Hứa Tình híp mắt nhìn chằm chằm tôi: “Hiện giờ cậu là nhân cách thứ hai?”
Tôi không biết tại sao cô ấy lại nhìn ra được.
Nhưng mà vẫn gật đầu.
Trịnh Viện hoảng hốt: “Hứa Tình, cô chắc chắn chứ?”
Hứa Tình ban nãy mới vừa sợ hãi giờ đây lại lạnh lùng: “Mẹ nuôi, không cần diễn kịch nữa rồi, tôi chắc chắn. Trạng thái hiện tại của cô ấy và lúc đi thị trấn Nam Tản hoàn toàn khác nhau, chúng ta có thể tiến hành đi sâu kiểm tra rồi.”
102.
Đối với sự thanh đổi bất ngờ của Hứa Tình tôi trở tay không kịp.
Trịnh Viện cười bí hiểm: “Vậy thì tốt, không uổng công giai đoạn trị liệu thứ hai của chúng ta... không ngờ tới nó có thể hồi phục nhanh tới vậy.”
Giai đoạn trị liệu thứ hai?
Có ý gì?
Trịnh Viện hít một hơi rồi giải thích: “Thực ra lúc mẹ g.iết Mạnh Hạo, Hứa Tình vẫn luôn ở sau lưng quan sát con, cô ấy cảm thấy con đang chuyển sang giai nhân cách thứ hai. Sau này con hỏi mẹ Hứa Tình có thể là gián điệp không, dựa theo tính cách của con thì chắc chắn sẽ muốn xác nhận, thế nên mẹ đã tương kế tự kế, đồng ý để con dẫn theo cô ấy đi tới Nam Tản. Nếu như con để cô ấy chạy trốn vậy thì con vẫn còn tồn tại nhân cách thứ nhất, nhưng mà sau khi con trở về đột nhiên nói ra bí mật, mẹ có chút khó hiểu... giai đoạn trị liệu của chúng ta là “kích thích bằng cảnh tượng m.áu me” và “Kích thích phản bội“... mà Lily đã ghi lại ở trong chẩn đoán, hai cảnh tượng này sẽ không ngừng kích thích não bộ của con. Thế nên chúng ta đã g.iết Mạnh Hạo, sau khi để Hứa Tình giả làm gián điệp rồi lại phản bội con, quả nhiên tác dụng rất tốt... haizz, mẹ thấy Hứa Tình còn giỏi hơn cả Lily, biết căn cứ tình huống để thay đổi phương pháp trị liệu.”
103.
Bà ta cười dương dương đắc ý.
Tôi gần như khó khăn hô hấp.
Thì ra tất cả đều là kế trong kế.
Tôi dẫn Hứa Tình tới Nam Tản là muốn xác nhận xem cô ấy có phải là gián điệp hay không.
Sau đó cô ấy nghe lời tôi rồi chạy trốn tôi đã bắt đầu nghi ngờ cô ấy giả làm gián điệp.
Một gián điệp thực thụ đã đi được tới bước này rồi, trong căn cứ chính chỉ còn có cô ấy thì chắc chắn cô ấy không thể chạy trốn được, bởi vì, một khi cô ấy chạy trốn thì sẽ cắt đứt mọi liên hệ với tổ chức châm một mồi lửa cho kế hoạch của phía cảnh sát.
Lúc này chắc chắn trong lòng cô ấy phải ôm quyết tâm liều mình.
Lòng tôi lại càng thiên về hướng cô ấy đã phản bội từ lâu.
Thế nên tôi đã nói ra bí mật để mẹ tôi bắt cô ấy về.
Nếu như cô ấy thực sự là người của mẹ tôi, vậy thì tôi sẽ có sự trừng phạt đối với cô ấy.
Nếu như cô ấy không phản bội vậy thì tôi sẽ tìm cơ hội để hợp tác, cùng nhau cứu những cô gái kia ra ngoài.
Vì vậy việc nói ra bí mật cũng là việc kiểm tra lần thứ hai của tôi.
Nhưng tôi không ngờ tới.
Hai người này diễn kịch thật giỏi.
Tất cả những thứ này đều đang dùng để lừa tôi.
Họ chỉ có một mục đích đó chính là để tôi hoàn toàn biến thành nhân cách thứ hai.
104.
Haha!
Tôi sai rồi.
