Tuy nói là dọn qua ở, thế nhưng chỉ đóng gói đơn giản một vài bộ quần áo và máy tính mà thôi, bởi vì trong máy tính có vài số liệu quan trọng cho nên Lê Diễm mới để người chuyển qua, những thứ đồ khác cũng không bị động tới, bởi vì thứ gì của Lê Diễm đều có ở tại biệt thự của Lê Tông Sinh, cho nên cũng không có đặc biệt huy động nhân lực gì cả. Mà từ trước đến nay Lâm Văn Tịch cũng không có quá nhiều đồ. Bất quá có một thứ, Lâm Văn Tịch thật không ngờ, thế mà nam nhân lại mang theo, đó chính là cái gói hàng thần bí mà cậu vẫn khắc sâu ấn tượng kia. Cậu nhớ rõ cái bộ trang phục hầu gái lần trước cũng được lấy từ trong đó ra, không biết bên trong còn có bao nhiêu thứ “kinh khủng” nữa đâu.
Thời điểm Lâm Văn Tịch nhìn thấy căn biệt thự kia vẫn còn có chút kinh ngạc, so với nhà của chủ nhân thì muốn lớn hơn nhiều lắm, hơn nữa người làm ra vào cũng đặc biệt nhiều. Bất quá không nghĩ tới chính là Uông Chỉ Tâm cũng sẽ ở lại đây, có chút kinh ngạc nhìn về phía Lê Diễm ở bên cạnh, lại phát hiện đối phương cũng không lộ ra vẻ mặt kinh ngạc gì cả, dường như anh đã sớm biết mọi chuyện, trong lòng có chút chút bất an, nhưng nghĩ tới có vẻ cô gái kia đối với mình cũng tốt lắm, hơn nữa Lê Diễm cũng đã nói là anh không thích cô ấy, cho nên anh lựa chọn dọn về đây với ý nghĩa là tạm thời sẽ không kết hôn, cho nên cái loại cảm giác này của Lâm Văn Tịch cũng theo đó mà nhạt đi.
Thế là Lâm Văn Tịch dọn đến nơi này chậm rãi bắt đầu một cuộc sống mới. Biểu hiện ra ngoài, Lâm Văn Tịch là một tiểu người hầu ngoan ngoãn, mỗi ngày ngoại trừ giúp Lê Diễm chuẩn bị tất cả mọi thứ, còn phụ trách ba bữa trong nhà cùng với việc quét dọn khắp nơi. Tuy rằng Lê Diễm đã nói qua cậu không cần chăm chỉ như thế, hiện tại việc quét dọn đã có những người khác làm rồi, đừng để chính mình quá mệt nhọc, nhưng Lâm Văn Tịch vẫn rất nỗ lực, bởi vì cậu biết Lê Tông Sinh không thích cậu, có thể sẽ thấy cậu làm việc kém hơn những người khác, cho nên cậu liền càng thêm chăm chỉ nỗ lực, không cần phải nói liền thu dọn hết mọi ngõ ngách trong nhà.
Nơi này rất lớn, một tầng có không ít phòng, huống chi còn có tới hai ba tầng, cho nên nếu muốn thu dọn hoàn tất cũng có hơi phiền phức, vì thế mới phải mướn nhiều người làm như vậy đi. Thế nhưng hiện tại lại được một đứa nhỏ dọn dẹp sạch sẽ từ trên xuống dưới, nếu nói Lê Tông Sinh không bị khϊếp sợ thì chỉ là gạt người mà thôi, kỳ thực đứa nhỏ này cũng không ngốc như ông đã từng tưởng a, Lê Tông Sinh suy nghĩ như thế.
Bởi vì dọn tới đây, cho nên hiện tại Lê Diễm đang ở “cùng phòng” với Uông Chỉ Tâm, cho nên đã lâu rồi Lâm Văn Tịch chưa từng thân mật với Lê Diễm, hơn nữa có Lê Tông Sinh ở đây, cậu lại không dám làm ra động tác ái muội gì với Lê Diễm, thời điểm ăn cơm tối, bởi vì dựa theo yêu cầu của Lê Diễm, cậu mới có thể ngồi cùng bàn ăn cơm với mọi người chứ không giống như những người làm khác phải tránh đi, Lê Tông Sinh cũng biết đại khái về thân thế của Lâm Văn Tịch, không cha không mẹ còn thiếu một số tiền cho vay nặng lãi rất lớn, còn nhỏ như vậy mà phải trải qua những chuyện này quả thực rất thảm, thế nhưng Lê Tông Sinh cũng không phải là người biết đồng tình với người khác, ông không dám đảm bảo rằng có phải đứa nhỏ này chỉ giả vờ đáng thương để tranh thủ tình cảm của con trai ông hay không, bây giờ có quá nhiều người cứ thích đi lừa gạt tiền của người khác mà. Thế nhưng ông cũng lười đi điều tra cậu, không vì cái gì khác, chỉ với cái dáng vẻ gầy yếu kia của Lâm Văn Tịch đã đủ để ông cảm thấy không có bất kỳ tính uy hϊếp nào rồi.
