Nơi Xa Nhất Là Ngay Bên Cạnh

Chương 17: Người giúp việc khôn khéo




Bản thân Lê Diễm không có con nhỏ, anh cảm thấy nếu như đứa nhỏ Lâm Văn Tịch này ít thêm vài tuổi nữa liền có thể làm con trai của anh rồi, còn về phần giúp con trai mua sắm, anh cũng chỉ có khả năng nghĩ tới những thứ này thôi.

"Cái này là màu xanh nhạt đó, cậu không thích sao?" Lê Diễm cầm lấy áo ngủ, không cảm thấy có cái gì không đúng cả.

Lâm Văn Tịch đỏ mặt, kỳ thực cậu thấy áo ngủ này rất đẹp mắt, chính là con thỏ ở bên trên kia...

"Cái này rất thích hợp với cậu a." Tựa như nhìn thấu thiếu niên đang lưu tâm đến cái gì, Lê Diễm liền lên tiếng, biểu tình nghiêm túc cứ như đang thảo luận về các dự án của công ty vậy. Đúng vậy, con thỏ bên trên kia cực kỳ giống biểu tình của đứa nhỏ này vào thời điểm chấn kinh. (không biết vì sao tôi lại tà ác nghĩ tới biểu tình thời điểm "thụ tinh" ==orz) (chấn kinh theo Hán Việt là thụ kinh [受惊] còn thụ tinh là [受精], do hai từ này đồng âm đều đọc là shòujīng nên tác giả mới có liên tưởng này)
Lâm Văn Tịch thẹn thùng để quần áo vào trong xe đẩy, sau đó mới nói: "Kỳ thực Lê tiên sinh... Anh không cần mua cho tôi nhiều đồ như vậy..."

"Lê tiên sinh?" Lê Diễm nhíu nhíu mày, khi đứa nhỏ sử dụng cách xưng hô này, anh luôn cảm thấy rất kỳ quái, hơn nữa còn vô cùng lạ lẫm "Đừng gọi là Lê tiên sinh."

"Như vậy nên kêu như thế nào đây?" Lâm Văn Tịch mở to cặp mắt đen nhánh nhìn về phía gương mặt đẹp trai của Lê Diễm, "Lê... Thúc... Thúc... ?"

Nghe được ba chữ kia thiếu chút nữa Lê Diễm đã bị nước miếng của chính mình làm cho sặc, kêu thúc thúc? Mặc dù tuổi của mình không sai biệt lắm có thể ngang hàng với ba của cậu ấy, bất quá... Kêu thúc thúc luôn cảm thấy rất không được tự nhiên đi... Hôm nay Lê Diễm mới phát hiện thì ra nhanh như vậy chính mình đã bước sang độ tuổi của mấy ông chú rồi sao?
"Vẫn là cậu trực tiếp gọi tôi Lê Diễm đi." Lê Diễm nhàn nhạt nói.

"Cảm giác... Không được lễ phép cho lắm a..." Thiếu niên nhỏ giọng mở miệng nói.

"Không sao đâu. Cứ gọi như vậy là được." Lê Diễm nói xong liền đẩy xe đến quầy thu ngân để tính tiền.

Lúc trở về, Lâm Văn Tịch ngồi trên chiếc xe cao cấp của Lê Diễm, nhìn nam nhân trầm ổn đang lái xe ở bên cạnh, giờ khắc này cậu thực sự cảm thấy người này chính là nam nhân mà năm năm trước mình đã từng gặp qua, chỉ là hôm nay sinh ra nhiều thêm một phần thành thục ổn trọng, lại càng thêm hấp dẫn tầm mắt của cậu.

Lê Diễm cảm giác được ánh mắt của thiếu niên, quay đầu sang hỏi: "Làm sao vậy?"

"Không có gì." Lâm Văn Tịch lắc đầu, cảm thấy trên mặt đã có chút nóng. Vào thời điểm Lê Diễm quay đầu sang chỗ khác, cậu mới nhỏ giọng thốt lên một câu, "Cảm ơn."
Cảm ơn anh đã giúp mình, cũng muốn cảm ơn anh đã cho mình ở lại nơi này.

Chuyện đêm hôm đó, hai người cũng không nhắc lại nữa, tựa như đó thật sự chỉ là một chuyện ngoài ý muốn. Dần dần trong lòng Lâm Văn Tịch cũng đã không còn khúc mắc nữa, chỉ là, có chút mất mát không rõ mà thôi.

Bất quá những ngày tiếp theo, Lâm Văn Tịch càng thêm nỗ lực làm việc.

Trải qua mấy ngày ở chung, Lâm Văn Tịch cũng đã biết được Lê Diễm không chỉ là một người có tính khiết phích mà còn rất kỹ tính nữa, do đó mỗi ngày cậu đều lau chùi sàn nhà đến sạch bóng, sau đó lại cực kỳ nghiêm túc trải tấm thảm màu trắng cực kỳ cao cấp kia ra, cẩn thận để không làm dơ nó, không những vậy cậu còn đều lau sạch sẽ từng góc chết trong nhà, ngày đầu tiên lúc trở về Lê Diễm nhìn thấy căn phòng không nhiễm một hạt bụi, khóe miệng gợi lên một cái mỉm cười không dễ phát hiện. Lâm Văn Tịch không biết anh làm việc ở nơi nào, liền ngượng ngùng hỏi thăm, chỉ vì cậu muốn nhớ kỹ thời gian mỗi ngày anh đi làm cùng tan tầm, sau đó nấu cơm cho anh.
Hôm nay, lúc Hạ Quân Dương đến Lâm Văn Tịch vẫn còn đang mặc chiếc tạp dề có in hình thỏ con, một đôi mắt to tròn nhìn anh, còn kém trên đầu gắn thêm hai cái lỗ tai nữa liền hoàn hảo rồi, "Hi, bé dễ thương. Chỉ có một mình em thôi sao?"