Là tôi ngay từ đầu đã cố gắng coi Hứa Tình là người tốt.
Là tôi đã đánh giá thấp phần đen tối của nhân tính.
Tôi lạnh lùng nhìn hai người họ.
Nhìn khuôn mặt cười tươi như hoa của hai người họ.
Cuối cùng Hứa Tình nhắc nhở: “Mẹ nuôi, Trịnh Lâm đưa con tới thị trấn Nam Tản hình như muốn tìm người chỉ điểm, là một bà chủ của cửa hàng túi, cửa hàng túi phía đông đường XX, mẹ có thể tìm người xử lí! Hơn nữa điện thoại của Mạnh Hạo đã được Trịnh Lâm lấy về rồi, con có thể giúp mẹ phá bảo mật thông tin trong đó.”
105.
Hứa tình nói rất bình thản.
Giống như dáng vẻ cô ấy lúc đọc sách, điềm tĩnh thu liễm.
Nhưng mà trong lòng tôi lại nổi sóng cuồn cuộn.
Tôi quay người rời khỏi.
Hứa Tình theo sát phía sau.
Đi trên hành lang, tôi dừng lại: “Cô không cần đi theo tôi, tiếp theo đây các người chỉ cần làm kiểm tra với tôi xem tôi có phải là nhân cách thứ hai không là được rồi, tình bạn từ đây kết thúc đi, Hứa Tình tôi không còn chấp niệm nữa!”
Đằng sau là tiếng thở nặng nề: “Cậu còn nhớ không? Có một lần học viện tổ chức trận đấu bóng rổ, chân tôi bị gãy cậu đã mua rất nhiều dưa chuột rồi moi hết hạt bên trong đó ra cho tôi ăn, cậu nói, người xưa nói hạt dưa chuột có thể làm lành xương, như vậy thì chân tôi có thể nhanh lành hơn một chút... thế là tôi ăn hết tất cả hạt dưa chuột đó. Trịnh Lâm, cậu còn nhớ khi đó cậu nói gì không?”
Tôi hít một hơi: “Xin lỗi tôi không nhớ.”
Thực ra tôi vẫn nhớ!
Tôi vĩnh viễn không bao giờ quên câu nói đó.
106.
Sau khi quay về tôi ngồi trên giường suy nghĩ.
Chiếc điện thoại tôi mang về là giả.
Vậy thì đồng nghĩa với việc chiếc điện thoại thật vẫn đang nằm trong tay bà chủ cửa hàng túi.
Trịnh Viện làm việc rất nhanh chóng dứt khoát chắc chắn bà ta sẽ lập tức tìm người tới xử lí bà chủ.
Tôi phải cứu bà ấy.
May mà ban sáng tôi đã nhắc nhở bà ấy.
Ban ngày tôi giả vờ cho bà chủ xem giao diện chuyển khoản, khi cho bà ấy xem thì vẫn luôn để nghiêng điện thoại không để Hứa Tình nhìn thấy.
Thực ra tôi đang cho bà ấy xem tên hotspot của tôi: “Hứa Tình có biến! mau chóng rút lui.”
Thế nên bà chủ mới khựng lại lâu như vậy.
Đây chính là kế hoạch trước khi tới Nam Tản tôi đã nghĩ ra.
Chắc chắn điện thoại của Mạnh Hạo ở chỗ “người liên lạc” (Nhân viên tình báo phía cảnh sát), bất luận thân phận của Hứa Tình là gì thì người liên lạc cũng sẽ gặp nguy hiểm.
Như đã nghĩ tôi mở điện thoại ra xóa đi tên hotspot.
Đồng thời mở lịch sử cấp quyền truy cập lên tìm điện thoại thực sự của Mạnh Hạo bởi vì điện thoại của anh từng kết nối với điện thoại của tôi.
Rất nhanh tôi đã kết nối lại được.
Lúc này chỉ cần tôi dùng điện thoại chụp một tấm ảnh vậy thì điện thoại thực sự của Mạnh Hạo sẽ đồng bộ ảnh của tôi, hai thư viện ảnh sẽ là một.
Tôi có thể dùng ảnh để truyền tin tức đi.
107.
Tôi tùy tiện chụp một mặt tường trống không, thêm chữ vào trong bức hình: Mọi người gặp nguy hiểm, mau chóng rút lui.
... tôi không biết họ có tin hay không.
