"Còn có, mấy người đang bao vây ở bên ngoài, cũng rút lui toàn bộ cho tao." Chu Long nhân cơ hội uy hϊếp.
Lê Diễm và Trần Diệu Thiên liếc nhìn nhau, vừa nãy trong quá trình đánh nhau bọn họ đã phân phó cho một nhóm người tiến vào viện trợ trước, bây giờ bảo bọn họ rút lui không thể nghi ngờ là tự đưa mình vào con đường chết, hơn nữa còn phải để súng xuống, đối với bọn họ cũng không có lợi, nhưng một khắc kia khi nhìn đến Chu Long đang chỉa khẩu súng đã được kéo cò vào đầu Trần Mặc, Lê Diễm và Trần Diệu Thiên vẫn cùng buông súng xuống đất.
"Đừng mà! Hai người các anh không cần lo cho em, trực tiếp gϊếŧ đi ra ngoài đi, em thực sự không sao mà." Trần Mặc gào thét với bọn họ, y biết không có súng hai người bọn họ chỉ có thể mặc cho người khác tấn công, cùng với chuyện khiến cho đến cuối cùng không có ai thoát ra được, còn không bằng để cho bọn họ gϊếŧ mình, ca ca và Lê Diễm dẫn Tiểu Tịch chạy ra ngoài, còn có thể có một đường sống.
"Mặc Mặc, anh sẽ không bỏ em lại bất kể như thế nào đi chăng nữa."
"Đúng vậy, Trần Mặc ca ca bọn em sẽ không bỏ anh lại đâu." Lâm Văn Tịch cũng mở miệng nói. Mặc dù Lê Diễm không có nói, nhưng ánh mắt cũng đã nói lên tất cả, giờ khắc này thiếu chút nữa nước mắt của Trần Mặc đã rơi xuống, đời này có thể quen biết với những người bạn như vậy, Trần Mặc y sống không uổng rồi.
Nhưng ngược lại Chu Long đứng ở một bên cười lạnh, "Tụi bây cho rằng bây giờ đang diễn phim 8h sao hả?! Nhanh lên đi, bảo người của tụi mày rút khỏi đây!"
Phim 8h: bên TQ 8h sẽ là giờ vàng để chiếu mấy phim kịch tình cẩu huyết
Lúc này tất cả lực chú ý của Chu Long đều đặt ở trên người bọn họ, mà lại không chú ý tới A Hổ đang đứng sát cửa, bất quá lúc này đây bởi vì Chu Long đã từng có vết xe đổ, cho nên gã phái người đứng phía sau mình bảo hộ, để tránh khỏi chuyện lại bị kẻ khác đánh bất ngờ từ phía sau. Vừa vặn từ góc độ này Lê Diễm có thể thấy được mặt của A Hổ, thế là chuyển cho anh ta một ánh mắt, A Hổ gật đầu, sau đó lặng lẽ xoay người rời đi.
Trần Diệu Thiên nói vài câu vào microphone, bảo bọn họ đều rút lui. Chu Long nghe vậy mới yên lòng.
"Hiện tại mày muốn thế nào mới bằng lòng thả cậu ấy?"
"Muốn thả người cũng dễ thôi, Lê Diễm, chúng ta tới cược một thứ." Khóe miệng Chu Long nhếch lên tạo thành một nụ cười khát máu. Lâm Văn Tịch đang đứng ở bên cạnh giật thót tim, siết chặt lấy mười ngón tay đang giao nhau với Lê Diễm. Nhưng ngược lại Lê Diễm lại cười cười không hề gì, anh sờ sờ đầu của Lâm Văn Tịch.
"Được, cược cái gì."
"Russian Roulette."
Nghe thấy thế đến cả sắc mặt của Trần Diệu Thiên cũng thay đổi, còn gương mặt của Trần Mặc thì đã trắng xanh. Ngược lại vẻ mặt của Lê Diễm rất thản nhiên, giống như cũng không sợ hãi gì vậy.
"Lê Diễm, đừng đáp ứng! Các anh không cần lo cho em!" Trần Mặc hô lên.
