“Thật nhanh.” Nam nhân cười rồi sờ sờ vào một mảnh dinh dính ở phía dưới, trên phân thân vẫn còn một chút sáp khô, Lê Diễm lần lượt bóc từng mảnh từng mảnh xuống.
“Ưm a… Ngứa quá… Đừng…” Hơi đau đau, cảm giác kí©Ꮒ ŧᏂí©Ꮒ cũng càng nhiều hơn nữa, đây cũng là một trong những kᏂoáı ©ảʍ sau khi bóc sáp ra, lần lượt bóc hết sáp trên phân thân và đầu nhũ, tiểu huyệt lại bị nam nhân nhồi đầy, làm cho Lâm Văn Tịch vừa mới phát tiết qua lại có cảm giác thêm một lần nữa.
“Bảo bối, em muốn sao?”
“Không… Từ bỏ…” Trước đây Lâm Văn Tịch nào có bị đối đãi như vậy bao giờ, căn bản là cậu không tưởng tượng ra lại có thể làm như thế này với một ngọn nến.
Mặt hồng hồng, rõ ràng đã sớm tỉnh rượu, nhưng lại bởi vì nam nhân dằn vặt hết lần này đến lần khác cho nên càng thêm mơ màng trầm trầm, giống như đang dập dềnh trên biển rộng, chỉ có thể ôm chặt lấy người trước mặt, hệt như vớ được một khúc gỗ nổi, nhằm tìm kiếm chút cảm giác an toàn.
Lê Diễm cũng không tiếp tục dằn vặt cậu nữa, nắm lấy thắt lưng của cậu bắt đầu chuyển động. Bất chấp chăn đệm đã bị dơ, cũng không quản ngày hôm sau khi nhân viên đến đến thu thập nhìn thấy đống hỗn độn trong phòng sẽ có cảm tưởng gì, hiện tại anh chỉ muốn nhào nặn Lâm Văn Tịch vào trong thân thể của mình.
Một bên chạy nước rút một bên lại nhớ đến tình cảnh cậu khóc thầm trên đu quay cao chọc trời kia, Lê Diễm liền cảm thấy bụng dưới của mình trướng đau càng thêm lợi hại, dường như ngay cả chuyện xỏ xuyên qua như vậy đã không đủ để thỏa mãn anh, anh muốn xé nát cậu nuốt vào trong bụng của mình. Không phải là anh không hiểu rõ tình cảm của mình, chỉ là anh biết, thứ mà anh cần nhất hiện tại chính là năng lực, năng lực có thể chân chính mang hạnh phúc đến cho Lâm Văn Tịch, như vậy anh mới có thể cho cậu một lời hứa hẹn trọn vẹn.
Hôm sau lúc rời đi, trong đại sảnh ngay cả một người cũng không có, Lê Diễm trực tiếp dẫn cậu lên xe. Lâm Văn Tịch còn đang cảm thấy có chút kỳ quái, cũng không biết Lê Diễm đã ban bố mệnh lệnh cho mọi người, không cho phép nất kỳ người nào đi lắm lời chuyện đêm qua anh dẫn cậu đến nơi này.
Rất nhanh liền đến hôn lễ của Hạ Quân Dương.
Hôn lễ được tổ chức trong nhà hàng cao cấp nhất thành phố. Thời điểm thấy Hạ Quân Dương đứng cùng một nữ nhân xấu xí, gia thế cũng không có gì gọi là hiển hách, Lê Diễm chỉ cười nhạt với bọn họ, cho dù anh thấy rõ tình cảm nồng nàn trong đáy mắt nữ nhân này dành cho Hạ Quân Dương, anh cũng không có bất kỳ phản ứng nào. Dù sao đây cũng là chuyện của người khác, từ trước đến nay anh vẫn luôn không thích xen vào việc của người khác, mặc dù là bạn tốt của mình, anh cũng sẽ không nhàm chán đến mức đi làm cái chuyện tốt chỉ có những chính nhân quân tử mới làm. Trước kia Lê Diễm rất lãnh đạm, hiện tại, ít nhất cũng đã có một người có thể khiến tim anh đập loạn nhịp.
“Ca, anh đã đến rồi.” Ngay khi Lê Diễm chuẩn bị dẫn Lâm Văn Tịch vào bàn ngồi, thì anh nghe thấy nữ nhân kia hô một tiếng ca với người đứng sau mình.
Ca ca? Đó không phải là…? Lê Diễm có chút tò mò quay đầu lại, quả nhiên anh thấy được một nam nhân đứng ở nơi đó không biết đang làm cái gì.
“Xin lỗi đã tới trễ, vừa rồi có chút việc khiến anh đến hơi trễ.”
“Không sao, ca anh đi vào ngồi xuống trước đi.”
“Ừm.” Lê Diễm nhìn người kia, nếu như trước đây không nghe Hạ Quân Dương nói qua anh còn không nhìn ra người nọ đã sắp 30, lớn lên cũng khá thanh tú, nhìn qua là một người thành thật.
“Học trưởng.”
