Lê Diễm cười sờ sờ lên đầu của Lâm Văn Tịch, “Đứa ngốc.”
“Anh còn có ca ca?” Lâm Văn Tịch chưa quên lời nam nhân nói lúc nãy.
Lê Diễm nhìn thoáng qua bé con đang ngẩng đầu lên nhìn mình, gật đầu.
“Tại sao còn chưa gặp qua nha?”
“Anh ấy… Qua đời rồi…” Đã lâu chưa từng nói qua chuyện này, Lê Diễm cảm thấy chính mình cũng đã quên mất. Thế nhưng vào hôm nay, thật bất ngờ lại không hề thấy tức giận nữa.
“A… Xin lỗi…” Trong mắt của bé con tràn đầy áy náy.
“Không cần xin lỗi, chuyện này không liên quan tới em.” Lê Diễm vẫn duy trì nụ cười như cũ, chỉ là bộ dáng tươi cười kia dẫn theo một chút bất đắc dĩ và sầu não. Lâm Văn Tịch biết mình đã hỏi sai chỗ, cậu biết khẳng định trong lòng Lê Diễm rất khó chịu, bởi vì cho tới bây giờ cậu chưa từng thấy qua chủ nhân lộ ra loại vẻ mặt này, có lẽ ca ca với anh mà nói, là người rất quan trọng đi… Tựa như mẹ của mình vậy…
Lâm Văn Tịch không biết cách an ủi người khác như thế nào, chỉ có thể từ từ đặt tay lên hông của Lê Diễm, ôm ngược lại anh.
“Không cần thương tâm…” Lâm Văn Tịch không biết nên an ủi làm sao, chỉ có thể thốt ra một câu cứng ngắc như vậy.
“Ừm.” Lê Diễm không bỏ sót hành động nho nhỏ kia của cậu, đột nhiên trong lòng thấy thực ấm áp, bé con này, rõ ràng những thứ mất đi so với mình còn nhiều hơn, nhưng vẫn muốn quan tâm người khác.
Tựa ở trên người nam nhân, Lâm Văn Tịch từ từ mở miệng: “Từ nhỏ em đã không có ba, mẹ cũng qua đời, em biết tâm tình của anh, thế nhưng tất cả đều sẽ qua đi, ca ca anh cũng sẽ rất thương anh, khẳng định cũng muốn anh sống thật tốt.”
“Ừm. Tôi biết.” Lê Diễm đã sống qua nhiều năm như vậy, nhưng thật ra đây là lần đầu tiên nghe được lời an ủi từ người khác, mặc dù cách an ủi này rất sứt sẹo, thế nhưng không biết vì sao, trong lòng lại cảm thấy chua xót. Chậm rãi nâng tay lên đầu cậu, kéo cái đầu nhỏ của cậu đặt tại trước ngực mình, ôm chặt vào trong lòng.
Bé con còn đang khó chịu, hơi giật mình.
“Đừng nhúc nhích. Tiểu Tịch, để anh ôm một chút.”
Lâm Văn Tịch không nhúc nhích nữa, đây là lần đầu tiên cậu cảm nhận được sự yếu đuối của nam nhân này, mặc dù không thấy nhìn biểu tình của Lê Diễm, thế nhưng cậu biết khẳng định là hiện tại nam nhân có chút khó chịu. Cánh tay còn đang buộc chặt trên lưng nam nhân, nghe được tiếng tim đập của anh, không biết vì sao, vào giờ khắc này, cậu rất muốn bảo hộ cho nam nhân, cho dù chính mình rất yếu đuối, cho dù cái ý nghĩ này rất không biết tự lượng sức mình, thế nhưng cậu vẫn muốn bảo hộ anh, bởi vì cậu biết kỳ thực, người này đã cô độc lâu lắm rồi.
Thời gian chậm rãi trôi qua, cho dù đã bắt đầu thấy có chút nóng, nhưng hai người vẫn không chịu tách nhau ra.
“Chủ nhân…”
“Hửm.” Thanh âm của nam nhân trầm trầm, hình như là đang muốn ngủ rồi.
“Anh… Sẽ kết hôn sao…” Lâm Văn Tịch vẫn rất để tâm tới chuyện này, thế nhưng lại không dám hỏi.
Rõ ràng thân thể của nam nhân cương cứng một chút, nhưng lại không có lập tức đưa ra câu trả lời, Lâm Văn Tịch ngẩng đầu, vừa vặn thấy được nam nhân muốn mở miệng, đột nhiên lấy tay ra che kín miệng của nam nhân.
“Không cần nói, đừng nói nữa.” Lâm Văn Tịch lắc đầu, đột nhiên cậu không muốn nghe đáp án, bất luận là cái gì, có lẽ là thực sự còn chưa có chuẩn bị tốt đi, tuy rằng bọn họ chưa từng xác lập quan hệ, thế nhưng, cậu vẫn không muốn nghe được đáp án sớm như vậy, cậu muốn quý trọng hiện tại, quý trọng nam nhân đang còn có thể ở bên cạnh mình mỗi phút mỗi giây này.
