Chờ đến lúc xe dừng trước khu vui chơi Lâm Văn Tịch liền trợn to hai mắt không dám mở miệng, làm thế nào cậu cũng sẽ không nghĩ tới nam nhân lại có thể… Dẫn mình tới chỗ như vầy?! Mà Lê Diễm thấy biểu tình của Lâm Văn Tịch, nhất thời cũng lộ ra một bộ dáng luống cuống tay chân.
“Không thích sao? Tôi không biết trẻ con sẽ thích đi chơi ở đâu cho nên…” Lúc này trong lòng Lê Diễm đã mắng Hạ Quân Dương đến hàng ngàn vạn lần, đều là tên kia nói với mình có thể dẫn em ấy đến khu vui chơi… Cho tới bây chính anh cũng giờ không hề biết tới chỗ này như thế nào, nếu không phải vì bé con này thì… Kết quả… Anh liền có thể nói, một bé con đã lớn như vầy rồi sao mà có thể thích chơi ở ba cái chỗ này cho được, hơn nữa đã vậy mình lại quá ngốc nghếch thực sự dẫn em ấy tới đây…
Lần đầu tiên Lâm Văn Tịch thấy bộ dáng không biết làm sao giống như một đứa bé của nam nhân, không tại vì sao đột nhiên cậu cảm thấy thật là đáng yêu. Đáng yêu… Nếu như bị Lê Diễm biết mình hình dung anh như thế, phỏng chừng chính mình có thể bị ánh mắt lạnh như băng của anh đông chết đi…
“Không có không thích a.” Sợ nam nhân hiểu lầm, Lâm Văn Tịch liền vội nói, nói thật, đây là nơi cậu rất muốn tới khi còn bé, mỗi lần thấy những bạn nhỏ khác có ba mẹ dẫn tới đây, cậu đều rất ước ao, đặc biệt cái loại cảm giác đứng ở bên ngoài thấy đu quay cao chọc trời kia, rõ ràng cách mình gần như vậy, lại xa đến thế. Cho tới bây giờ bản thân mình cũng không có cơ hội đến những chỗ thế này, cậu không có ba, mẹ cũng sẽ không dẫn mình đi, bởi vì trong nhà không có tiền dư dả.
Thấy Lâm Văn Tịch cũng không có lộ ra bộ dáng miễn cưỡng, biểu tình của Lê Diễm mới khá lên được một chút, đi tìm một chỗ để đậu xe, sau đó đi ra cùng với Lâm Văn Tịch.
Một nam nhân cao lớn đẹp trai dẫn theo một thiếu niên cỡ 17, 18 tuổi đến khu vui chơi, rõ ràng là một hình ảnh rất quỷ dị, thế nhưng không biết vì sao, khi hai người kia đi cùng một chỗ lại mang đến cho người khác một loại cảm giác hài hòa dị thường, nam nhân rất tuấn tú, cho dù mặt không biểu tình, nhưng giá trị mị lực cũng rất không tồi, vừa ra tới liền miểu sát tất cả các tiểu thiếu nữ trong khu vui chơi, mà thiếu niên đứng ở bên cạnh lại là bộ dáng nhu thuận tinh xảo, nam nhân lạnh lùng kia chỉ có thời điểm đối mặt với thiếu niên, trong mắt mới có vài tia nhu hòa, không mang theo cảm giác hờ hững giống như khi nhìn những người khác. Nhìn bọn họ, rất nhiều người tưởng hai người là anh em thân thiết, cũng không thiếu nữ nhân với cặp mắt lóe lên vài tia nguy hiểm.
Lúc Lê Diễm đi vào cũng không có cầm theo phiếu ra, chỉ cầm một cái thẻ, là thẻ VIP của hội viên vàng, hiển nhiên Lê Diễm cũng chú ý tới ánh mắt hiếu kỳ của Lâm Văn Tịch. Cười nói, “Tôi chưa từng tới đây, thế nhưng là một trong những cổ đông của nơi này, hình như đây là một hạng mục mà tôi đã đầu tư vào mấy năm trước. Cho nên mới có tấm thẻ này.”
“À.” Bé con hiểu rõ gật đầu, nhưng lại không biết cảm giác ngọt ngào trong lòng là cái gì, thì ra nam nhân cũng không có dẫn những nữ sinh khác tới đây. Như vậy mình chính là người đầu tiên sao? Trái tim nhỏ bé vừa mới bình tĩnh được chốc lát nay lại đập loạn nhịp lên.
Mà Lê Diễm cười lên lại dẫn tới rất nhiều nữ sinh thét chói tai. Quả nhiên nam nhân này đi tới đâu cũng đều tỏa sáng.
Lúc đầu Lâm Văn Tịch rất dè chừng, chỉ trợn to đôi mắt xinh đẹp nhìn đông ngó tây, nhưng cũng không có đi tới chỗ nào chơi, do đó Lê Diễm cũng xoay vòng vòng theo cậu.
“Không chơi sao?” Anh thấy bé con đã nhìn cái đu quay cao chọc trời kia thiệt nhiều lần, nhưng vẫn không đợi được em ấy mở miệng nói muốn đi lại đó.
