Lê Diễm vuốt ve gương mặt tái nhợt của Lâm Văn Tịch, cẩn cẩn thận thận cứ như cậu là một món đồ sứ quý giá.
"Nhất định phải cố gắng chịu đựng, bác sĩ sắp đến rồi."
"Dạ." Lâm Văn Tịch gật đầu, mồ hôi không ngừng trượt từ trên trán xuống, "Chủ nhân... A... Phía dưới... Ướt quá... Rất khó chịu..."
Sợ rằng đã thực sự vỡ nước ối rồi, lúc này Lê Diễm cũng gấp đến không biết làm sao, anh biết nếu như nước ối chảy ra quá nhiều, mà đứa bé lại chưa ra ngoài được, rất có thể sẽ khiến cho em bé chết ngộp ở trong bụng mẹ, nhưng ở cái chỗ đến cả chim cũng không thèm ị này thì không có cách nào gọi 120 được, hơn nữa lại còn là địa bàn của hắc đạo, khắp nơi đều là người chết, nếu để người khác nhìn thấy sẽ càng khó xử lý hơn, không thể kinh động đến người ngoài, chỉ có thể chờ người của mình đến giúp đỡ thôi.
"Ừm để tôi đi ra ngoài tìm thử có cái nệm nào êm êm một chút không, Lê Diễm, anh kêu Tiểu Tịch nâng đùi lên, sau đó cởϊ qυầи ra đi."
Lê Diễm gật đầu, kỳ thực anh có hơi thống hận tại sao mình lại không học chút kỹ thuật đỡ đẻ vậy chứ, cho tới bây giờ anh chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày con của Lê Diễm anh lại được sinh ra trong một hoàn cảnh chật vật như thế, thực đúng là tạo hóa trêu người mà.
Giúp Lâm Văn Tịch cởi chiếc quần ướt đẫm ra, phát hiện thật sự đã có không ít dịch thể chảy ra, may là còn chưa thấy máu, nếu như chảy máu liền phiền toái rồi. Sợ em ấy sẽ bị cảm lạnh, Lê Diễm lại cởi một cái áo của mình ra đắp lên trên người Lâm Văn Tịch.
"A... Chủ nhân... Đau quá... A nha..." Lâm Văn Tịch siết chặt lấy tay áo của Lê Diễm, gần như móng tay đã bấu vào thịt, rõ ràng là thời tiết đang rét lạnh, trên trán Lâm Văn Tịch lại không ngừng chảy ra mồ hôi.
"Đau quá... Chủ nhân... Hình như sắp nứt ra rồi... A a a..." Lâm Văn Tịch chỉ cảm thấy bụng của mình động đậy ngày càng lợi hại, phần dưới xương chậu cũng có cảm giác sắp vỡ ra, cực kỳ khó chịu, rất muốn nhanh chóng sinh đứa bé này ra, thế là cậu dùng sức rặn ra mà không theo bất kỳ một phương pháp nào, rất nhanh liền mệt mỏi, thế nhưng hình như đứa nhỏ vẫn không có động tĩnh gì cả, chỉ chuyển động ở bên trong, "A... Tại sao con còn chưa ra... A..." Lâm Văn Tịch bị cơn đau dằn vặt chịu không nổi, thầm muốn để em bé đi ra sớm một chút.
"Bảo bối... Không sao đâu… Trước đừng dùng sức, em nên cố giữ thể lực, rất nhanh sẽ có người tới thôi." Lê Diễm hạ thấp giọng ghé vào lỗ tai cậu an ủi, sợ em ấy dùng lực quá mức đợi đến chút nữa lại kiệt sức, lại sợ em ấy dùng sức loạn lên sẽ làm bị thương cục cưng của mình, chỉ có thể an ủi em ấy trước, tay anh vuốt ve lên bụng của Lâm Văn Tịch, cảm nhận được vật nhỏ bên trong động đến thực sự lợi hại, thảo nào Lâm Văn Tịch lại đau thành như vậy, Lê Diễm đau lòng một trận, nhưng anh cố tự nói với mình rằng không thể loạn, bởi vì hiện tại Lâm Văn Tịch và đứa bé đều rất cần anh.
