Nơi Tôi Làm Việc Có Chút Không Bình Thường

Chương 21




Uyển Ngư lần nữa mà nhìn Mạch Ngôn như người điên, tâm trạng khủng hoảng, sợ hãi và như người mất lý trí vậy.

Uyển Ngư đưa cặp mặt đã ngấn nước mà nhìn Mạch Ngôn, còn anh thì ôm cô rồi an ủi trấn an cô, cô cứ vậy mà chui rút vào lòng của anh.

Uyển Ngư ngồi đó sợ hãi với tâm trạng lo lắng khủng hoảng được lúc lâu thì cánh cửa phòng mở ra, người đi vào là ba mẹ của Ngọc Tuyết, hai bác ấy lo lắng mà đi đến gần giường con gái họ nằm.

Uyển Ngư thấy thế đành gạt những chuyện đó qua bên rồi đi đến cạnh hai bác, trên đường đến bệnh viện cô sẵn tiện đã gọi cho họ.

Nói bác nhưng Uyển Ngư gọi hai người điều bằng ba mẹ, đúng vậy họ là ba mẹ thứ hai của cô và ba mẹ cô cũng coi Ngọc Tuyết như con ruột của mình.

" Mẹ Lâm, ba Minh "

Hai người họ nghe được giọng Uyển Ngư liền quay lại nhìn cô.

" Ngư Ngư là con sao? Nói mẹ nghe sao Tuyết Tuyết lại bị tai nạn thế con "

" Mẹ Lâm chuyện xảy ra với Tiểu Tuyết con không rõ con chỉ biết Tiểu Tuyết bị tay nạn có người gọi đến báo cho con biết thôi "

" Ôi trời, sao con bé lại ra nông nỗi này vậy hả? Con ơi là con ơi "

Tuệ Lâm vừa khóc vừa nhìn Ngọc Tuyết, Uyển Ngư cũng tiến đến an ủi lấy bà ấy, hiện tại cô không thể nói những chuyện được tiên đoán trước và cả hắn ta.

Nếu Uyển Ngư nói mặc dù sẽ tốt hơn nhưng hai người họ cũng lớn tuổi, nghe được những chuyện này họ sẽ lo lắng quá độ mà sinh bệnh mất.

Chờ Ngọc Tuyết tỉnh lại rồi bàn bạc với cô nàng mà tính tiếp, trước mắt cứ để vậy trước đi đã, Tề Minh thấy cạnh Uyển Ngư là một người con trai thì thắc mắc hỏi.

" Ngư Ngư sau lưng con là ai vậy? "

Uyển Ngư nhìn Mạch Ngôn rồi nhìn về phía Tề Minh.

" Ba Minh đây là Ông Chủ ở chỗ của con và Tiểu Tuyết làm hiện tại "

Mạch Ngôn được giới thiệu liền lễ phép cuối đầu mà chào hỏi bậc trưởng bối.

" Con làm thủ tục nhập viện cho Tuyết Tuyết rồi chứ? "

" Dạ chưa, từ lúc vào đây con chưa làm thủ tục gì cả "

" Vậy con ở đây coi chừng mẹ con và Tuyết Tuyết đi, ba đi làm thủ tục nhập viên rồi đống tiền viện phí "

" Dạ con nhớ rồi "

Nói rồi Tề Minh đi thẳng ra bên ngoài, bây giờ trong phòng bệnh chỉ còn Uyển Ngư, Mạch Ngôn, Mẹ Lâm và Ngọc Tuyết.

" Mẹ Lâm, đừng lo Tiểu Tuyết không sao rồi bác sĩ bảo chỉ cần nghĩ ngơi tĩnh dưỡng sẽ mau khỏi thôi, khuya rồi mẹ mau nghĩ ngơi đi để con trong cho "

" Con cứ nghĩ ngơi đi, để mẹ chăm Tuyết Tuyết được rồi "

" Nhưng..."

" Uyển Như em mau nghe lời đi, em nghĩ ngơi trước đi tôi sẽ canh cùng mẹ em "

Mạch Ngôn vừa nói vừa dìu Uyển Ngư đi đến ghế sopha lúc nãy để cô ngồi xuống.

" Anh không ngủ sao? "

" Không sao, tôi ngủ bù sao cũng được em nghĩ ngơi đi "

" Được, vậy phiền anh canh hai người họ giúp tôi "

Mạch Ngôn gật nhẹ đầu rồi bảo Uyển Ngư nằm xuống, anh lấy áo khoác của mình mà đắp lên người cô, hai chân của cô thì được cho vào áo của Mạch Ngôn.

Uyển Ngư nhìn những hành động này khẽ có tia ấm ấp đến lạ, cô cười trộm cái rồi nhanh chóng trở lại khuôn mặt bình thường mà nhắm mắt vào giấc ngủ yên bình.

Sáng hôm sau tỉnh lại Uyển Ngư tỉnh lại thì chẳng thấy Mạch Ngôn và mẹ Lâm đâu cả chỉ còn mình ba Minh đang canh cho Ngọc Tuyết.

