Nơi Xa Nhất Là Ngay Bên Cạnh

Chương 20: "Con dâu xấu" ra mắt cha chồng




Vốn dĩ tối nay Lê Diễm đi tìm nữ nhân là để phát tiết, thế nhưng khi lên giường, trong tâm trí anh chợt lóe lên thân ảnh của đứa nhỏ kia, là một người có tính khiết phích cực kỳ nặng nề cho nên thậm chí sau khi xong việc anh cũng không ở lại tắm rửa tại chỗ của cô gái kia mà vội vã ra về, từ trước đến nay anh rất không thích trên người mình có hương vị của người khác, lúc đi trên đường anh cảm thấy có chút ân hận vì sự xúc động của mình, thế nhưng sau khi trở về thấy đứa nhỏ đang ngủ trên ghế sa lon kia, liền cảm thấy bản thân mình gấp gáp trở về như vậy là hoàn toàn đúng đắn.

Đáng lẽ hương vị trên người khiến anh cảm thấy rất khó chịu, vừa nãy hành động Lâm Văn Tịch kháng cự mình càng làm cho Lê Diễm thêm tức giận, trực tiếp bỏ lại cậu trên cầu thang, tự mình đi lên lầu tắm.
Lâm Văn Tịch quay lại phòng mình, trong lòng có chút không thoải mái, Lê Diễm về trễ như vậy hơn nữa hành động lãnh đạm vừa nãy của anh khiến cậu không biết làm sao. Sau này khi anh kết hôn, có người chăm sóc anh, anh sẽ không cần tới mình nữa sao? Lần trước anh cũng chỉ nói là do mình thiếu nợ anh cho nên sẽ không để mình chạy mất, vậy một khi đã trả hết tiền, có cậu hay không thì cũng đã không còn quan trọng nữa rồi đúng chứ?

Đột nhiên Lâm Văn Tịch cảm thấy mình quá tham lam, Lê Diễm đã đối xử với mình rất tốt rồi, sao mình lại có thể như vậy, còn vọng tưởng có thể mãi ở chỗ này ăn chùa ở chùa nữa chứ. Trước đây cậu vẫn cho rằng mình là một người rất dễ thỏa mãn, không biết gần đây bản thân mình xảy ra chuyện gì nữa, càng ngày càng trở nên tham lam, mình không thể xấu xa như vậy, càng không thể ỷ lại vào nam nhân kia, nếu không sau này, lúc mình muốn rời khỏi nơi đây, sẽ cảm thấy rất luyến tiếc. Sau này vẫn là nên cách xa nam nhân một chút thì tốt hơn…
Ngày hôm sau trên bàn ăn, thời điểm Lê Diễm nhìn thấy Lâm Văn Tịch đang ngồi ở vị trí cách mình xa nhất, chân mày không vui nhíu lại một chút, cứ coi như là chán ghét mình, cũng không cần biểu hiện đến mức rõ ràng như vậy chứ?

“Cậu ngồi xa như vậy làm gì?”

“Tôi… Không có a…”

“Lại đây.”

“Không cần.”

Lê Diễm cau mày, đứa nhỏ này thực sự là càng lúc càng lớn mật a, ngay cả lời nói của mình cũng không thèm nghe nữa rồi.

“Gọi cậu qua thì cứ qua đây.”

Lê Diễm chưa bao giờ là một người cố tình đi gây sự, thế nhưng vào lúc này, anh cũng không biết mình đang tức giận cái gì nữa. Húp một ngụm cháo, rõ ràng là giống hệt với trước đây, nhưng lại cố ý làm khó dễ cậu, “Quá đặc.”

“Hả?” Lâm Văn Tịch húp một ngụm trong bát mình, “Không có a.”

“Đã nói là quá đặc.”
Lâm Văn Tịch có chút khó xử nhìn đồng hồ, bất quá nếu như cậu đi nấu lại không biết có thể khiến cho Lê Diễm đi làm trễ hay không, nhưng suy nghĩ một chút Lâm Văn Tịch vẫn là đứng lên nói: “Vậy anh đừng ăn, tôi sẽ đổ đi sau đó nấu lại một lần nữa.”

“Không cần.”

“Hả? À…” Lâm Văn Tịch lần thứ hai ngồi xuống. Không hiểu nổi đến tột cùng là nam nhân đang suy nghĩ cái gì.

“Trứng này quá sống.”

“…”

Trứng lòng đào vốn là như vậy mà, rõ ràng nam nhân đã ăn qua vài lần cũng không thấy nói gì, sao hôm nay lại chê sống… Quả nhiên là đã ăn ngán những món mình nấu rồi sao, hiện tại liền bắt đầu kén chọn, hẳn là rất nhanh sẽ không còn cần tới mình nữa đi? Lâm Văn Tịch có chút khổ sở cúi đầu, đột nhiên cảm thấy cháo mình nấu thật sự rất khó ăn. Rõ ràng đã tốn nhiều tâm tư như vậy, thức dậy thật sớm để đi mua thịt và hành tươi ngon nhất, sau đó vẫn liên tục đứng canh nồi cháo mình nấu, trước đây cậu nào có nghiêm túc để nấu món gì như vậy đâu. Đột nhiên Lâm Văn Tịch cảm thấy có chút ủy khuất.
Dù sao Lâm Văn Tịch cũng còn nhỏ, chút tâm tình kia đều viết hết lên mặt, Lê Diễm vừa nhìn liền biết. Nhìn cậu hơi bĩu đôi môi nhỏ nhắn hồng hồng hết sức dễ thương, nếu như không phải cảm thấy hành vi vừa rồi của mình rất ngây thơ, hiện tại Lê Diễm lại càng muốn khi dễ cậu. Ai bảo sáng sớm cậu ấy đã chọc cho mình mất hứng làm chi.