Đợi năm phút sau cũng không có hồi âm.
Tôi lại chụp một bức ảnh rồi thêm chữ lân: Mạnh Hạo c.hết rồi.
Nửa tiếng sau trong album xuất hiện một tấm ảnh mới, là một mặt tường trắng bên trên có viết: Chúng tôi đã biết sẽ nhanh chóng rút lui.
Đây là bức ảnh bà chủ chụp được đồng bộ với điện thoại của tôi.
Tôi vẫn chụp mặt tường trắng đó và viết thêm chữ: Có rất nhiều cô gái bị nhốt ở XXXX, mọi người liên lạc với bên cảnh sát chú ý tới công ti phân phối ô tô Yellow cab Pizza Trung Quốc Myanmar (công ti phân phối của mẹ tôi), sau khi đọc được xin hãy mau chóng xóa đi.
Chỉ ba mươi phút sau bức ảnh đã bị xóa đi.
Iphone có chức năng khôi phục lại ảnh đã xóa, tôi khôi phục lại những bức ảnh có chữ kia khôi phục lại thành bức tường trống không.
Mà sau đó xóa đi quyền truy cập của chiếc điện thoại thật của Mạnh Hạo.
Tất cả âm thầm không ai hay biết.
108.
Ba mươi phút sau tôi biết được từ người khác bà chủ của cửa hàng túi đã chạy rồi.
Trịnh Viện tức giận thở hổn hển.
Bà ta cũng không tìm được gì trong điện thoại giả của Mạnh Hạo cả.
Trừ trình duyệt di động, album và những số liệu vô dụng mà Hứa Tình khôi phục lại được.
Bà ta cũng kiểm tra điện thoại của tôi.
Chỉ có ba bức hình là bức tường trống không.
109.
Một ngày sau mẹ tôi cho tôi uống thuốc, dưới sự kiểm tra của Hứa Tình tôi thừa nhận bản thân hiện đang ở trong trạng thái nhân cách thứ hai.
Cũng để họ như uống một viên thuốc an thần.
Nhưng mà có một điểm.
Tôi không hiểu lắm.
Nếu như hiện tại tôi đã là nhân cách thứ hai rồi thì tại sao tôi vẫn còn nhớ rõ những kí ức của nhân cách thứ nhất tới như vậy?
Cứ như thể tôi có thể tùy ý mà đi lại giữa hai nhân cách vậy.
110.
Hai tuần sau khi Mạnh Hạo c.hết tôi chính thức bắt đầu công việc lấy n.ội t.ạng.
Nhìn giá cả trên tờ đơn, một trái tim bình thường 150 nghìn đô, first-rate giá 900 nghìn đô, trái tim tôi không ngừng run rẩy.
Lại nhìn giá thận 300 nghìn đô, mắt...
Ánh mắt tôi dần dần di chuyển xuống, 30 triệu đô một con mắt...
Một bên nhãn cầu chỉ có 30 triệu đô?
Người bên cạnh nhắc nhở tôi: “Cô Trịnh, giá cả này điều chỉnh thế nào? Gần đây biên giới có rất nhiều cảnh sát tuần tra, người vận chuyển tới đây không dễ dàng gì... thế nên cần nâng giá.”
Tôi gật đầu, trong đầu đều là thông tin “Biên giới có rất nhiều cảnh sát tuần tra”, tôi ung dung thong thả nói: “Cậu để ở đây, đợi tôi xem xong sẽ kí tên.”
Người đó lúc này mới rời đi.
Tôi thầm suy đoán ở trong lòng, công ty phân phối của mẹ tôi rất lớn, cũng rất bí mật, lần trước sau khi tôi nói cho bà chủ cửa hàng túi địa chỉ của căn cứ chính thì có lẽ cảnh sát đã theo dõi.
Có phải là không lâu nữa thì họ sẽ tiến công vào căn cứ chính không?
Nghĩ tới đây lòng tôi lại vui vẻ hơn một chút.
Tôi vô ý kí tên lên bảng giá, khi nhìn thấy chữ kí tôi chợt khựng lại, vậy mà chữ kí của tôi lại là Lily.
111.
Lily?
Kí tên một cách tự nhiên như vậy, vừa nhìn là biết theo bản năng rồi.
Tôi bị dọa, ngón tay run rẩy vội vàng xóa đi.