Lâm Văn Tịch lặng lẽ ngẩng đầu, thấy Lê Diễm ngồi ở phía đối diện, đã lâu chưa quan sát anh thật kỹ, bây giờ bọn họ không có khả năng ngủ cùng với nhau, ban ngày Lê Diễm lại ở công ty, hình như gần đây anh rất bận rộn, mình chỉ có thể gặp anh vào lúc ăn cơm, thế nhưng lại phải thận trọng a. Đột nhiên cảm thấy mũi có chút ê ẩm, bởi vì buổi tối không có ai ôm mình, cứ luôn cảm thấy thiếu cái gì đó, đến lúc tỉnh lại trên giường cũng không có độ ấm, rất khó chịu, thế nhưng cậu biết Lê Diễm không muốn để mọi người biết quan hệ của bọn họ, cho nên cậu vẫn luôn ngoan ngoãn, mỗi ngày thấy nam nhân vào phòng, nhưng cũng không có dũng khí đi gõ cửa, cậu cũng biết Lê Diễm và Uông Chỉ Tâm chỉ là diễn trò mà thôi, thế nhưng mỗi tối trong lòng vẫn loạn thành một đoàn, nghĩ đến chuyện Uông tiểu thư đẹp như vậy, nếu như… Đột nhiên cậu nhớ tới thời điểm lần đầu tiên gặp bọn họ ở cái khách sạn kia, không phải là đang… Trong lòng càng thêm loạn, một đêm không chợp mắt.
“Tiểu Tịch, em đang suy nghĩ gì vậy, sao lại không ăn cơm.” Nam nhân ngẩng đầu lên, vừa vặn chống lại ánh mắt của Lâm Văn Tịch, phát hiện em ấy vẫn đang ngơ ngác nhìn mình.
“Không có.” Sợ bị người khác phát hiện ra điểm khác thường, Lâm Văn Tịch hốt hoảng cúi đầu ăn cơm, hai bên tai lại đỏ lên, viền mắt cũng trở nên hồng hồng. Đã lâu rồi nam nhân chưa có nói chuyện với mình…
Lê Diễm nhìn thấy bộ dạng này của Lâm Văn Tịch, trong lòng âm thầm thở dài bất đắc dĩ, sao mà anh không biết bé con này đang suy nghĩ cái gì cho được chứ, không được ôm Lâm Văn Tịch vào trong lòng mình, anh mới phát hiện đã có chút không quen, đến lúc ngủ bé con rất thích chui vào trong ngực anh, thực sự khiến cho người khác rất khó bỏ xuống được. Thời điểm lần đầu anh ý thức được tình cảm của mình dành cho Lâm Văn Tịch, đã không tính sẽ buông tay ra. Thế nhưng hiện tại, còn chưa đến lúc.
Gắp một ít thức ăn vào trong chén của Lâm Văn Tịch, Lê Diễm cũng không nói gì cả, nhưng ngược lại ánh mắt của Lê Tông Sinh khẽ chuyển, chủ tớ như vậy, không phải là quan hệ có chút quá tốt hay sao?
Hôm nay, tất cả mọi người đều không có ở nhà, Lâm Văn Tịch vẫn quét dọn phòng ngủ của Lê Diễm như thường ngày. Nghe nói đây là phòng ngủ trước đây của Lê Diễm khi còn ở tại nhà này, bất quá bây giờ đã chuyển sang một phòng lớn hơn để thuận tiện cho việc ở “cùng phòng” với Uông Chỉ Tâm, cho nên căn phòng này vẫn không có ai ở, bất quá Lâm Văn Tịch cũng sẽ đến đây dọn dẹp như cũ, Lê Diễm không thích những thứ dơ bẩn lộn xộn, hơn nữa, cậu cũng thích cảm nhận hơi thở của nam nhân ở chỗ này dù chỉ là một chút thôi cũng được.
Thu dọn xong mọi thứ, lúc Lâm Văn Tịch đang chuẩn bị đứng dậy, mới phát hiện hình như phía dưới ngăn tủ có một cái hộp, bởi vì chỉ lộ ra một góc, cho nên nếu như người khác không nhìn kỹ căn bản sẽ không phát hiện ra. Lạ quá, chẳng lẽ đã quên lấy cái gì đó ra rồi sao?
Lê Diễm cầm chổi đưa vào, khẽ khiều cái hộp kia ra. Mặt trên đã phủ đầy bụi bặm. Cẩn thận dùng khăn lau sạch phần bụi bên ngoài, Lâm Văn Tịch không biết là trong đây có chứa cái gì không, do dự một chút, rồi mới chậm rãi mở ra.
Bên trong là một miếng ngọc bích, rất đẹp, chỉ là, tại sao nhìn qua có chút quen mắt vậy kìa…
Đột nhiên Lâm Văn Tịch mở to hai mắt.
Rõ ràng khối ngọc này giống hệt với di vật của mẹ đó!!!! Chỉ là cái này không phải dùng để làm vòng cổ, mà đơn thuần chỉ là một miếng ngọc nho nhỏ mà thôi. Lâm Văn Tịch cảm thấy rất muốn hôn mê.
Là chủ nhân đã tìm được di vật của mẹ mà quên nói với mình sao? Cậu biết điều này là không có khả năng, rõ ràng cái hộp này bị phủ đầy bụi, đã bị nhét vào đây bao nhiêu năm mới có thể bẩn thành như vầy đây? Có thể… Vật này không phải là của chủ nhân ha? Đúng rồi, nhất định không phải là của anh ấy. Lâm Văn Tịch ôm hy vọng duy nhất, an ủi chính mình. Thế nhưng cậu lại tìm thấy nó trong phòng của nam nhân… Hơn nữa anh cũng họ Lê, nếu như là sự thật… Nghĩ đến loại khả năng này Lâm Văn Tịch triệt để luống cuống, cậu ngồi ở cạnh giường, sắc mặt tái nhợt, một bộ dáng không biết làm sao, thậm chí trong mắt bắt đầu xuất hiện hơi nước.
Không phải là sự thật. Nhất định không phải là sự thật.