1.1
Nam nhân vẫn chưa về, một mình Lâm Văn Tịch ngồi trước bàn, nhìn thức ăn dần dần nguội lạnh, sau đó cậu đứng lên đi vào phòng bếp hâm nóng, rồi tiếp tục chờ, sau đó lại nguội lạnh.
Trong lòng có chút khổ sở. Nam nhân đi công tác một tuần lễ, rõ ràng buổi sáng đã nhận được điện thoại nói hôm nay sẽ về sớm mà. Vốn muốn nói cho nam nhân biết hôm nay là sinh nhật của cậu, thế nhưng kỳ thực trong lòng lại có chút chờ mong nam nhân đã sớm biết trước, nghe thấy nam nhân nói sẽ về sớm một chút, vốn dĩ cậu còn vui vẻ một hồi đâu. Cậu không cần nam nhân chuẩn bị cái gì cho mình cả, có thể ở cùng một chỗ với anh, cậu đã thấy rất vui vẻ rồi. Trước kia cơ bản là sẽ không được tổ chức sinh nhật, khi còn bé mẹ còn có thể chưng trứng gà cho mình, dần dần trưởng thành, thân thể của mẹ không còn tốt như trước nữa, điều kiện gia đình cũng có hạn, dần dần liền không còn thời gian nhớ tới sinh nhật của mình.
Nhưng mà bây giờ, tại sao Lê Diễm vẫn chưa trở về… Thời gian chuyển từ 8h tới 9h, sau đó là 10h.
Lâm Văn Tịch siết chặt chiếc điện thoại trong tay đã bị mồ hôi của mình thấm ướt, thế nhưng lí do không gọi được vào điện thoại của nam nhân, là tại chưa xuống máy bay hay sao? Thế nhưng đã trễ thế này rồi, một loại cảm giác sợ hãi trỗi dậy trong lòng Lâm Văn Tịch. Gọi cho Hạ Quân Dương muốn hỏi thăm một chút, đối phương cũng không chịu nói cho cậu biết.
Mở TV lên lại vừa vặn thấy tin tức máy bay gặp tai nạn rơi xuống, nhất thời Lâm Văn Tịch sững sờ tại chỗ, nghĩ đến hiện tại nam nhân còn chưa về đến nhà, các loại suy đoán tràn ngập trong đầu của cậu, dường như là muốn xông ra ngoài theo bản năng, nhưng không biết mình đi ra rồi sẽ làm gì? Đi nơi nào tìm người? Ngã ngồi ở trước cửa nhà, trong một giây tiếp theo nước mắt của Lâm Văn Tịch liền rơi xuống. Nếu nam nhân thực sự xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn, mình phải làm sao đây… Sao chủ nhân có thể tàn nhẫn như thế, sao có thể bỏ một mình cậu lại, vốn dĩ cậu đã không còn ai bên cạnh, không thể lại mất đi anh ấy nữa…
Càng sợ hãi khổ sở, nước mắt càng rơi dữ dội hơn, muốn tự nói với mình rằng đừng suy nghĩ lung tung, rằng sẽ không có chuyện gì đâu, thế nhưng từ lâu trong ngực đã loạn thành một đoàn rồi.
Mà lúc Lê Diễm về tới nhà, vừa mới vào cửa liền thấy một cảnh như vầy, bé con ngay cả giày cũng không mang, ngã ngồi ở trên sàn nhà, nước mắt rơi xuống từng giọt lại từng giọt, nhất thời tim Lê Diễm đau nhói, là ai đã khi dễ bé con nhà anh vậy chứ hả?
“Tiểu Tịch, em bị sao vậy, tại sao lại ngồi ở dưới đất. Đừng khóc, tôi đã về rồi đây.”
Nghe được thanh âm của nam nhân, cuối cùng Lâm Văn Tịch cũng ngẩng đầu lên, trong mắt còn đang không ngừng rơi lệ, anh ấy đã trở về? Thật sự là chủ nhân đã trở về rồi?!