"Tiểu Tịch, mau tới ăn đỡ cái này đi." Lúc này Trần Mặc đã trở về, không biết y tìm được một ít nước sôi và bánh mì từ đâu ra. Trước tiên y xé nhỏ bánh mì ra rồi thấm chút nước nóng, sau đó đưa tới bên môi Lâm Văn Tịch.
Lâm Văn Tịch đau đến mức đầu óc sắp mơ màng, làm gì mà còn tâm tư để ăn này nọ, cậu chỉ liều mạng lắc đầu, "Em không muốn... Đau quá... A..."
"Ngoan, bảo bối, ăn một chút đi, phải ăn em mới có sức được."
"Đúng vậy, Tiểu Tịch, cả ngày nay em chưa ăn gì rồi, bộ dáng như vậy sao có thể sinh cục cưng ra được chứ."
Thế nhưng căn bản là Lâm Văn Tịch không nghe nổi lời bọn họ nói, cậu chỉ cảm thấy rất đau, toàn thân đều đau đớn, càng ngày cảm giác ở phần bụng dưới càng trở nên sâu sắc. Thế nhưng mình lại sắp hết sức rồi, đến cả tiếng rêи ɾỉ cũng dần dần mong manh.
Lê Diễm biết nếu như cứ tiếp tục thế này cũng không phải là biện pháp tốt, thế là anh nhận lấy thức ăn trong tay Trần Mặc, dùng nước nóng ngâm mềm bánh mì cho vào trong miệng rồi sau đó chuyền qua miệng Lâm Văn Tịch, buộc cậu nuốt vào, hết miếng này rồi đến miếng khác, tuy rằng Lâm Văn Tịch thực sự không muốn ăn gì cả, nhưng mà cậu biết làm như vậy là vì tốt cho mình, thế là cậu chịu đựng cơn đau nuốt toàn bộ thức ăn do Lê Diễm đưa tới. Rất nhanh cậu đã ăn hết cả miếng bánh mì, Lê Diễm thấy thế mới đứng dậy. Bổ sung được chút năng lượng, Lâm Văn Tịch cũng đã khá hơn được một ít, thế nhưng cơn đau bụng đẻ vẫn cứ kéo dài.
Lúc này Trần Diệu Thiên cũng cầm lấy một cái nệm mềm mại chạy tới.
"Tôi đã gọi điện thoại, bọn họ sắp đến rồi. Hiện tại tình huống của Tiểu Tịch rất khẩn cấp, không thể chờ chuyển vào bệnh viện được, cho nên sẽ đỡ đẻ cho em ấy ngay tại chỗ này, lót cái này cho em ấy nằm trước đã, mặt đất rất lạnh, nếu như sau này để lại di chứng gì thì phiền lắm."
"Ừ." Lê Diễm gật đầu, cẩn thận xê dịch Lâm Văn Tịch, chuyển em ấy đang nằm trên áo của mình sang tấm nệm, để em ấy có thể thoải mái hơn một chút. Đúng lúc này đột nhiên ở phía dưới của Lâm Văn Tịch bắt đầu chảy ra vô số dịch thể hơi đục, bởi vì còn chưa đủ tháng cho nên không đạt tới màu trắng sữa, thế nhưng trong lòng mọi người cũng hiểu được lúc này nước ối đã vỡ ra rồi. Cũng ngay lúc này Lâm Văn Tịch dùng sức siết chặt tay, hàm răng nghiến lấy môi của mình.
Lê Diễm nhìn mà không ngừng đau lòng, nhẹ nhàng cầm lấy tay của cậu, không để cho em ấy tự bấu móng tay vào trong thịt của mình, mà để cho em ấy bấu lấy anh, cái tay còn lại đặt ở ngoài miệng Lâm Văn Tịch, để em ấy cắn ngón tay của anh thay vì tự cắn môi mình.
