Thời gian trôi qua, nhìn đứa con mỗi ngày một lớn, Lâm Văn Tịch cứ cảm thấy trên người bé mang theo cảm giác của Lê Diễm, nhất là lúc còn chưa học được cười, không ít lần khiến cho Lâm Văn Tịch nhớ đến cái khuôn mặt than trước đây của ông xã mình. Cho dù sau này bé đã biết cười, nhưng khi cười rộ lên cũng cực kỳ giống với Lê Diễm, cảm giác có chút lãnh diễm. Ừm, con gái giống ba cũng rất tốt, cho nên Lâm Văn Tịch càng thương yêu đứa bé này nhiều hơn.
Dạo gần đây chuyện Lâm Văn Tịch hay làm nhất chính là ngồi đờ ra nhìn về phương xa, Lê Y Tình cũng rất biết điều, vẫn luôn không khóc không quấy, lần đầu tiên bé nói được từ "ba ba", ở trong điện thoại Lâm Văn Tịch đã khóc rối tinh rối mù với Lê Diễm. Vào giờ khắc này Lê Diễm cũng có một loại xúc động muốn bay về ôm chặt lấy cả hai người bọn họ vào trong lòng mình.
"Tiểu Tịch." Hôm nay lúc Lâm Văn Tịch đứng đờ ra trước cửa sổ, Lê Tông Sinh kêu cậu một tiếng.
"Ông nội, làm sao vậy?" Lúc ban đầu dù có làm thế nào Lâm Văn Tịch cũng không sửa miệng kêu Lê Tông Sinh là ông nội được, cứ cảm thấy cách gọi này đã khuyết thiếu mười mấy năm trong lòng mình, khi kêu lên sẽ có chút kỳ quái. Cậu cũng đã quen gọi ông là Lê lão gia rồi. Thế nhưng sau khi Lê Tông Sinh lần lượt sửa đúng lại, Lâm Văn Tịch mới chậm rãi thay đổi cách gọi được.
"Mấy năm nay... Ông vẫn không có hỏi... Con và mẹ, ở bên ngoài có tốt không?" Dù sao Lâm Văn Tịch cũng là cháu mình a, không thể nào không có tình cảm được, thế nhưng lòng tự tôn nhiều năm như thế khiến cho ông không có cách nào hạ mình quay lại tìm đứa nhỏ này, cũng không có cách nào đón mẹ của Lâm Văn Tịch vào cửa. Không nghĩ tới tạo hóa trêu người, nó và con trai nhỏ của mình lại yêu nhau, hơn nữa ông nhìn ra được, nó rất yêu Lê Diễm.
Nghe đến đó không biết tại sao viền mắt của Lâm Văn Tịch lại đỏ lên, trải qua nhiều năm như thế vẫn chưa từng có ai hỏi thăm chuyện của mẹ, không nghĩ tới Lê Tông Sinh sẽ quan tâm mình, cậu biết, kỳ thực ba rất yêu mẹ, chiếc vòng cổ kia đã đại biểu cho tất cả rồi.
"Mấy năm nay mẹ bị bệnh cũng hơi cực, kỳ thực không có gì đặc biệt cả."
Đã từng phải trải qua nhiều năm tháng vất vả như thế nhưng Lâm Văn Tịch chỉ tóm tắt bằng một câu, Lê Tông Sinh cũng không biết nên nói cái gì, chỉ nhìn Lâm Văn Tịch như có điều suy nghĩ, trong lòng cảm khái nghìn vạn lần. Trong cuộc sống về sau ông đối xử với đứa nhỏ này càng thêm từ ái hơn.
※
Một năm sau.
"Chào tổng tài. Chào thư ký Lâm."
"Vâng, chào mọi người." Trên suốt đoạn đường đi Lâm Văn Tịch đều mỉm cười đáp lại toàn bộ những người đã chào hỏi mình, còn Lê Diễm vẫn là một bộ mặt than lãnh khốc lướt ngang qua bọn họ như trước. Lâm Văn Tịch vừa chạy đuổi theo anh, còn không quên bận tâm đến mọi người.
"Diễm, đừng đi nhanh như vậy mà." Lâm Văn Tịch ôm lấy tài liệu chạy ở phía sau, khẽ lầm bầm oán trách.
"Sao vậy, đêm qua bị mệt hả?" Sau khi vào thang máy, Lê Diễm buồn cười kéo cậu qua, chậm rãi mát xa phần eo của Lâm Văn Tịch. Nhớ tới chuyện tối hôm qua, cùng với động tác ái muội của nam nhân vào ngày hôm nay, bé con đang được ôm trong lòng lập tức đỏ mặt.
"Dạ..." Khẽ dựa vào nam nhân, trong thang máy không có một bóng người, nhờ vậy Lê Diễm lớn mật cưng chiều ôm lấy cậu. Số đang hiện lên trong thang máy là tầng 32, là tầng lầu của riêng Lê Diễm, bất kỳ người nào cũng không thể tùy tiện tiến vào tầng này.