Nhìn bé con lấy đôi tay ướt đẫm che kín miệng mình, đây là động tác mà bình thường em ấy tuyệt đối không dám làm ra, đầu cũng cúi xuống, giống như đang trốn tránh cái gì đó, Lê Diễm thấy rấy đau lòng, bắt lấy tay Lâm Văn Tịch, cũng không nói gì nữa, mà là trực tiếp hôn lên môi cậu.
“Hmm… Ưm…” Hôm nay đã lần thứ ba bị nam nhân hôn. Lâm Văn Tịch vẫn cứ mơ mơ màng màng như vậy.
Hai thân thể đều lộ ra trọn vẹn, rất dễ sát súng bốc lửa, quả nhiên, tay của Lê Diễm chậm rãi chuyển từ thắt lưng thon gọn của Lâm Văn Tịch sờ lên cái mông nhỏ nhắn vểnh cao, xoa nắn hoặc nhẹ hoặc nặng. Thân thể dựa vào nhau rất gần, cái chỗ kia của nam nhân dần dần cứng rắn ma sát lên bụng của Lâm Văn Tịch, hai thân thể nóng rực dán vào cùng một chỗ, càng ngày nhiệt độ trong không khí càng tăng lên cao.
“Đừng… Đừng… Ở chỗ này…” Ngẩng đầu liền thấy được sao trời, cái loại chuyện dã hợp này đối với Lâm Văn Tịch mà nói, thật là cho tới bây giờ cậu cũng chưa từng dám nghĩ tới. Mà nam nhân, đương nhiên sẽ không buông tha cho cậu, nhất là một khi nam nhân đã bị khơi mào dục hỏa.
“Tôi đã nói, sẽ không có ai tới.”
“Thế nhưng…” Dù như thế nào thì đều là ở bên ngoài a, ở bên ngoài làm loại chuyện này, lẽ nào nam nhân sẽ không cảm thấy rất… “A…”
Chỗ yếu ớt bị nam nhân nắm lấy, Lâm Văn Tịch chỉ có thể đình chỉ tự hỏi.
“Không được thất thần nữa nha.”
Lâm Văn Tịch ngẩng đầu nhìn về phía nam nhân, nào còn cái dáng vẻ mà mình vừa xem tới khi nãy, đã sớm biến trở về chủ nhân rất thích khi dễ mình kia rồi, thật là, vừa nãy mình còn cảm thấy khó chịu thay anh ấy, đảo mắt lại bị khi dễ…
Ở trong nước giác quan dị thường mẫn cảm, mỗi một lần nam nhân chuyển động sẽ tạo ra một làn sóng.
“A…ha… A…” Tay của nam nhân dời từ cánh mông trắng nõn lên khe mông, có nước làm dịu, nam nhân đâm ngón tay vào rất dễ dàng, mượn một chút nước dẫn vào liền tăng tốc trừu động.
Nước suối ấm áp tiến vào trong cơ thể của mình, Lâm Văn Tịch cứ cảm thấy bên trong bị làm đến hơi ngứa, ngón tay của nam nhân lại rất thon dài, khuấy động ở bên trong , ngày càng có nhiều nước đi vào hơn.
“A… A…ha… Chủ nhân… A…”
“Rửa giúp em trước cái đã.” Nam nhân cắn cắn lên vành tai Lâm Văn Tịch nói, trong cơ thể bị nước chen vào càng sâu. Cảm giác được như vậy khiến Lâm Văn Tịch không nhịn nổi mà co rút nội bích với ý đồ đẩy nó ra ngoài.
“Bảo bối, em thật nhiệt tình a, cắn ngón tay của tôi rất chặt nha.”
Nam nhân trêu chọc khiến khuôn mặt của Lâm Văn Tịch trướng đến đỏ bừng. Không muốn để cho nam nhân lầm tưởng rằng mình quá mức cấp bách nên cậu dần thả lỏng cơ thể để cho một ngón tay khác của nam nhân đi vào.
Lê Diễm hôn lên môi của Lâm Văn Tịch, hậu huyệt bị hai ngón tay trừu cắm, phía trước lại ma sát cùng một chỗ với vật nóng rực của nam nhân, sinh ra kᏂoáı ©ảʍ kịch liệt khiến hoa huyệt ở mặt trước của cậu bắt đầu phân bố *** dịch, không ngừng mấp máy dẫn tới một ít nước tiến vào, tê ngứa tới mức muốn được âu yếm.
“Ưm… Hmm… Chủ nhân… Phía trước…”
“Phía trước cũng muốn bị sáp, đúng chứ?”
“Ưm… Chủ nhân… Nhanh cho em… A…ha…”
“Bảo bối, em giúp tôi sờ sờ, tôi liền cho em.” Thanh âm của nam nhân đã chuyển sang khàn khàn, đặt tay của Lâm Văn Tịch lên cự đại vừa cứng vừa nóng của mình.