"Không... A... Không muốn..." Mặc dù đã đau đến mức hàm răng đều run lên, Lâm Văn Tịch vẫn kiên quyết không chịu cắn ngón tay của Lê Diễm, rơi vào đường cùng, Trần Mặc lập tức đi tìm một cái khăn lông khô đến cho cậu cắn.
"Nguy rồi, nước ối đã mang theo máu, hiện tại làm sao đây." Ba đại nam nhân vây quanh chỗ đó không biết nên làm thế nào cho phải, Trần Mặc đã sắp không đành lòng nhìn thẳng, mắt cũng hồng hồng, Trần Diệu Thiên ôm chặt lấy y, Lê Diễm ở một bên sốt ruột giúp cậu lau mồ hôi.
"Tiểu Tịch, em hãy dùng sức, nhìn thử xem hiện tại có thể đưa đứa bé ra ngoài không."
"Dạ..." Lâm Văn Tịch đã khôi phục được một ít thể lực, thế là cậu dùng lực một chút, lần này thực sự cảm giác được hình như có cái gì đó đang nứt ra, đau đến mức môi đều trở nên trắng bệch.
"A a..."
Đúng lúc này, cửa bị đẩy ra, vài vị bác sĩ vội vội vàng vàng đi vào, một khắc khi nhìn thấy bọn họ, ngược lại Lê Diễm cũng không có cảm giác thở phào nhẹ nhõm, bởi vì anh biết nỗi khổ của Tiểu Tịch còn đang nằm ở phía sau.
"Các anh ra ngoài trước đi, ở đây cứ giao cho chúng tôi, nhất định sẽ không có chuyện gì đâu." Người dẫn đầu chính là vị bác sĩ vẫn luôn kiểm tra thân thể cho Lâm Văn Tịch.
"Giao cho anh đấy." Trần Diệu Thiên và Trần Mặc đứng lên chuẩn bị đi ra ngoài, lại phát hiện Lê Diễm vẫn cứ ngồi chồm hổm ở chỗ đó nắm chặt lấy tay của Lâm Văn Tịch.
"Lê Diễm, anh..."
"Hai người đi ra ngoài đi. Tôi ở lại chỗ này."
Nghe được những lời này của Lê Diễm, không biết tại sao Lâm Văn Tịch liền thấy yên lòng. Cho tới bây giờ cậu còn chưa từng nghĩ tới, dưới tình huống như vậy chủ nhân vẫn ở cùng với mình. Nhìn nam nhân kia, Lâm Văn Tịch nở một nụ cười yếu ớt nhưng đầy ngọt ngào.
"Bảo bối, đừng sợ, có anh ở đây rồi."
"Dạ." Vẫn luôn biết có anh ở đây, cho nên em mới không sợ hãi.
Thấy cảnh này Trần Mặc và Trần Diệu Thiên đều xúc động một trận, thế là hai người đi ra ngoài chờ tin tức.
Trần Diệu Thiên và Trần Mặc vừa ra tới đều ngẩn người, bởi vì người đứng ở cửa, ngoại trừ Uông Kiếm Quốc ra, còn có... ba của Lê Diễm?
"Chào Lê bá bá." Trần Mặc đã từng thấy ông trên tạp chí, mà giữa Trần Diệu Thiên và Lê gia cũng coi như là bạn cũ. Lê Tông Sinh gật đầu, "Diệu Thiên, đã lâu rồi chúng ta chưa gặp nhau a, ba con vẫn khỏe chứ?"
"Gần đây ba con có chút không khỏe, nhưng cũng không có gì đáng ngại cả."
"Ừm... Lần sau ta sẽ đi thăm ông ấy một chút, vị này chính là..." Lê Tông Sinh chuyển đường nhìn nhìn về phía Trần Mặc.
"À, em ấy là Trần Mặc, đệ đệ của con."
Lê Tông Sinh hơi lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, "Tiểu công tử của Trần gia?"
"Dạ." Bởi vì từ nhỏ Trần Mặc đã được Trần gia bảo vệ rất tốt, có rất ít người chân chính biết được thân phận thật sự của y.
"Sao Tiểu Diễm còn chưa ra nữa?"
"Anh ta nói muốn ở lại cùng với Tiểu Tịch."