“Chủ nhân…” Lâm Văn Tịch trực tiếp nhào vào trong ngực nam nhân, nắm lấy tay áo của anh thật chặt. Mà một tay còn lại của Lê Diễm đang cầm một cái bánh kem, bị bé con nhào lên như thế thiếu chút nữa nó đã bị lật úp xuống dưới.
“Đã xảy ra chuyện gì? Sao lại ngồi khóc ở trên sàn nhà?” Lê Diễm đau lòng hôn lên những giọt nước mắt đang rơi xuống của cậu.
“Hức hức… Em nghĩ là chủ nhân… Đã xảy ra chuyện… Trễ thế này rồi mà còn chưa về… Em sợ…”
Lúc này nam nhân mới ý thức được mình đã thất sách! Nhất thời âm thầm tự nguyền rủa bản thân, sao mình lại quên nói cho bé con biết cơ chứ, “Xin lỗi Tiểu Tịch, máy bay gặp trục trặc nên phải trì hoãn một chút, lúc lên máy bay thì không thể dùng điện thoại di động, sau khi hạ cánh do vội vã chạy về nên đã quên mất phải bật điện thoại.”
“Hức hức… Anh có biết là, em cho rằng… Hức hức … Máy bay đã xảy ra chuyện…”
Lê Diễm cũng không quan tâm đến chuyện nước mắt nước mũi của bé con đều cọ đến trên người mình, biết em ấy đang lo lắng cho mình, lập tức vừa thấy cảm động mừng rỡ lại vừa đau lòng. “Xin lỗi, bảo bối, hiện tại không sao rồi. Xin lỗi đã không nói cho em biết.”
Lê Diễm hôn lên môi cậu, cảm giác được người trong lòng không còn run rẩy nữa, mới dần dần yên tâm lại.
“Hôm nay là sinh nhật của Tiểu Tịch, không thể khóc nhè nha.”
Sau khi phát tiết xong một trận hiển nhiên là Lâm Văn Tịch đã dễ chịu hơn nhiều lắm, đầu óc cũng dần dần thanh tỉnh hơn, biết hiện tại Lê Diễm đang bình yên đứng ở trước mặt mình, cuối cùng trái tim vốn đang bị treo cao cũng được thả lỏng xuống, vừa nãy, thiếu chút nữa là cậu đã thật sự bị hù chết, lần đầu tiên cảm thấy sợ hãi đến như vậy, còn sợ hãi và bất an hơn rất nhiều so với lần trong bệnh viện nghe được tin dữ của mẹ nữa.
“Chủ nhân…” Cọ vào người Lê Diễm cứ như đang làm nũng, hiện tại Lâm Văn Tịch thầm nghĩ muốn ôm chặt lấy anh, cảm nhận sự tồn tại của nam nhân trước mặt này. “Chủ nhân, ôm em.”
Lê Diễm có chút kinh ngạc, hôm nay bé con thế mà lại chủ động đến như vậy, tuy rằng rất vui vẻ, thế nhưng Lê Diễm vẫn còn chút lý trí, “Ngoan, về giường đi, trên sàn nhà rất lạnh.”
Lâm Văn Tịch không chịu buông tay, ngược lại ôm càng chặt hơn, ra sức lắc đầu với nam nhân, “Em không muốn, em muốn chủ nhân ôm em ở chỗ này.”
Đều đã nhận được loại lời mời thế này rồi, nếu như Lê Diễm còn cự tuyệt nữa liền thật sự không phải là nam nhân, hơn nữa anh cũng sợ nếu mình lại cự tuyệt sẽ khiến bé con khổ sở, cho nên anh dứt khoát trực tiếp áp đảo Lâm Văn Tịch xuống sàn nhà, hôn lên môi của cậu.
Đầu lưỡi trực tiếp chui vào trong khoang miệng của đối phương, Lê Diễm mút lấy đầu lưỡi của Lâm Văn Tịch để nó vui chơi đùa với mình, một tay chế trụ đầu nhỏ của cậu, mà Lâm Văn Tịch cũng chuyển từ ôm thắt lưng thành ôm cổ nam nhân, đôi môi mở ra tùy ý nam nhân biến đổi góc độ hôn càng thêm sâu.