"Được." Một chữ đơn giản như thế khiến cho bất kỳ ai cũng không cảm thấy đó là một vụ đánh cuộc liên quan đến tính mạng.
"Đừng!" Lúc này người nói chính là Trần Diệu Thiên, anh nhìn thẳng vào Lê Diễm nói, "Lê Diễm, anh không cần phải làm đến mức này vì bọn tôi, đến đây là đủ rồi, Mặc Mặc là người của tôi, muốn cứu cũng phải do tôi tới cứu. Để tôi cược với gã."
Lê Diễm cười cười với Trần Diệu Thiên, "Nói sao thì cũng đã là anh em được một khoảng thời gian, tôi sẽ không bỏ mặc hai người. Hơn nữa cái gã muốn là mạng của tôi. Không sao đâu, tin tưởng tôi, tôi sẽ không thua. Lê Diễm tôi còn thiếu anh một phần nhân tình nha, lần đó anh cứu Tiểu Tịch và con của bọn tôi một mạng, tôi vẫn còn chưa cám ơn anh. Ngày hôm nay, coi như là tôi bù đắp lại cho anh đi."
Nghe lời nói của Lê Diễm, sắc mặt của Trần Diệu Thiên không ngừng thay đổi, có lo lắng, có xúc động, cũng có kính nể.
Tuy rằng Lâm Văn Tịch không biết Russian Roulette là cái gì, nhưng nhìn đến biểu tình trên mặt bọn họ còn có đoạn đối thoại giữa Lê Diễm và Trần Diệu Thiên, cậu liền biết chắc chắn đây không phải là thứ gì tốt, nhất thời trong lòng cũng lo lắng, nhưng nghĩ đến là vì cứu Trần Mặc ca ca... Lâm Văn Tịch lại không có cách nào nói ra lời ngăn cản, chỉ có thể dùng cặp mắt đỏ hồng nhìn về phía Lê Diễm, "Chủ nhân..."
"Tiểu Tịch, đừng lo lắng. Không sao đâu mà."
"Lê Diễm, em thực sự không cần anh cứu đâu! Còn có ca ca, các anh nhanh đi đi! Đừng lo cho em!" Trần Mặc đều không hy vọng bất kỳ ai gặp chuyện không may, Tiểu Tịch còn phải dựa vào bọn họ để thoát ra ngoài nha, sao có thể chơi trò nguy hiểm như thế được!
"Rốt cuộc có cược hay không a! Ông mày còn chưa sợ, sao Lê Diễm mày lại làm rùa rụt đầu rồi?" Vẻ mặt Chu Long dương dương tự đắc nhìn về phía Lê Diễm.
"Tôi chưa nói là không cược." Lê Diễm buông tay của Lâm Văn Tịch ra, đi tới.
Trên mặt Trần Diệu Thiên có vài tia phức tạp, anh biết lần này mục tiêu của Chu Long chính là Lê Diễm, dù anh có muốn cược thì gã cũng sẽ không cho mình cơ hội.
"Lấy đạo cụ." Chu Long vỗ tay một cái, vài tên thủ hạ tiến lên.
Lúc Lâm Văn Tịch nhìn thấy một khẩu súng được đưa tới liền hiểu ra trò chơi này sẽ không đơn giản, sợ đến mức rơi cả nước mắt, bởi vì khẩn trương nên bụng cũng đau càng thêm lợi hại hơn, thế nhưng hiện tại cậu lại không dám nói gì cả.
"Mày tới nạp đạn." Chu Long giao Trần Mặc cho thuộc hạ, cũng tiến lên phía trước, trên mặt lại treo một nụ cười khát máu. Không khỏi khiến cho Lê Diễm hoài nghi, có phải gã ta đã điên rồi không, nếu không, cho dù là ai cũng sẽ không điên đến mức lấy mạng của mình ra để đánh cuộc đâu nhỉ?
Lê Diễm rất bình tĩnh cầm lấy súng lục, lấy ra sáu viên đạn, sau đó lắp một viên đạn từ trong sáu viên đó vào rãnh, xoay ổ đạn. Thanh âm ổ đạn chuyển động cạch cạch vang lên trong không khí, không có bất kỳ một tiếng nói chuyện nào cả. Dường như không gian và thời gian cũng đang lắng đọng lại.