Nam nhân chuẩn bị rời đi, hình như mới chú ý tới chính mình chưa chào hỏi với em rể tương lai, thế là lại dừng bước, áy náy nhìn về phía người trước mặt, “Quân Dương, em xem anh này, đều đã quên chúc mừng các em a. Xin lỗi.”
“Không sao. Học trưởng sắc mặt của anh không được tốt cho lắm, nếu không thì anh cứ lên trên lầu nghỉ ngơi trước đi.” Hạ Quân Dương có chút bận tâm nhìn y, vừa vặn thoáng nhìn qua bên phía Lê Diễm, hiện tại không quá thuận tiện, đợi lát nữa lại giới thiệu với cậu ấy sau vậy.
Nam nhân lắc đầu, “Anh không sao. Chỉ là tối qua bị cảm một chút. Uống chút thuốc vào là ổn rồi.” Bởi vì vừa nãy vội chạy tới, trên trán còn có rịn ra một tầng mồ hôi.
“Ca, thân thể anh khó chịu sao lại không chịu nói sớm chứ.” Hiển nhiên bộ dáng của nữ nhân kia đã có chút nóng nảy. Chân mày của Hạ Quân Dương cũng bất động thanh sắc mà nhíu lại.
“Em gái, cũng không có gì nghiêm trọng đâu. Quân Dương, bọn em cứ tiếp chuyện với những vị khách khác trước đi, anh tự đi vào là được rồi.” Thấy khách tới càng ngày càng nhiều, bọn Hạ Quân Dương còn phải phụ trách tiếp chuyện với những khách quý khác, chính mình đứng cản trở ở chỗ này cũng không quá phù hợp.
Nghe thấy y nói mình bị cảm, Hạ Quân Dương muốn vươn tay sờ sờ trán của y, lại chú ý tới tình huống hiện tại có chút không thích hợp, cha mẹ vẫn còn đứng vị trí đối diện, vị hôn thê của mình cũng đang đứng ở bên cạnh. Thế là anh không vươn tay ra nữa, mà đổi thành nhắc nhở. “Hay là anh cứ đi nghỉ ngơi đi, nếu không đi nổi, cứ kêu A Diễm dẫn anh đi. A Diễm, mau tới đây.”
Mặt của Lê Diễm đều đen lại, bảo anh dẫn nam nhân của cậu ta đi nghỉ ngơi thì cũng thôi đi, thế mà lại dám gọi anh là A Diễm ở nơi công cộng như thế này nữa!
“Chủ nhân, Quân Dương ca ca đang gọi anh kìa.”
“…” Nam nhân không nói gì, chỉ là đi tới, liếc mắt nhìn thoáng qua nam nhân gầy yếu trước mặt, nhàn nhạt mở miệng.
“Đi.”
Đi? Đi đâu nha? Nam nhân không biết Lê Diễm là ai, chỉ cảm thấy người trước mặt này thật sự đủ lạnh lùng, ngay cả nói cũng ngắn gọn như thế, thế nhưng khí tràng lại không thể xem nhẹ, không giải thích được nên mình liền đi theo cậu ta.
Hơi dừng bước lại, Lê Diễm nhìn thoáng qua Lâm Văn Tịch vẫn còn đang ngây ngốc đứng ở nơi đó, “Còn thất thần cái gì? Đi a.”
“A, dạ.” Lâm Văn Tịch lập tức đuổi theo.
Nam nhân bởi vì thân thể không quá thoải mái, cho nên cũng không có bao nhiêu chú ý tới Lê Diễm và Lâm Văn Tịch, chỉ là mơ màng trầm trầm đi theo bọn họ.
“A Diễm, phải chăm sóc học trưởng kỹ càng vô đấy.” Trong lời nói của Hạ Quân Dương có ẩn ý, Lê Diễm chỉ nhíu nhíu mày, không nói gì cũng không quay đầu lại.
Vào phòng nghỉ, bên trong không có người, Lâm Văn Tịch cũng phát hiện sắc mặt của nam nhân kia có chút tái nhợt, có thể là đang bị bệnh đi. Thế là chạy đi chuẩn bị nước nóng cho y.
“Cảm ơn.” Nhìn thấy đứa nhỏ này ngoan như vậy, nam nhân cười cười với cậu.
“Anh nghỉ ngơi ở đây một chút đi, đợi lát nữa Hạ Quân Dương sẽ tới.”
Nam nhân có chút không giải thích được. “Hôm nay em ấy là chú rể, nhất định sẽ bề bộn nhiều việc, không cần làm phiền.”
“Có phiền hay không thì anh đi mà hỏi cậu ta.” Lê Diễm cũng ngồi xuống, liếc nhìn nam nhân kia, không nghĩ thông được tại sao thằng nhóc Hạ Quân Dương này sẽ coi trọng một lão nam nhân, tuy rằng nhìn qua thật sự rất thành thật. Chỉ là anh không có hứng thú đi hỏi lung tung này nọ.
Có vẻ nam nhân có chút mất tự nhiên, nhìn thoáng qua Lê Diễm, cẩn thận mở miệng, “Cậu là gì của Quân Dương?”
“Bạn.” Lê Diễm chỉ lạnh nhạt phun ra một chữ.