“Ưm a…”
Tay bắt đầu thăm dò tiến vào vạt áo của Lâm Văn Tịch, vuốt ve thắt lưng mềm dẻo, sờ vào hai viên nho nhỏ trước ngực, từ xoa nắn dần dần bàn tay Lê Diễm biến thành chuyển động.
“Ưm ha… A… A…” Bởi vì rêи ɾỉ, cho nên nước bọt trượt dọc xuống theo khóe miệng của Lâm Văn Tịch, chờ đến khi nam nhân buông cậu ra, giữa môi hai người còn vướng lại một sợi chỉ bạc. Lê Diễm từ từ cởϊ áσ ngủ trên người bé con ra. Bởi vì sàn nhà ở chỗ này không có lót thảm trắng, cho nên tương đối lạnh, Lê Diễm trực tiếp ôm lấy cậu đi tới cạnh sô pha, thảm ở bên đó rất mềm, cho dù trực tiếp làm ở bên trên cũng không sao cả.
“Ưm… Chủ nhân… Em muốn…” Lâm Văn Tịch ôm anh, dùng thanh âm mềm mại nói.
Phía dưới của nam nhân lại cứng thêm vài phần. “Đã biết, tiểu lãng hóa, cái này cho em.”
1.2
Đặt Lâm Văn Tịch lên thảm, Lê Diễm tiếp tục hôn cậu, mà phần áo bên trên đã sớm bị cởi ra, tay anh đang nắm kéo đầṳ ѵú bên trên.
“Ưm… A…” Lâm Văn Tịch không ngừng dùng phía dưới cọ lên bụng nam nhân, muốn anh nhanh cho mình, hai cái tiểu huyệt bên dưới đã không ngừng mấp máy, đang chờ nam nhân đến ngắt hái.
Cách lớp quần, Lê Diễm bắt lấy phía dưới đã ướt của Lâm Văn Tịch, cười khẽ nói, “Bảo bối, sao lại đói khát thành như vậy chứ.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Văn Tịch trở nên đỏ bừng, “Còn… Còn không phải tại chủ nhân… Nhanh cho em… Em muốn…”
“Muốn cái gì?”
“Muốn thịt heo bổng… Của chủ nhân… Hung hăng thao hai cái tao huyệt của em…” Mặt trướng đến đỏ bừng, ngay cả đôi mắt cũng không dám nhìn thẳng vào Lê Diễm.
“Ngoan lắm, hiện tại chủ nhân liền thao em, đã lâu rồi chưa đút em ăn, có phải đã cảm thấy rất trống rỗng hay không?”
Lâm Văn Tịch xấu hổ gật đầu.
“Tiểu Tịch có muốn tự mình ngoạn không?” Thật ra Lê Diễm vẫn nhớ rõ trong nhà có gậy xoa bóp cùng khiêu đản do tên Hạ Quân Dương kia đặc biệt mang tới, nếu như bé con không chịu nổi tịch mịch, tự mình ngoạn, cũng là chuyện rất bình thường, bất quá Lê Diễm vẫn có chút ăn giấm, chỗ đó của bé con, chỉ có thể để chính mình sáp vào.
“Không… Không có…”
“Hửm? Thật sự không có?” Lê Diễm cảm thấy rất ngoài ý muốn, “Lẽ nào sau khi chủ nhân đi, bảo bối cũng chưa từng muốn bị chủ nhân sáp hay sao?”
Lâm Văn Tịch từ từ nhắm hai mắt rồi lắc đầu, sao lại không muốn cho được… “Thế nhưng… Tiểu Tịch muốn được thịt heo bổng nong nóng… Của chủ nhân thao… Mà không phải… Là mấy thứ kia…”
Lời bé con nói ra bỗng chốc khiến tâm tình muốn tiếp tục đùa bỡn của Lê Diễm biến mất gần như không còn, không nói hai lời trực tiếp cởϊ qυầи của Lâm Văn Tịch ra, hoa huyệt phía trước sớm đã ướt đến không chịu nổi, đã sớm làm xong bước chuẩn bị để nam nhân tiến vào, cho nên lần này Lê Diễm cũng không có bao nhiêu ôn nhu, kéo hai chân của Lâm Văn Tịch lên cao, sau đó liền cắm ©ôи ŧᏂịŧ thô to của chính mình vào.
