"Em có thể dùng miệng..." Lâm Văn Tịch nhỏ giọng nói.
Nam nhân cười lắc đầu, "Anh sợ em khó chịu, vẫn là không cần đâu." Bởi vì hiện tại bé con còn đang mang thai, nếu như giúp mình khẩu giao, chưa kể đến tư thế đó sẽ làm em ấy mệt chết, hơn nữa cũng sẽ rất khó chịu đi.
Lần này thực sự khiến cho Lâm Văn Tịch không được tự nhiên rồi, mình đã đổi thành dùng miệng rồi mà nam nhân còn không chịu, có phải là đã ghét bỏ mình rồi không... Thế là cậu nghiêng mặt qua, không thèm nhìn Lê Diễm nữa.
"Bà xã, mặc quần áo vào nào, đừng để bị lạnh." Lê Diễm dụ dỗ cậu, cảm giác quả thực là đang tự dằn vặt mình, không chịu làm với em ấy, cực khổ cũng là Lê Diễm mình a, cuối cùng còn chọc cho bé con nhà anh tức giận, thực đúng là tự làm tự chịu mà.
Nãy giờ Lâm Văn Tịch cũng không nói gì, cứ giấu mình vào trong chăn, Lê Diễm thở dài, bưng nước nóng tới, nhẹ nhàng kéo chăn xuống, lau sạch vết tích ban nãy của cậu, sau đó từ từ mặc quần áo vào, sau khi dọn dẹp xong mọi thứ, Lê Diễm mới đắp chăn lại cho cậu, sau đó đứng dậy vào phòng tắm.
Sau khi nam nhân đi rồi, Lâm Văn Tịch mới mở mắt, nghe tiếng nước "ào ào", cậu cảm thấy mắt mình ươn ướt, ôm chăn vào trong ngực, nhịn không được cắn một cái, kỳ thực cậu biết nam nhân làm vậy là vì quan tâm mình, thế nhưng cậu cũng rất đau lòng cho nam nhân, cái người cao cao tại thượng kia cứ lần lượt bỏ đi tôn nghiêm chỉ vì mình, mấy chuyện hầu hạ người khác này, từ trước tới nay nam nhân chưa bao giờ làm, sau khi đến đây ở với mình, nam nhân lại cứ mát xa rót sữa này nọ cho mình, Lâm Văn Tịch thấy rất cảm động, nhưng lại hận bản thân vì mình không làm được gì cho anh cả. Mỗi lần thấy nam nhân ngồi trước máy vi tính cau mày hay thức đêm xem một ít biểu đồ mà Lâm Văn Tịch không hiểu, cậu đều cảm thấy khó chịu, nam nhân đang phấn đấu vì tương lai của bọn họ, mà việc mình có thể làm lại cực kỳ bé nhỏ.
Suy nghĩ một chút Lâm Văn Tịch bắt đầu hối hận, chủ nhân làm cho mình nhiều chuyện như vậy, thậm chí vừa nãy còn... Làm đến loại trình độ đó... Không chịu làm với mình cũng là vì tốt cho mình, cậu thì lại đi giận dỗi chủ nhân, Lâm Văn Tịch có chút ảo não. Phải làm sao bây giờ nha? Xin lỗi chủ nhân hả? Hay là...
Một lát sau, không còn tiếng nước nữa, Lâm Văn Tịch lập tức nhắm hai mắt lại giả bộ ngủ. Lê Diễm lõa thân đi ra khỏi phòng tắm, ở chung lâu với bé con, ở trước mặt cậu Lê Diễm cũng không có thoái quen che đậy bản thân, tắm rửa xong liền trực tiếp đi ra ngủ trần.
Có đôi khi ở trong nhà chỉ có hai người nam nhân liền trực tiếp mặc một cái qυầи ɭóŧ, vóc người của Lê Diễm có thể so với nhân vật trong thần thoại Châu Âu nên thường xuyên khiến bé con xém chảy máu mũi, có đôi khi cảm giác không phải là mình dụ dỗ nam nhân, mà là nam nhân đang dụ dỗ mình.