Lê Diễm, vẫn là tổng tài của Vũ Hoàng, nhưng hôm nay tập đoàn Vũ Hoàng đã không còn là Vũ Hoàng của ngày xưa nữa, Lê Diễm đã đưa mấy hạng mục dưới tay mình năm đó vào tập đoàn này, khiến cho phạm vi của tập đoàn Vũ Hoàng càng thêm rộng mở, quy mô càng làm càng lớn, không chỉ nổi tiếng ở trong nước mà đã vang danh ra ngoài thế giới, cũng bởi vậy mà danh tiếng của Lê Diễm chỉ mới hơn 30 tuổi đã vang dội khắp trong và ngoài nước, trở thành tình nhân trong mộng của phần lớn thiếu nữ phu nhân, đã có không ít thiên kim nhà giàu đạp phá cửa nhà Lê gia, muốn trở thành phu nhân của Lê gia, cho dù không thể làm phu nhân của anh, có thể trải qua một đêm tuyệt vời với anh cũng là vinh hạnh của mình, nhưng đến cả chuyện đó cũng không thể xảy ra, bởi vì nghe nói anh sớm đã có vợ, hơn nữa vẫn luôn bảo vệ người vợ kia rất tốt, không để cho người ngoài biết, hơn nữa cho dù có biết thì cũng không làm gì được, bởi vì Lê Diễm còn có một thân phận khác, đó là bang chủ của Thiên Hà bang. Trong vòng ba tháng ngắn ngủi sau khi Lê Diễm trở về từ nước ngoài, tất cả mọi chuyện đều xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất. Thành quả huấn luyện một năm ở nước ngoài, nếu chỉ nói thôi thì cũng nhìn không ra được, sự thật, vẫn là Lâm Văn Tịch hiểu rõ nhất... Ví dụ như... Biểu hiện ở bên ngoài vẫn bình thường, thế nhưng sau khi cởϊ qυầи áo ra, đúng là cơ bắp trên người nam nhân đã săn chắc hơn không ít, da cũng bị ăn nắng trở nên đen hơn một chút, còn có chính là... Độ bền và độ mạnh lúc tối lại lợi hại hơn trước đây không biết bao nhiêu lần mà nói! Hiện tại càng ngày càng khiến cho Lâm Văn Tịch chịu không nổi...
Lê Diễm còn tiến bộ ở những phương diện khác nữa... Đương nhiên không thể thực tiễn ở trên người Lâm Văn Tịch được rồi. Sở dĩ lựa chọn ra nước ngoài là bởi vì ở đó mới có tổ chức huấn luyện tốt nhất, vô luận là phần cứng hay phần mềm. Sau khi trở về từ nơi đó, thực lực của Lê Diễm đã không có cách nào bị người khác khinh bỉ được nữa, anh nhanh chóng sàng lọc ra rất nhiều nằm vùng ẩn núp trong bang, cùng với các loại cơ sở ngầm của kẻ địch, còn có một số người hủ bại vô năng nữa. Khiến cho thực lực trong bang trở nên càng cường đại hơn, cũng tụ họp được lòng trung thành của mọi người lại.
Đương nhiên kỳ thực thì mấy chuyện này cũng không phải trọng điểm, trọng điểm là cuối cùng nam nhân mà Lâm Văn Tịch chờ mong cũng đã trở về, cuối cùng lại có thể một lần nữa ở cùng một chỗ với anh. Bọn họ ra nước ngoài đăng ký kết hôn, bây giờ Lâm Văn Tịch đã 19 tuổi, dọn về nhà cũ của Lê Diễm cùng với con gái, mộ của mẹ cùng với mộ của ca ca Lê Diễm, cũng chính là cha ruột của cậu, đã được hợp lại cùng một. Lâm Văn Tịch nghĩ, cuối cùng bọn họ cũng đã có thể ở cùng với nhau rồi.
Bất quá về sau Lâm Văn Tịch phát hiện nam nhân cứ không ngừng bận rộn, xoay quanh giữa công ty và bang phái, mà mình thì cứ ở nhà chăm sóc con cả ngày, dần dần cũng cảm thấy có chút đứng ngồi không yên, cậu muốn được ở cạnh nam nhân, hơn nữa, cậu cũng muốn đi ra ngoài làm việc... Cậu chỉ mới 19 tuổi, nếu như những năm tháng sau này cậu đều phải trải qua cuộc sống làm nội trợ của gia đình, đột nhiên cảm thấy có chút 囧, hơn nữa cậu cũng là nam sinh, không muốn để Lê Diễm phải nuôi cậu. Mà trong khoảng thời gian này tiệm sách của Trần Mặc vẫn chưa mở cửa lại, cả ngày không có việc gì làm liền lủi sang nhà mình. Sau khi nói với nam nhân rằng cậu muốn đi làm, không nghĩ tới Lê Diễm lại thực sự suy xét, cuối cùng tìm cho cậu một phần công việc khiến cậu cảm thấy đặc biệt hài lòng, đó chính là làm thư ký của Lê Diễm. Cả ngày được chạy tới chạy lui với anh, Lâm Văn Tịch cảm thấy rất hài lòng.