“Thật chặt.” Bình thường lúc làm đều cảm thấy bởi vì chỗ đó của bé con nhỏ hơn người khác nên rất chặt, hiện tại đã hơn một tuần lễ không có làm, Lê Diễm phát hiện dường như nơi đó còn chặt hơn nữa.
Mà Lâm Văn Tịch cũng hơi nhíu mày, tuy rằng đã phân bố ra rất nhiều dịch thể, nhưng nơi nhỏ hẹp đó bị nam nhân chen vào như vậy, vẫn sẽ có chút không khỏe.
“Có phải là không thoải mái hay không? Để tôi rút ra trước cái đã.” Nam nhân chỉ mới vào được phân nửa nhưng cũng không có tiến vào tiếp, bởi vì anh sợ Lâm Văn Tịch sẽ bị đau.
“Đừng.” Lâm Văn Tịch lập tức dùng chân quấn lấy hông của Lê Diễm, thân thể không tự chủ được đè xuống, ngậm lấy côn ŧᏂịŧ của nam nhân vào càng sâu.
“Chủ nhân đừng đi ra mà. Nhanh tiến vào thao em, em muốn sâu hơn…”
Mặc dù có chút không khỏe, nhưng càng nhiều hơn chính là cảm giác thỏa mãn nhờ sự tồn tại của nam nhân, muốn bị làm như vậy, muốn anh thao mình càng sâu hơn nữa.
“Thực đúng là một tiểu yêu tinh a.” Lê Diễm cảm khái, một bên cười tà mị một bên cắm toàn bộ ©ôи ŧᏂịŧ của mình vào.
“A… Đầy quá… Thịt heo bổng của chủ nhân thật nóng thật thoải mái…” Thân thể của bé con nằm trên tấm thảm trắng tinh, kèm theo làn da trắng nõn, khóe mắt rưng rưng, vẻ mặt thỏa mãn, bộ dáng vừa vô tội lại mang chút tao mị kia khiến cho nam nhân không cách nào kiếm chế được nữa, anh bắt đầu dùng sức trừu sáp, mỗi lần đều thao đến hoa hạch, bên trong sẽ phân bố ra rất nhiều dâʍ ŧᏂủy̠.
“A a… Thật thoải mái… Chủ nhân… Nhanh một chút… Ưm…”
“Tiểu tao hóa, thao chỗ này của em thì sao?” Nam nhân cố ý đỉnh một cái, nhất thời cả người Lâm Văn Tịch đều run lên.
“A… Không… A…ha… Đừng thao nơi đó…”
“Lúc chủ nhân không có nhà, Tiểu Tịch có nhớ chủ nhân hay không?”
“Có a… A…ha… Rất nhớ… Rất nhớ… A… A… chủ nhân chậm một chút… A…”
“Tôi cũng rất nhớ Tiểu Tịch nha, còn có ở đây của Tiểu Tịch nữa.” Nam nhân nói rồi, một bên tìиᏂ ɖu͙© xoa lên cánh mông của Lâm Văn Tịch, một bên hung hăng thao cậu.
“A… Tiểu Tịch… Cũng nhớ thịt heo bổng… Của chủ nhân… A… Sắp bị sáp chết… Không được… A…”
Lê Diễm chắt lưỡi, thật không nghĩ tới mình đi lâu như vậy, bé con sẽ thèm khát mình đến thế này đây, vậy mà lại dám nói ra nhiều lời dâʍ uế như thế, Lê Diễm nào biết rằng vào thời điểm Lâm Văn Tịch cho rằng anh phải rời khỏi mình cậu đã có bao nhiêu khủng hoảng, bây giờ có bao nhiêu muốn xác nhận nam nhân còn đang ở bên cạnh mình.
“Thật chặt, bảo bối, bên trong em nóng quá, cắn chặt tôi không chịu buông nha.” Lê Diễm còn cố ý tách rộng chân của Lâm Văn Tịch ra, nâng eo của cậu lên, để cậu có thể thấy rõ cái chỗ đó của mình đang bị nam nhân trừu sáp.