Cảm nhận được bên cạnh bị lõm xuống, cậu biết nam nhân đã lên giường, trong chớp mắt cảm giác ấm áp bao bọc lấy cậu, ở đây không có lò sưởi, Lâm Văn Tịch cũng không có thừa tiền để lắp đặt, mỗi buổi tối, nam nhân sẽ trở thành lò sưởi tự nhiên nhất để sưởi ấm cho mình. Đợi khoảng hơn 10 phút, dần dần nam nhân ở bên cạnh truyền đến tiếng hít thở đều đều, bé con mới mở mắt ra lần nữa.
"Chủ nhân... Chủ nhân? ..." Lâm Văn Tịch thử kêu vài tiếng, nam nhân đã ngủ mất rồi.
Thế là Lâm Văn Tịch mở to mắt trong bóng đêm, sau đó ngắm nhìn nam nhân, ánh trăng ngoài cửa sổ rọi vào chiếu lên gương mặt của anh, có vẻ dị thường nhu hòa, Lâm Văn Tịch vụng về trở mình, để cho mình nằm nghiêng mặt đối mặt với Lê Diễm, hai tay của cậu đặt trước ngực anh, bắt đầu khẽ sờ sờ. Gương mặt của Lâm Văn Tịch trở nên nong nóng, tuy rằng nam nhân này đã là của mình rồi, thế nhưng Lâm Văn Tịch vẫn có một loại cảm giác mình đang xem trộm, khiến cậu cảm thấy vừa khẩn trương lại vừa hưng phấn.
Bộ ngực của nam nhân mang đến cho cậu cảm giác rất hữu lực, xúc cảm cực tốt, bởi vì hiện tại bụng đã rất lớn, Lâm Văn Tịch không có khả năng rúc toàn bộ thân thể vào trong ngực của nam nhân, đặt đầu nhỏ lên ngực anh, nghe tiếng tim đập cường kiện lại hữu lực, cảm nhận vòng tay ấm áp an toàn của nam nhân, sau đó đi vào giấc ngủ giống như trước nữa. Hiện tại nam nhân sợ đè phải mình nên rất ít khi kéo mình vào trong ngực anh để ngủ.
Sờ soạng một chút, phát hiện nam nhân cũng không có phản ứng gì, biết anh ấy đã ngủ say như chết rồi, Lâm Văn Tịch mới can đảm hơn, hôn từ phần ngực của anh rồi di chuyển dần xuống, sờ lên cơ bụng, nơi đó căng chặt, khiến Lâm Văn Tịch sờ đến có chút quên trời quên đất, kỳ thực cũng không phải là chưa từng sờ qua thân thể của nam nhân, chỉ là cơ hội cảm nhận cẩn thận sờ tỉ mỉ giống bây giờ thật đúng là rất ít. Vuốt ve Lê Diễm, Lâm Văn Tịch cũng tự say mê, có cảm giác càng ngày thân thể mình càng nóng.
Động tác trên tay càng lúc càng mạnh bạo, sờ bên trên xong, Lâm Văn Tịch bắt đầu hướng xuống phía dưới tìm kiếm thánh địa mình "ham muốn" đã lâu.
Khi vừa chạm vào rừng cây rậm rạp, cậu lấy tay khẽ đùa bỡn, có chút đâm tay, âm mao ở chỗ đó của nam nhân có hơi thô, cũng rất nhiều, chỉ mới sờ vào đó thôi mà hô hấp của Lâm Văn Tịch cũng dần biến gấp. Dùng ngón tay xoắn lấy một chút, đột nhiên Lâm Văn Tịch nảy ý xấu, khẽ kéo kéo, nam nhân đang nằm mộng nhíu nhíu mày, muốn dùng tay đẩy vật nhỏ đang tác quái trên người mình ra.