Thậm chí Lâm Văn Tịch còn chưa hiểu được quy tắc trò chơi bọn họ nói tới nhưng mặt đã lo lắng đến mức trắng bệch, Trần Diệu Thiên không đành lòng, ôm lấy cậu vào trong lòng, nhẹ giọng ghé vào lỗ tai cậu nói: "Đừng nhìn."
Russian Roulette rất tàn nhẫn, trong ổ đạn 6 lỗ chỉ có một viên đạn, sau đó cho quay ngẫu nhiên, hai bên cầm lấy khẩu súng không biết được viên đạn đang nằm trong rãnh nào rồi nổ súng bắn vào đầu mình, mỗi người một lần, xác suất tử vong là 1/6, chắc chắn sẽ có một người phải mất mạng, thứ trò chơi này khảo nghiệm nhiều nhất chính là dũng khí của con người.
Thấy Lê Diễm đã lắp đạn xong, khóe miệng Chu Long nhếch lên, "Chơi trò này, cho tới bây giờ tao còn chưa từng thua lần nào."
Lê Diễm cũng cười lạnh một tiếng, "Vậy tiếc quá, sợ rằng hôm nay tao phải phá lệ rồi." Nói xong, trực tiếp cầm lấy súng, chỉa vào đầu của mình, trên mặt không có chút vẻ bối rối nào cả.
"Đừng mà!" Trần Mặc sợ đến mức sắp bật khóc, vì mình, Lê Diễm thế mà lại thực sự tiếp nhận lời khiêu chiến của tên biếи ŧɦái này, nếu như anh ấy thật sự gặp chuyện không may, Tiểu Tịch biết phải làm sao!
"Trần Mặc, đừng lo." Nếu như thực sự xảy ra chuyện gì, nhớ là phải thay tôi chăm sóc cho Tiểu Tịch còn có con của bọn tôi thật tốt. Lê Diễm âm thầm bổ sung thêm một câu, anh biết nhất định bọn họ sẽ làm như vậy.
Đã tới lúc này rồi, tại sao anh ta còn cười được nữa chứ, Trần Mặc rơi nước mắt hết giọt này đến giọt khác. Lâm Văn Tịch đã sớm không dám nói gì nữa, liều mạng cầm lấy vạt áo trước của Trần Diệu Thiên, nước mắt không ngừng trào ra, dính ướt một mảnh. Vừa nãy lúc cậu thấy Lê Diễm cầm súng chỉa vào đầu anh ấy liền hiểu ra mọi chuyện, gần như móng tay đã bấm vào trong thịt, cả người đều đang run rẩy, nếu không phải nhờ có Trần Diệu Thiên đang ôm cậu, rất có khả năng cậu đã ngất đi rồi. Cậu rất muốn kêu Lê Diễm đừng làm như vậy, thế nhưng cậu không kêu được, cậu biết nếu như chủ nhân không đánh cược, rất có khả năng Trần Mặc ca ca sẽ bỏ mạng, dù là kết quả nào thì cậu đều không muốn nhìn thấy, cho nên lúc này đây, điều duy nhất cậu có thể làm chính là cầu nguyện. Cầu mong sao chủ nhân sẽ không gặp phải chuyện gì. Hi vọng rồi mọi chuyện sẽ đâu vào đấy.
Bầu không khí lại trở nên yên tĩnh, tuy Lâm Văn Tịch khóc nhưng cũng không dám khóc quá lớn tiếng, cậu xoay đầu nhìn về phía Lê Diễm, rồi lại bị Trần Diệu Thiên kéo ngược trở về, anh không nỡ để em ấy nhìn thấy, bất luận là dạng kết quả nào đi chăng nữa.
Lê Diễm nhìn Chu Long đứng ở trước mặt mình, biểu tình của đối phương là hận không thể đưa mình đi chết, cho nên mới đưa ra cái trò này, nhìn nụ cười tràn đầy tự tin như trước của gã, vẻ mặt Lê Diễm trấn định cong ngón tay, sau đó bóp cò.