Lâm Văn Tịch nhìn mỗi lần cự vật tím đỏ đều rút ra khỏi hoa huyệt nho nhỏ của mình sau đó lại tiến vào, bị chấn động trên nhiều phương diện khiến tiểu huyệt bên trên của cậu cực thỏa mãn, nhưng phía dưới lại trống rỗng khó nhịn.
“A…ha… Chủ nhân… Đừng chỉ làm mặt trên… Tiểu huyệt phía dưới… Cũng rất ngứa… Muốn được thịt heo bổng… Của chủ nhân… Sáp vào…” Lâm Văn Tịch một bên giãy dụa nghênh hợp với sự trừu sáp của nam nhân, một bên lãng kêu muốn lỗ nhỏ trống rỗng bên dưới cũng được thỏa mãn. Lúc nhìn thấy nam nhân đang thao bên trên của mình, bởi vì thân thể được điều giáo đã trở nên cực kỳ nhạy cảm, vì thế tiểu huyệt phía dưới cũng đã bắt đầu co rút lại để phân bố ra dâʍ ŧᏂủy̠, ngứa ngáy như kim châm, muốn bị một vật thật lớn thật nóng đâm đâm vào.
“Tao huyệt bên dưới cũng muốn bị thao sao?” Nam nhân luật động, hoàn toàn không để ý đến bởi vì trừu sáp và kᏂoáı ©ảʍ mà cơ thể Lâm Văn Tịch đã chảy ra dâʍ ŧᏂủy̠ thấm ướt cả tấm thảm, cũng không thèm quan tâm đến sau khi mấy thứ kia bị làm dơ căn bản là rất khó giặt sạch, bất quá thì mua thêm một cái mới mà thôi.
“A… Chủ nhân… Muốn… Phía dưới ngứa quá… Thật là khó chịu… A a… Muốn bị thao… A…”
Nam nhân lập tức rút côn ŧᏂịŧ bên trong hoa huyệt của Lâm Văn Tịch ra, mặt trên của nó dính đầy dâʍ ŧᏂủy̠ được chảy ra từ cơ thể của bé con, đồng thời chính qυყ đầυ của Lê Diễm cũng phân bố ra dịch thể, có thể thấy được là có bao nhiêu sảng khoái. Từ từ đè ép côn ŧᏂịŧ ẩm ướt lên cúc huyệt của Lâm Văn Tịch, anh biết đã lâu không có làm nên chắc chắn nếu so với phía trên thì bên dưới sẽ càng chặt hơn, thoải mái hơn, chỉ là anh lại lo nếu cứ như vậy mà tiến vào trong đó sẽ khiến em ấy bị thương mất.
“A… Chủ nhân… Đừng làm như vậy… Mau vào…” Vừa nãy thân thể còn đang đứng trên đỉnh cao của kᏂoáı ©ảʍ, thoáng cái lại mất đi âu yếm, bên trên cảm thấy trống rỗng, phía dưới thì nam nhân lại không chịu đi vào, chỉ đánh vòng ở bên ngoài khiến cho Lâm Văn Tịch càng thêm khó chịu, đột nhiên cậu lại nảy sinh chút ý tưởng dâʍ đãиɠ, phải chi nam nhân có hai cây thì tốt rồi, lập tức cậu liền cảm thấy xấu hổ không gì sánh được vì cái ý nghĩ kia của mình, chỉ hận không thể tìm một cái động để chui vào. Không phải là cậu hi vọng bị 2 người thao, càng không phải là bởi vì nam nhân không thể thỏa mãn mình, chỉ là nhìn thấy nam nhân như vậy, đột nhiên cậu lại toát ra cái loại ý nghĩ này mà thôi.
1.3
“Thất thần hả, rất không ngoan nha.” Nam nhân không biết Lâm Văn Tịch đang suy nghĩ cái gì, nhưng thấy bộ dáng cậu đỏ mặt trầm ngâm trong chính thế giới riêng của mình, liền khó chịu mà dùng qυყ đầυ đâm chọc vào cúc huyệt của cậu.