Lâm Văn Tịch cười, lại sờ đến hai quả cầu thịt nặng chình trịch của nam nhân, sau đó lấy tay xoa xoa, Lâm Văn Tịch rất muốn đứng dậy cúi đầu ngậm lấy chỗ đó, nhưng hiện tại thân thể của mình đã trở nên cồng kềnh, hành động cũng không tiện, nếu muốn khẩu giao cho nam nhân, thật đúng là có chút phiền phức.
Chỉ có thể cầm ở trong tay, cẩn thận xoa nắn. Thỉnh thoảng nhéo vài cái, rất nhanh liền thấy được nam nhân đang nằm mộng lộ ra biểu tình vui thích, Lâm Văn Tịch biết hiện tại chủ nhân cũng rất thoải mái. Thế là sờ càng dùng sức hơn.
Rất nhanh ©ôи ŧᏂịŧ phía trước cũng cương lên, Lâm Văn Tịch chậm rãi xốc tấm chăn trên người ra, sợ nam nhân sẽ lạnh, cậu đắp một phần lên thân trên của anh. Tay của Lâm Văn Tịch đánh vòng chung quanh ©ôи ŧᏂịŧ của Lê Diễm, nhưng lại không chạm vào cái chỗ đang cương của nam nhân. Không ngừng đổi phương thức đùa bỡn. Cái cây của nam nhân càng trướng càng lớn, đứng ngạo nghễ trong rừng rậm màu đen, trên qυყ đầυ đỏ tím càng tản ra khí tức nồng đậm của nam nhân, mặt trên qυყ đầυ sáng bóng, bắt đầu tỏa ra một ít dịch thể tràn ngập mùi xạ hương.
"Ưʍ..." Nam nhân không tự chủ phát ra một tiếng rêи ɾỉ thoải mái, kí©Ꮒ ŧᏂí©Ꮒ thần kinh của Lâm Văn Tịch, dứt khoát dời đầu của mình về phía hạ thể của Lê Diễm, nằm nghiêng qua, chống thân thể về phía trước, liếm liếm bên trên qυყ đầυ, mùi vị quen thuộc truyền đến, Lâm Văn Tịch bắt đầu hưng phấn, ngậm cả cây của nam nhân vào.
Lê Diễm chỉ cảm thấy hình như mình đang mộng xuân, trong mơ chỗ đó của anh được một nơi ấm áp bao bọc, không biết có phải là do mình đã cấm dục quá lâu nên mới có thể mơ thế này không, nếu như nằm mơ, Lê Diễm cũng không khắc chế như ngoài đời thực, trực tiếp đè lại sau đó bắt đầu dùng sức trừu sáp.
Không nghĩ tới nam nhân sẽ đột nhiên tăng tốc, tính khí còn đang không ngừng trướng lớn, Lâm Văn Tịch bị sáp đến ứa nước mắt, hoàn toàn theo không kịp tốc độ của nam nhân, đầu lại bị nam nhân đè xuống, chỉ có thể mặc cho vật kia ra vào trong miệng mình, rất nhanh cậu đã cảm thấy phi thường mệt, cái tư thế này quá mất sức, miệng cũng rất mỏi. Thật vất vả mới chịu được nam nhân trừu sáp một trận, hình như anh đã sảng khoái hơn một ít, lực đè mình lại cũng đã nhỏ dần, Lâm Văn Tịch mới nhả cái đó của nam nhân ra.
Nhìn thoáng qua Lê Diễm, hình như là chưa có tỉnh lại, lúc này Lâm Văn Tịch mới yên tâm một ít, cẩn thận đứng dậy khỏi giường, đỡ lấy cái bụng đang phình to, mở đùi ra, quỳ gối tại thắt lưng của Lê Diễm, cái mông khẽ nâng lên, thế nhưng cũng không có lập tức nắm lấy ©ôи ŧᏂịŧ của nam nhân cắm vào, mà cậu lại vươn hai ngón tay ra, cắm vào hoa huyệt đã ướŧ áŧ của mình để khuếch trương trước.