Kỳ thực cái đu quay cao chọc trời này là một trong những nơi hấp dẫn ánh mắt của người khác nhất trong khu vui chơi này, bởi vì nó là đu quay cao nhất cả thành phố, nếu như ngồi trên tàu hỏa rời khỏi thành phố này, thứ đầu tiên người ta nhìn thấy được ở trên trời chính là cái đu quay này, thế nhưng nào có ai nghĩ tới, nhìn như rất gần, kỳ thực muốn tới khu vui chơi này lại rất xa.
“Em chưa từng ngồi qua thứ này…”
“Sợ độ cao?”
Lâm Văn Tịch lắc đầu, vẻ mặt có chút hồng hồng, thanh âm cũng có chút nhỏ, “Cái này, không phải phải đi cùng với người yêu sao…”
Rõ ràng bộ dáng của Lê Diễm rất kỳ quái, nhíu nhíu hàng chân mày xinh đẹp, “Có sao?” Hình như anh chưa nghe qua bao giờ a, bởi vì anh chưa từng quan tâm tới những thứ này.
Nhưng nhìn từng tốp nữ sinh đi ra từ bên trong, hình như, cũng không phải chỉ có thể đi với người yêu thôi đâu?
“Muốn đi thì cứ đi, sau này lại đi cùng với bạn gái của em a.”
Nghe được câu này đầu tiên là Lâm Văn Tịch sửng sốt một chút, nhìn Lê Diễm, sau đó lại thẹn đỏ mặt, cậu không hề có ý định quen bạn gái đâu… Vốn dĩ cậu cảm thấy mình và Lê Diễm cũng không phải người yêu, hình như không thích hợp để ngồi đu quay, nhưng nếu coi anh là người mình thích, tuy rằng Lê Diễm không có ý tứ này, nhưng là mình… Thôi thì cứ tư tâm một chút đi…
Kỳ thực Lê Diễm cho là cậu muốn đi chơi với bạn gái, trong lòng cũng là lạ, có chút buồn bực, cho nên nam nhân làm ra một hành động khiến ngay cả anh cũng bất ngờ, đó chính là kéo Lâm Văn Tịch còn chưa có biểu hiện ra cái gì đến lối vào, đưa thẻ vip cho nhân viên soát vé. Lưu lại một đám nữ sinh ở bên ngoài tùy tiện thét chói tai.
Chờ đến khi hai người ngồi vào đu quay, Lâm Văn Tịch mới kịp phản ứng, “Ừm… À…”
“Hửm.” Nam nhân mặt không biểu tình, kỳ thực trong lòng cũng đã cảm thấy không được tự nhiên vì cái hành động bất ngờ khi nãy của mình, cho nên dứt khoát nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài, che giấu tâm tình của mình, cũng không biết cái mặt than của anh căn bản là nhìn không ra bất luận tâm tình gì.
Nhìn một bên mặt anh tuấn của nam nhân, Lâm Văn Tịch cảm thấy có chút khó thở, kỳ thực cậu cũng không biết vừa nãy mình muốn hỏi nam nhân chuyện gì, cho nên cũng dời đường nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn bầu trời trong xanh ở trên cao, khóe miệng đã từ từ mỉm cười. Hoặc có lẽ, là cười ngây ngô.
“Nhớ tới ba của em sao?” Ánh mắt của Lê Diễm vẫn cứ nhìn ra bên ngoài như trước. Anh không quên dọc theo đường đi khi bé con này nhìn thấy cha mẹ dẫn con mình đi ra ngoài chơi sẽ mang theo ánh mắt hâm mộ.
Lâm Văn Tịch biểu hiện cứng đờ, sau đó nhỏ giọng dạ một tiếng, “Kỳ thực em vẫn cảm thấy không có ba cũng không sao cả, mẹ em đối với em rất tốt, cho tới bây giờ bà cũng chưa từng nhắc tới ba với em, trước đây khi bị bạn bè khi dễ nói em là con hoang không có ba, em cũng tự nói với mình là không sao cả, em có mẹ là đủ rồi, thế nhưng…”
Thanh âm của Lâm Văn Tịch trở nên nghẹn ngào, Lê Diễm dời đường nhìn về, vừa vặn thấy được một giọt nước mắt trượt xuống từ khóe mắt Lâm Văn Tịch, không biết vì sao trong lòng chợt nhói đau.
Ý thức được mình không thể kiềm chế tâm tình, Lâm Văn Tịch liền vội vàng lau sạch nước mắt, hôm nay hiếm khi nam nhân dẫn mình ra ngoài, không phải muốn mình được vui vẻ sao.
“Xin lỗi… Em… Hmm…” Lâm Văn Tịch còn chưa nói hết, môi đã bị nam nhân chặn lại.
“Đừng khóc…” Thanh âm rất dịu dàng, lần đầu tiên Lâm Văn Tịch nghe được thanh âm như vậy của nam nhân, xương cốt đều nhũn ra. Nhất thời Lâm Văn Tịch lại không khống chế được nước mắt, rơi càng thêm dữ dội hơn.
Nam nhân buông đôi môi bị mình hôn ra, dùng ngón tay nhẹ nhàng ma sát vào khóe mắt của Lâm Văn Tịch, nhìn giọt nước mắt dính trên tay mình, anh cũng không biết vì sao, thấy em ấy khóc, trong lòng sẽ khó chịu, ước gì có thể nhào nặn em ấy vào cơ thể mình.
“Đừng khóc.” Nam nhân hôn như chuồn chuồn lướt nước lên môi Lâm Văn Tịch, “Không có ba, em còn có tôi.”