“A… Chủ nhân… Tiến vào…” Cảm nhận được qυყ đầυ to lớn của nam nhân vừa mới cắm vào rồi lại rút ra khỏi nơi đó của mình, cái chỗ vừa mới bị căng đầy lại mất đi âu yếm liền thấy trống rỗng khó nhịn gấp bội, Lâm Văn Tịch chịu không nổi mà giãy dụa, cậu muốn nam nhân tiến vào.
“Vừa nãy mới nghĩ đến chuyện gì?”
“Không… A… Đang nghĩ về chủ nhân…” Qυყ đầυ của nam nhân lại đỉnh vào, Lâm Văn Tịch nắm chặt thời cơ ra sức siết lại một cái, nhằm níu kéo cự bổng của nam nhân.
Thiếu chút nữa Lê Diễm đã ngừng thở, bé con này thực sự là càng ngày càng dâʍ đãиɠ rồi đó.
“Tiểu tao huyệt siết thật chặt a.”
“Bởi vì muốn chủ nhân… Ưm a…”
“Vậy cho em nè.” Lê Diễm nói xong, dùng sức một cái liền thao vào. Thẳng đến hoa tâm.
“A a… Thật đầy…” Lâm Văn Tịch còn chưa kịp phản ứng, nam nhân đã bắt đầu chạy nước rút.
“Thoải mái sao?”
“Ưm a… A… Rất thoải mái… A…ha… Chủ nhân…”
“Qua ngày hôm nay, Tiểu Tịch liền trưởng thành nha.” Lê Diễm hôn lên chóp mũi cậu, cảm nhận chút mồ hôi ở bên trên, chúng mới vừa chảy ra vào lúc tình cảm mãnh liệt kia.
“A…ha… Chủ nhân…” Lê Diễm vươn lưỡi liếm lên chóp mũi của cậu, nhất thời Lâm Văn Tịch cảm thấy có hơi ngưa ngứa, giãy dụa trong lòng Lê Diễm cứ như một con mèo nhỏ vậy. “Chủ nhân còn có thể… Thích em sao…”
Không biết sao cậu lại hỏi ra một vấn đề như thế nữa.
“Tất nhiên.” Lê Diễm cười, “Nếu không thích, thì sao ở đây được như vậy chứ?” Dùng sức thao làm vài cái, để bé con cảm nhận được độ cứng và nhiệt độ của hạ thân.
“Ưm a… A… Đừng như vậy… A… ”
“Tiểu Tịch, sinh nhật vui vẻ.” Thanh âm của nam nhân rất trầm, vang lên bên tai Lâm Văn Tịch, gợi cảm khác thường, rất nhanh liền khiến Lâm Văn Tịch bắn ra.
Nơi giao hợp không ngừng chảy ra dâʍ ŧᏂủy̠, đã đọng lại thành một vũng trên tấm thảm trắng tinh, mặt trên tràn đầy vết tích ái muội.
Sau khi Lê Diễm phát tiết xong thì ôm bé con vào phòng tắm tẩy rửa, kết quả hai người lại làm thêm một lần nữa.
Lúc đi ra, đồng hồ đã sắp điểm 12 giờ, thế nhưng hai người cũng không vội vã đi ngủ, mà lại trở về phòng khách.
Tuy rằng sau khi trải qua đợt tình cảm mãnh liệt thì đã mệt chết đi được, thế nhưng Lâm Văn Tịch vẫn cố gắng hâm nóng toàn bộ thức ăn trên bàn một lần, nam nhân phong trần mệt mỏi gấp gáp trở về, nhất định còn chưa có ăn cái gì, hơn nữa cậu biết nam nhân vốn không thích ăn thức ăn được chuẩn bị sẵn trên máy bay, cho nên hôm nay cậu còn đặc biệt mua thật nhiều thức ăn nam nhân thích về nấu cho anh.
Một chiếc bánh sinh nhật đẹp mắt được đặt ngay trước mặt mình, đương nhiên Lê Diễm cũng có chút không được tự nhiên, bởi vì anh chưa từng cùng ăn mừng sinh nhật với người khác, đến nỗi chính anh, cũng chưa từng để tâm đến ngày kỷ niệm này, cảm thấy hình như trẻ con đều thích bánh kem, thế là trên đường về nhà anh cố ý ghé qua tiệm bánh đặt người ta làm riêng một cái.