"Dạ, Lê thúc thúc vẫn chưa về." Ở trước mặt người khác, cậu vẫn là không dám gọi thẳng tên Lê Diễm.

Lê thúc thúc? Hạ Quân Dương nghe thấy cách gọi của Lâm Văn Tịch, thiếu chút nữa liền phun ra.

"Bé dễ thương, kỳ thực em có thể gọi cậu ấy là A Diễm, cậu ấy rất thích người khác gọi như vậy nha." Hạ Quân Dương chớp chớp mắt nói.

Đôi mắt xinh đẹp của Lâm Văn Tịch lập tức sáng lên, "Thật vậy sao?"

"Ừa ừa. Cứ gọi như vậy đi." Hạ Quân Dương cười đến có chút gian trá. Đứa nhỏ đơn thuần này thật là đáng yêu quá đi mà.

"Em đang làm cái gì vậy hả? Thơm quá."
"Em đang làm canh cá, bởi vì mấy ngày nay Lê thúc thúc đều phải thức đêm, cho nên muốn chuẩn bị vài món ăn ích khí cùng bổ huyết."

"À. Bé dễ thương thực tri kỷ nha." Hạ Quân Dương cười nói, trước đây còn cảm thấy Lê Diễm dùng 50 vạn để mướn một người giúp việc thật sự là có chút kì quái, bất quá bây giờ lại thấy như vậy vô cùng tốt, trước đây đã từng đuổi nhiều người giúp việc như vậy, không biết người này có thể làm vừa lòng cậu ấy được hay không đây.

Nghe Hạ Quân Dương khen mình, gò má của Lâm Văn Tịch đã có chút phiếm hồng. Nói câu cảm ơn sau đó nhanh chóng chạy vào phòng bếp.

Lê Diễm trở về, thấy trên bàn đã dọn sẵn thức ăn, vẫn còn đang bốc lên hơi nóng, hiển nhiên nhóc con kia đã tính chính xác thời gian mình trở về rồi, trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp.
Lúc này mới nhìn thấy Hạ Quân Dương đang ngồi trên ghế sa lon, "Tại sao lại tới đây?"

"Tới xem thử bé giúp việc của nhà cậu một chút nha." Hạ Quân Dương cố ý dùng khẩu khí mập mờ để trả lời. Cũng may Lâm Văn Tịch còn đang ở phòng bếp, không thôi phỏng chừng đã đỏ mặt rồi.

Nghe thấy tiếng động, Lâm Văn Tịch nhô đầu từ phòng bếp ra.

"Anh đã về rồi sao? Tôi lập tức bưng canh ra." Nói rồi Lâm Văn Tịch lại bắt đầu bận rộn.

"Nhìn xem, không ngờ bé dễ thương có thể làm giỏi như vậy, tớ đã hơi hiểu lí do cậu để em ấy trở thành người giúp việc rồi."

"Ừm." Lê Diễm nở nụ cười, "Tớ đi thay quần áo." Sau đó liền đi lên lầu.

Để lại Hạ Quân Dương ngây ngốc đứng tại nơi đó. Cậu ấy vừa mới...cười?

Buổi tối lúc ăn cơm chiều, Lâm Văn Tịch đang thu dọn bàn ăn, còn Lê Diễm và Hạ Quân Dương thì ngồi trên ghế sô pha nói chuyện phiếm với nhau.
"Bên Uông Kiếm Quốc thế nào rồi?"

Lê Diễm nhún nhún vai, "Hình như lão đầu nhà tớ cũng đã biết chuyện lần trước rồi, hiện tại buộc chúng tớ phải nhanh chóng kết hôn. Nam nhân kia thì không biết như thế nào." Hôn ước của Lê Diễm là do ba anh và Uông Kiếm Quốc chỉ phúc vi hôn quyết định, căn bản không tới phiên anh lên tiếng, hiện tại nghĩ lại cũng thấy thật buồn cười, nhưng lão nhân gia thủy chung khăng khăng giữ vững lời hứa.

"Vậy nên làm sao bây giờ."

"Không sao cả, cứ tùy tình hình mà hành động."

Đúng lúc này, Lâm Văn Tịch bưng hoa quả đã được cắt tỉa đặt lên bàn. Trên chiếc đĩa thủy tinh trong suốt bày đủ các loại hoa quả đầy màu sắc, tuy rằng cũng không phải được cắt theo quá nhiều kiểu, nhưng mỗi miếng đều được cắt rất tỉ mĩ, rất hấp dẫn người khác, nhìn qua phi thường ngon miệng.
Hạ Quân Dương dùng tăm cắm một miếng đưa vào trong miệng, sau đó cắm thêm một miếng mang theo bộ dáng trêu ghẹo nhìn Lâm Văn Tịch, "Bé dễ thương món này ăn ngon lắm á, đến để tôi đút em một miếng."

"Không cần đâu." Thiếu niên bị chọc đến xấu hổ, nhìn thoáng qua Lê Diễm đang ngồi bên cạnh, sau đó xoay người vào phòng.

Khi nãy cậu loáng thoáng nghe được bọn họ đang nói đến chuyện kết hôn, Lê Diễm anh ấy sắp kết hôn rồi sao? Cũng đúng thôi, một nam nhân giống như anh, không kết hôn mới là chuyện không bình thường đi? Lâm Văn Tịch nghĩ nghĩ, trong ngực lại cảm thấy rầu rĩ.