Trước mắt mặc dù tôi là nhân cách thứ hai, nhớ được kí ức trước đây, nhưng mà không thể nhớ hết được toàn bộ ví dụ như Thẩm Châu Ngôn đã trị liệu cho tôi như thế nào.
Tôi buộc phải đọc nhật kí của ông ấy.
Nhưng mà khi đó tôi trúng độc nhẹ, tôi chưa đọc được bao nhiêu thì đã bị mẹ tôi thu đi rồi.
Chắc chắn Trịnh Viện sẽ đọc.
Bà ta sẽ phát hiện ra những gì?
Nghĩ tới đây ngay tức khắc tôi trở nên bất an.
112.
Mấy ngày tiếp theo bất luận tôi nghĩ thế nào đều nghĩ không ra.
Tôi quyết định tìm một lí do để Trịnh Viện chủ động cho tôi đọc nhật kí của Thẩm Châu Ngôn.
Mấy ngày này Trịnh Viện rất nôn nóng vì cảnh sát biên giới tăng cường tuần tra.
Trên bàn họp tôi ở bên cạnh vừa nghĩ cách vừa đề xuất ý kiến mới cho bà ta: “Nếu như cảnh sát biên giới đã tăng cường tuần tra không thể vận chuyển n.ội t.ạng trên đường bộ được vậy thì chúng ta có thể vận chuyển thông qua đường biển. Gần đây Trung Quốc và Myanmar đang tu sửa đường ống dẫn dầu, các người có thể mượn cớ vận chuyển vật liệu để âm thầm vận chuyển n.ội t.ạng đến biên giới biển phía nam của Myanmar, sau đó dùng cano vận chuyển khỏi biển Myanmar.”
Trịnh Viện nhíu mày: “Còn chưa tìm được gián điệp mà Mạnh Hạo nói! Trước tiên cứ giải quyết chuyện này đã, tại sao gần đây phía cảnh sát lại đẩy mạnh tuần tra như vậy? trước đây chưa từng xuất hiện trình trạng thế này, hình như kể từ khi các con đi tới thị trấn Nam Tản...”
Dần dần bà ta không nói gì nữa như thể đột nhiên nghĩ tới gì đó.
113.
Tôi lo lắng bất an.
Không biết qua bao lâu bà ta cười tự nói: “Ha, mẹ xem nhẹ cô ấy, trên thế giới này người hiểu mẹ nhất chỉ có cô ấy.”
Tôi không hiểu nhưng mà trực giác của tôi cho rằng “cô ấy” là Hứa Tình.
Trịnh Viện không nói nhiều mà chủ đề lại quay về việc vận chuyển.
Bà ta tán đồng kiến nghị của tôi để người khác bắt đầu khảo sát hoàn cảnh xung quanh đường ống dẫn dầu.
Sau khi họp xong bà ta vội vàng rời khỏi.
114.
Khi tôi biết Hứa Tình bị đánh đập, bị nhốt lại thì đã là chiều ngày hôm sau rồi.
Người bên dưới nói Hứa Tình bị nhốt ở dưới phòng giam bên dưới.
Tôi đi thăm cô ấy, cô ấy bò trên nền đất không đứng dậy được.
Trong miệng đầm đìa m.áu tươi.
Cô ấy không ngừng lắc đầu.
Dường như trong miệng còn mất một chiếc răng.
Trịnh Viện đã tra tấn cô ấyrồi!
Tôi chầm chậm tiến lại gần ngồi xổm xuống, giọng nói rất khàn: “Cô bị lộ rồi?”
Hứa Tình không lên tiếng mà cứ nằm bò ở đó, đầu không ngừng run rẩy.
Có lẽ cô ấy bị thương ở đầu rồi.
Tôi sờ đầu cô ấy: “Thực ra tôi nhớ chuyện hạt dưa leo có thể làm lành gãy xương... nhớ lời khi đó nói với cô, cô nói “Trịnh Lâm bất kể sau này có chuyện gì xảy ra tôi đều tin tưởng cậu vô điều kiện, và tôi cũng sẽ không bao giờ lừa dối cậu...”, Hứa Tình à, từ khi cậu hỏi tôi có nhớ hay không tôi đã nghĩ rất nhiều. Tại sao bà chủ cửa hàng túi lại có hai chiếc điện thoại giống hệt nhau, điều này cần có sự hỗ trợ của kĩ thuật... tại sao rõ ràng cậu biết được chiếc điện thoại đó là giả mà lại không nói với mẹ tôi... sau này tôi nghĩ, trên thế giới này người có thể hiểu mẹ tôi lại có thể hiểu được tôi chỉ có cậu... ưu thế lớn nhất của cậu chính là ở bên cạnh mẹ tôi, chỉ có như vậy mới có thể giúp tôi, có đúng không?”