" Ba Minh...mẹ Lâm và Ông Chủ đâu rồi rồi ạ? "

" À mẹ con đibmua đồ ăn sáng rồi ghé về nhà lấy thêm vài bộ đồ và 1 số đồ dùng cho mẹ và ba rồi, còn Ông Chủ của con thì bảo có việc nên đi rồi "

" Hai người họ đi lâu chưa hả ba Minh? "

" Ông Chủ con đi từ sáng sớm rồi, còn mẹ con thì chỉ mới vừa rời khỏi đây 1 tiếng trước thôi "

" Vâng, Tiểu Tuyết sao rồi ba? "

" Con bé không sao, y tá lúc nãy có vào kiểm tra bảo con bé hôm nay sẽ tỉnh "

Uyển Ngư cũng không hỏi nữa mà khẽ gật nhẹ đầu, cô liền đi vào nhà tắm để vệ sinh cá nhân, cô xong xuôi rồi cũng bước ra khỏi phòng tắm.

Thì đúng lúc đó Ngọc Tuyết cũng mơ màng tỉnh lại, Uyển Ngư liền nhanh chóng đi đến bên giường của cô nàng mà hỏi han cô nàng.

" Tiểu Tuyết cậu không sao chứ? Cậu thấy chỗ nào không khỏe không? "

" Tuyết Tuyết con thấy ổn trong người hơn chưa? Có đau chỗ nào không? "

Ngọc Tuyết bị Uyển Ngư và Tề Minh hỏi tấp nập mà bối rối lên tiếng.

" Con không sao đâu ba à, con khỏe rồi, Tiểu Ngư cậu yên tâm đi tớ đã ổn hơn rất nhiều rồi "

" Vậy sao? Vậy ba yên tâm rồi "

Ngọc Tuyết chỉ mỉm cười rồi bụng cô nàng lại réo lên vì đói.

" Cậu đói rồi đúng chứ? "

" Ừm...tớ đói lắm rồi "

Đúng lúc đó cửa ra vào phòng bệnh bỗng vang lên tiếng ‘cạch’, cả ba liền hướng mắt nhìn về phía cửa.

Người mở cửa đi vào là Tuệ Lâm, Tuệ Lâm đi vào với trên tay là những bọc đồ ăn sáng được mua ở gần nhà.

Và thêm vài thứ lấy từ nhà mang vào đây, thấy thế Uyển Ngư liền đi đến gần mang phụ mẹ Lâm rồi mang thức ăn ra bàn.

Xong xuôi thì Uyển Ngư liền mời ba Minh đến ăn còn cô thì mang 1 phần đến cho Ngọc Tuyết, thường bệnh viện sẽ mang đồ ăn cho bệnh nhân.

Nhưng đây là phòng thường sẽ không được phụ vụ như những phòng vip, nhưng họ vẫn sẽ mang đồ ăn trưa đến cho các bệnh nhân.

Uyển Ngư đến gần rồi đỡ Ngọc Tuyết ngồi dậy đưa đồ ăn đến cho cô nàng, cô nàng nhận đồ ăn từ tay của cô rồi bắt đầu ăn ngon lành.

Ăn xong Uyển Ngư mang mấy cái bát bằng nhựa mang đi vứt, xong xuôi cô liền đi ra ban công của phòng bệnh rồi gọi cho Mạch Ngôn để hỏi chuyện.

Và sau 1 hồi chuông thì bên kia cũng bắt máy, ngay lập tức Uyển Ngư đã hỏi Mạch Ngôn.

" Có chuyện gì mà anh đi từ sớm vậy? "

" Tôi nghe nói có người mua lại tòa cao ốc đối diện Xuân Dương dùng để đối phó khách sạn của chúng ta"

" Tòa cao ốc đối diện? "

Nói đến đây Uyển Ngư cố gắng nhớ cái tòa cao ốc đó, lúc lâu liền nhớ rồi hét lên.

" Là tòa cao ốc bị bỏ hoang gần 5 năm đó sau? "

" Đúng vậy em đúng là ngốc thật đấy, mãi mới nhớ ra "

" Không có, tôi không ngốc anh mới ngốc đó "

Uyển Ngư phồng má tức giận mà phản bác lại lời nói của Mạch Ngôn.

" Được em không ngốc "

" Vậy anh định thế nào? Không lẽ anh để họ mua rồi tân trang lại như thế sao? "

" Chắc chắn là không, tôi sẽ kím cách cho bọn họ rời khỏi đó "

" Được, vậy anh giải quyết chuyện của anh đi tôi cúp máy trước "

" Ừm có chuyện gì thứ cứ gọi tôi "

" Tôi nhớ rồi "

Nói xong Uyển Ngư cũng cúp máy rồi quay lưng đi vào trong phòng, đúng lúc đó thì cánh cửa bỗng vang lên tiếng quen thuộc.

Rồi từ cửa bước vào là 1 cô gái có thân hình nhỏ nhắn xinh đẹp đi vào, vì xa nên Uyển Ngư chẳng thể biết đó là ai.

Nhưng cô gái đó đến gần lên tiếng chào hỏi thì Uyển Ngư liền nhận ra đó là 1 cô bạn khá thân, cô ấy là Từ Châu.

" Con chào hai bác, con là Từ Châu là bạn của Uyển Ngư và Ngọc Tuyết ạ "

" Ừm, con đến thăm Tuyết Tuyết sao? Con ngồi đi, đến chơi được rồi cần gì mang quà chi tốn kém hả con "

" Dạ không tốn đâu ạ, tại mấy này do nhà con bán nên con lấy đem đến biếu hai bác ạ "

" Được cảm ơn con, con uống nước lọc đỡ đi vì ở đây là bệnh viên bác không làm nước khác được "

" Không sao đâu bác gái, con uống này được rồi không sao ạ "