòng cảm thấy tội lỗi sâu sắc, cuối cùng cũng khiến Lâm Văn Tịch không đè nén được nữa, cậu cất tiếng khóc lên.
“Đừng sợ, có tôi ở đây rồi.”
“Chủ nhân, xin lỗi, đều là lỗi của em, là em không nên như vậy… Hức hức… Chắc là hiện tại Lê bá bá rất thương tâm… Đều tại em không tốt, khiến hai người cãi nhau… Hức hức…”
“Bé ngốc, không phải đã nói là không trách em rồi hay sao? Cho dù nhất định phải nói là lỗi của ai, thì người sai cũng không phải là em. Đừng khóc, Tiểu Tịch, còn có tôi đây mà.”
“Hức hức … Thế nhưng… Em vẫn cảm thấy em rất ích kỷ… Anh rõ ràng là một người ưu tú như vậy, nhất định có rất nhiều nữ nhân thích anh… Lê bá bá vẫn còn đang chờ anh kết hôn sinh cục cưng đâu… Hiện tại em hại anh thành như vầy… Xin lỗi… Hức hức … Chủ nhân… Em đi có được hay không… Đều là bởi vì em nên mới…” Lâm Văn Tịch đã hoàn toàn khóc nấc lên, trong lòng cậu phi thường khó chịu, từ đầu tới cuối cậu đều cảm thấy chuyện này là do sự ích kỷ của mình đã hại đến Lê Diễm, nếu như vào lúc phát hiện y là ba mình thì phải chặt đứt quan hệ với y, nếu như không phải do mình tâm tồn ý nghĩ cá nhân, hiện tại cũng sẽ không phát triển thành như vậy, Lê Diễm sẽ không nói muốn đoạn tuyệt quan hệ với ba của y rồi dẫn mình đi, sẽ không khiến cho ông giận tím mặt, nếu quả thật có chuyện như vậy xảy ra, Lê Diễm sẽ mất đi rất nhiều thứ, người thân sự nghiệp còn có nhiều thứ khác nữa, cậu không muốn, cậu không muốn hại Lê Diễm, chỉ cần y có thể hạnh phúc, muốn cậu làm thế nào cậu cũng chấp nhận, “Em có thể đi giải thích với Lê bá bá… Nói với ông ấy là em câu dẫn anh, em có thể rời đi, Lê bá bá sẽ không trách anh… Anh vẫn có thể có cuộc sống của riêng mình… Em…”
“Không cho phép em đi, tôi đã nói là em phải đi với tôi. Cũng không phải là em hại tôi, đừng nói những lời ngốc nghếch như vậy nữa.” Nghe thấy em ấy nói muốn rời khỏi mình, Lê Diễm có chút tức giận, không hiểu tại sao trong lòng lại thấy bực bội và đau lòng, nhìn thấy nước mắt của bé con, rõ ràng vừa mới thề sẽ không để cho em ấy khóc nữa, thế nhưng nhanh như vậy đã làm em ấy chịu không nổi. Dứt khoát hôn lên môi của Lâm Văn Tịch, chặn lấy tiếng khóc nức nở của cậu vào trong, để anh tùy ý hôn cậu đến mức hết hơi.
“Thế nhưng… Lê bá bá sẽ không muốn nhìn thấy em… Em sẽ chọc ông ấy tức giận… Em…”
“Có tôi ở đây ông ấy cũng không dám làm gì em đâu. Nếu em dám rời khỏi tôi, kể cả khi lật ngược quả đất này lên tôi cũng phải tìm em cho bằng được, sau đó trực tiếp giam em lại, đỡ khiến em còn dám động ý niệm rời đi trong đầu.” Lê Diễm dọa cậu.
Thế nhưng trong lòng bé con lại dâng lên từng dòng nước ấm áp, cảm động vì câu nói của y.
“Cho tới bây giờ tôi cũng không muốn kết hôn hay sinh đứa nhỏ, trước đây không có, hiện tại càng không có, cho dù có, cũng chỉ có em, em không cần tự trách cái gì cả, kỳ thực sớm muộn gì cũng phải ngã bài với lão đầu, hiện tại bất quá là sớm hơn một chút mà thôi.”
Biểu tình của Lê Diễm rất bình tĩnh, Lâm Văn Tịch mới có thể an tâm được một ít.
Thế nhưng kỳ thực Lê Diễm cũng không chắc chắn như vậy, dù sao bây giờ còn chưa phải lúc, thế nhưng đối mặt với bé con này, anh muốn mang đến cho em ấy cảm giác bảo hộ tốt nhất và an toàn nhất. Anh biết hiện tại mình là trụ cột duy nhất của em ấy.