Nước mắt tôi rơi xuống nền đất: “Thế nên, cậu xem, sau này tôi bắt đầu cách xa cậu rồi... nhưng mà cậu vẫn bị tổn thương rồi.”
Hứa Tình ho một tiếng, từ đầu tới cuối không trả lời tôi.
Nhưng mà trong lòng tôi sớm đã có đáp án từ lâu rồi.
Tôi chắc chắn phải cứu cô ấy.
115.
Buổi tối tôi tới tìm Trịnh Viện.
Tôi đưa chiếc điện thoại giả của Mạnh Hạo cho bà ta: “Chiếc điện thoại này được trang bị Fake GPS, chỉ cần liên kết với sạc điện thoại thì sẽ hiện lên vị trí thực, đi tới đâu thì định vị sẽ hiển thị ở đó... thế nên cảnh sát mới tăng cường tuần tra, tất cả những điều này đều là do Hứa Tình làm.”
Ngày đó tôi kiểm tra điện thoại căn bản không hề có fake GPS.
Nếu như cài rồi thì chắc chắn là mấy ngày này.
Có lẽ cô ấy đã cài vào sau khi Trịnh Viện không tìm được bà chủ.
Cô ấy muốn ôm đồm mọi trách nhiệm.
Bất kể cô ấy phối hợp với tôi diễn kịch hay là phối hợp với mẹ tôi diễn kịch thì đều là đang bảo vệ tôi.
Bảo vệ tôi giống như Mạnh Hạo vậy.
Nguyên tắc thứ nhất của một cảnh sát nằm vùng chính là... có thể bảo vệ người nắm giữ tình hình chung.
Mạnh Hạo từng kể cho tôi một câu chuyện, anh nói có hai gián điệp A và B, B rất giỏi, A là gián điệp hai mặt, A vì bảo vệ B mà tới tận khi c.hết cũng không nói rõ chân tướng cho B, ngược lại cố tình để B nghĩ rằng bản thân mình là người xấu.
Mạnh Hạo biết khi đó tôi đang ở trong nhân cách thứ nhất, sợ tôi quá quan tâm tới Hứa Tình sẽ hại tới bản thân thế nên cuối cùng để lại lời nhắc nhớ phải cẩn thận Hứa Tình.
Anh muốn tôi cách xa Hứa Tình.
Hai người bọn họ đặt cược toàn bộ lên tôi.
Hai người họ đã chuẩn bị tâm lí hi sinh từ lâu.
116.
Nhưng mà Mạnh Hạo là gián điệp, Hứa Tình là gián điệp hai mặt.
Vậy tôi là ai? Lily ư?
Tôi ôm đầu trầm tư suy nghĩ, nhưng mà vẫn không thể nhớ được gì.
117.
Đêm khuya điện thoại tôi nhận được lời mời cấp quyền truy cập.
Tôi đoán có lẽ là phía cảnh sát.
Sau khi đồng ý bên đó vẫn gửi ảnh thêm chữ cho tôi: “Năm ngày sau phía cảnh sát sẽ phát động một lần tập kích, nếu như có thể thì hi vọng đồng chí Trịnh Lâm có thể tìm cơ hội để gặp mặt chúng tôi một lần.”
Lòng nhiệt huyết của tôi dâng lên: “Được, gần đây Trịnh Viện đang mưu tính vận chuyển n.ội t.ạng theo đường ống dẫn dầu giữa Trung Quốc và Myanmar, chúng ta gặp nhau ở đường ống dẫn dầu ở bang Kachin gần Trung Quốc.”
Gửi xong tôi vẫn khôi phục lại nguyên dạng bức ảnh.
118.
Sau này tôi mượn cớ chuyện vận chuyển n.ội t.ạng không có tiến triển tự mình đi khảo sát, bí mật gặp mặt với phía cảnh sát đồng thời quyết định kế hoạch mới.