Cứ như vậy, sau khi trải qua đợt tình cảm mãnh liệt, hai người làm ổ trên ghế sô pha mỗi người đút nhau một muỗng bánh kem, nếu như là lúc trước, tuyệt đối Lê Diễm sẽ không nghĩ đến chính mình lại có thể ăn cái thứ bánh ngọt dành cho trẻ con này đâu, ngẫm nghĩ, chính là ở cùng một chỗ với Lâm Văn Tịch sẽ bất đồng đi.
Ăn ăn hai người liền biến thành miệng đối miệng.
“Tiểu Tịch, em thật ngọt a.” Nam nhân nói xong, còn không quên dùng lưỡi chạm chạm môi của cậu.
Lâm Văn Tịch đỏ mặt đánh anh, “Rõ ràng chính là tại bánh kem ngọt mà.”
“Còn hơn cả bánh kem, tôi thích ăn em hơn.” Nói rồi nam nhân liền nhào tới.
“Không phải vừa mới làm xong sao.” Lâm Văn Tịch vô cùng kinh ngạc, có chút đỏ mặt vì ban nãy bản thân vừa mới chủ động, thế nhưng càng thấy ngượng ngùng vì nhu cầu của nam nhân hơn. Anh ấy không biết mệt sao…
“Đối với em, lúc nào tôi cũng có thể cương được.” Nam nhân cọ vào cổ của cậu nói, trên người bé con có mùi bơ thơm ngát, rất thoải mái, “Không tin em cứ sờ sờ thử đi.”
Bé con Lâm Văn Tịch đỏ bừng mặt.
“Được rồi, không đùa em nữa. Có quà cho em nha.”
“Hửm?” Lâm Văn Tịch cảm thấy kỳ quái, không phải nam nhân đã mua bánh kem rồi hay sao? Còn có quà nữa? Rõ ràng đã từng mua điện thoại và máy tính cho mình rồi, mình cũng không có cần thêm cái gì đâu…
“Chủ nhân không cần.”
“Em còn chưa có nhìn tới nữa mà, sao lại biết là không cần chứ?” Lê Diễm mò vào túi áo khoái của mình, lấy ra một tờ giấy đưa cho Lâm Văn Tịch.
Chờ đến sau khi Lâm Văn Tịch mở ra liền kinh ngạc, thế mà lại là giấy tờ nhà của mình?
“Tôi biết đó là căn nhà em và mẹ đã sống mấy mươi năm, nhất định trước đây khi bị người khác đoạt lấy đã rất thương tâm đi, hiện tại tôi đã lấy về cho em rồi.”
Mắt Lâm Văn Tịch đỏ bừng, tuy rằng hiện tại cậu đã có “gia đình” thuộc về mình, nhưng cậu vẫn tồn tại tình cảm rất sâu đậm với căn nhà kia, đó là hồi ức duy nhất của cậu và mẹ, vẫn cho rằng sẽ không lấy về được, cho tới bây giờ cũng chưa từng kể cho nam nhân nghe, sao anh ấy lại biết…
“Cám ơn anh.”
“Bé ngốc, nói cái gì với tôi vậy chứ.” Lê Diễm cưng chiều sờ sờ đầu của cậu. “Muốn báo đáp tôi? Vậy đổi sang một cách đơn giản hơn đi.”
Lâm Văn Tịch có chút xấu hổ nên mặt cũng trở nên đỏ bừng, hôn phớt qua môi của nam nhân.
“Cứ như vậy?”
“Chủ nhân muốn thế nào?” Bé con có chút biết rõ còn cố hỏi.
“Như thế này nè.” Nam nhân nói xong, lại bổ nhào về phía cậu, bánh kem rơi xuống đất, không ai bận tâm, lúc Lê Diễm cởi sạch quần áo của cậu ra thêm một lần nữa, đồng thời cũng để bánh kem qua một bên, Lâm Văn Tịch chỉ cảm thấy lạnh sống lưng, lần này, nam nhân lại muốn đùa kiểu nào đây?