Lâm Văn Tịch bình ổn lại tâm tình, nhận thấy mình không thể biểu lộ chút cáu kỉnh này được, bởi vì như vậy sẽ chỉ càng làm cho nam nhân chán ghét mình hơn mà thôi.

“Trưa nay muốn ăn món gì?”

“Trưa nay tôi không về nhà ăn, cậu cứ nấu món mình thích là được rồi.”

“Sẽ không về?” Những món ăn tối qua cậu nấu còn chưa có ăn đâu, nếu như chỉ có mình cậu, chỉ cần hâm nóng chúng lại là được… Nhưng mà khi nghe thấy nam nhân nói anh sẽ không về nhà, khiến cậu cảm thấy có chút mất mát. Anh đi hẹn hò sao?
“Ừm. Có khả năng mấy ngày nay sẽ tương đối bận rộn.” Lê Diễm không biết trong lòng Lâm Văn Tịch đang nghĩ đến những chuyện kia, cho nên cũng không có giải thích gì với cậu. Kỳ thực buổi trưa hôm nay ba anh mới trở về từ Hồng Kông, hẹn với Uông Kiếm Quốc cùng nhau đến khách sạn Thái Sưởng.

“Được rồi, có phải là cậu không có điện thoại di động không?”

“A… Dạ…” Căn bản là Lâm Văn Tịch không có dư tiền để mua điện thoại di động.

Lê Diễm gật đầu, nghĩ cậu không có điện thoại di động nếu như khi đi ra ngoài muốn liên lạc cũng không được tiện cho lắm, vẫn là khi về phải mua một cái cho cậu ấy mới được. Chỉ là hiện tại nếu anh nói với cậu nhất định cậu ấy sẽ nói không cần đi, sau đó sợ mình mua cho cậu ấy mà liều mạng tiết kiệm tiền đi mua một cái, do đó vẫn là anh nên đi mua trước, đến lúc đó cho dù cậu ấy có nói không cần thì cũng phải nhận lấy. Lê Diễm cũng không biết bắt đầu từ khi nào mà anh đã hiểu rất rõ bản tính của đứa nhỏ kia như vậy rồi.
Khách sạn Thái Sưởng.

Sau khi kết thúc bữa ăn.

“Ba, đợi lát nữa ba sẽ về căn biệt thự ở ngoại ô ở vài ngày sao?”

Lê Tông Sinh nhìn con trai đã nhiều năm không gặp, nói: “Ừ. Bất quá Tiểu Diễm à, ba muốn đến nhìn thử nơi con ở.”

“A. Dạ.”

Lúc này Uông Kiếm Quốc sau khi tiếp điện thoại xong thì tiến vào từ bên ngoài, nói với Lê Tông Sinh: “Lão Lê, bên kia tôi có một số việc nên phải đi trước, nếu mọi người chưa ăn xong thì cứ từ từ ăn, lần này là tôi tiếp đãi không chu toàn, lần sau nhất định sẽ bù đắp lại!”

Lê Tông Sinh cười cười, “Không có việc gì, đã biết ngài là quý nhân nên sẽ rất bận rộn a, cứ đi làm việc đi. Đợi lát nữa tôi cũng muốn đi về cùng Tiểu Diễm.” Sau khi Lê Tông Sinh nói xong, đột nhiên ông chuyển hướng về phía Uông Chỉ Tâm đang ngồi ở bên cạnh Lê Diễm, “Cái kia Chỉ Tâm à. Nếu như con không có việc gì, cũng đi về chung với chúng ta đi, đến nơi ở của Tiểu Diễm nhìn một chút cũng tốt, nếu như con cảm thấy nhà của Tiểu Diễm quá nhỏ, sau khi kết hôn bá bá sẽ tặng cho các con một căn tốt hơn.”
Lê Diễm bất động thanh sắc cau mày, anh không quá thích giọng điệu này của ba, nếu không phải vì chuyện năm đó của ca ca, Lê Diễm đã tự mình đi ra ngoài làm việc rồi, anh mới sẽ không quay lại tiếp nhận công ty của ba đâu.

Không đợi Uông Chỉ Tâm mở miệng, Uông Kiếm Quốc đã đồng ý trước, “Đúng vậy, Chỉ Tâm con cũng nên dành ra nhiều thời gian để ở chung với Tiểu Diễm nha, đi cùng với bá bá đi, ba về trước a.”

Uông Kiếm Quốc nói xong liền đi ra cửa trước tiên. Để lại Uông Chỉ Tâm với vẻ mặt thống khổ, nhưng lại không tiện biểu hiện ra ngoài khi đang ở trước mặt ba của Lê Diễm.

“Lê bá bá… Có thể sẽ làm phiền đến anh ấy…”

“Sao lại có thể như vậy được, con cứ đi hỏi Tiểu Diễm thử xem, không hề làm phiền nó đâu!” Lê Tông Sinh nhìn về phía Lê Diễm, thể hiện rất rõ bộ dáng con dám nói phiền thử coi khi về nhà lão tử có lột da con ra hay không.
“Sẽ không.”

Về phía Lê Diễm, anh cảm thấy rất phiền muộn, nhớ tới trong nhà còn đang nuôi một “bé thỏ con” luôn sợ hãi người lạ, hiện tại không có nói trước với cậu ấy, không biết khi cậu nhìn thấy mình đột nhiên mang theo ba ba và “vị hôn thê” về nhà, có thể sẽ dọa tới cậu hay không nữa.