Trịnh Viện dù có cẩn thận hơn nữa cũng không thể ngờ rằng đứa con gái đã khôi phục nhân cách thứ hai của mình lại có thể làm việc tàn nhẫn phản bội lại mình như vậy.
Ba ngày sau lực lượng cảnh sát tuần tra biên giới rút quân.
Tâm trạng của Trịnh Viện tốt lên.
Bà ta nghĩ rằng vì vị trí của căn cứ chính ở trong rừng sâu, định vị không chuẩn thế nên cảnh sát không thể nào tìm thấy.
Nhưng đâu có ngờ rằng là tôi đã hợp tác với cảnh sát tung hỏa mình làm bà ta buông bỏ cảnh giác.
119.
Một ngày sau Trịnh Viện sẽ họp bàn về việc sẽ xử lí Hứa Tình như thế nào.
Bà ta quyết định để Hứa Tình có kết cục giống như Mạnh Hạo.
Lần này, tôi không thể cho bà ta cơ hội nữa.
Tôi phải để Hứa Tình sống, tôi phải để bà ta rơi vào tình cảnh khốn cùng.
Tôi đứa đối mặt với bà ta: “Hứa Tình là một người tài, cô ta đã liên lạc với cảnh sát, cứ moi tin tức trước rồi mới giết đi, chúng ta có dư giả thời gian lắm...”
Trịnh Viện tức giận: “Trịnh Lâm, sao mẹ lại thấy con vẫn còn tồn tại thiện ý vậy? con còn như vậy nữa thì mẹ thực sự sẽ nghiêm khắc trừng phạt con đấy.”
Tôi đứng dậy bắt lấy cánh tay bà ta: “Nghiêm khắc trừng phạt? mẹ có năng lực này ư? Anh Nam có năng lực hơn mẹ nhỉ? Nếu như không phải mẹ muốn g.iết anh ta rồi đổ tội lên người Mạnh Hạo... thì giờ đây anh ấy vẫn còn sống!”
Trịnh Viện biến sắc: “Con nói gì?”
Bà ta đang ngồi đối diện với rất nhiều người từng là đàn em của anh Nam.
Chỉ mấy câu nói tùy tiện đã có thể khiến bầu không khí trở nên nguy hiểm.
Bà ta muốn tôi rơi vào nguy hiểm thì tôi sẽ trả lại bà ta hiểm nguy.
Trong tức khắc đàn em của anh Nam đập bàn đứng dậy.
Tôi cười nói: “Con thấy ngoài việc chuốc thuốc độc ra thì mẹ chẳng có năng lực gì khác cả, không xứng đáng làm người đứng đầu tập đoàn.”
Trịnh Viện nhìn tôi, tầm mắt di chuyển từng chút một: “Trịnh Lâm, con đang làm lung lay lòng tin của họ với mẹ?”
Tôi cười không nói mà vứt đoạn ghi âm ra.
Bên trong chính là đoạn ghi âm tối qua tôi tới tìm Hứa Tình để cô ấy kể lại.
Cô ấy nói: Trịnh Viện xui khiến tôi gi.ết anh Nam, sau đó đổ tội lên người Mạnh Hạo rồi tự tạo oai phong cho mình.
Cô ấy nói: cô ấy không phải là gián điệp, Trịnh Viện không tìm ra được gián điệp thế nên vu oan giá họa.
Cô ấy nói: Trịnh Viện mới thực sự là gián điệp.
Mặc dù tất cả những thứ này đều là giả thế nhưng đủ để tạo nên sóng to gió lớn.
120.
Dù sao thì Trịnh Viện cũng rời xa tập đoàn này quá lâu.
Tất cả đều là một tay anh Nam xử lí.
Uy tín của bà ta ở nơi này vốn đã không cao, tôi vừa mới xuất hiện thì anh Nam đã c.hết, hiện giờ bà ta vận chuyển bằng đường bộ lại dần bị thắt chặt, ai mà không nghi ngờ là cố tình chứ?
Chính vào lúc mọi người đang ầm ĩ.
Tôi lại ném ra một chiếc điện thoại, bên trong có mấy tệp tài liệu được ngụy tao, tất cả đều liên quan tới việc Trịnh Viện phản bội liên lạc với cảnh sát.
Không bàn tới thật hay giả, tôi chỉ cần bà ta bận sứt đầu mẻ trán để không thể chú ý tới Hứa Tình.