Nơi Tôi Làm Việc Có Chút Không Bình Thường

Chương 2




Khi người đó hỏi Uyển Ngư còn trong hoang mang nhìn người đó hồi lâu, người đó thấy cô không trả lời liền chau mày nhìn, một lúc sao đó đầu cô mới nhảy số rồi khẽ cúi người.

“ Chào Tiểu Lão Bản, đúng tôi là nhân viên thử việc ở đây ạ “

Người đó nhìn Uyển Ngư rồi khẽ mỉm cười nhẹ rồi bước đi, khi cô ngước lên nhìn thì người đó đã đi vào phòng quản lý mất rồi.

Uyển Ngư liền thở hắt ra mà nhẹ nhõm cô liền ngồi xuống cái ghế phía sau lưng, cô ngồi đó mà thẫn thờ suy nghĩ về Tiểu Lão Bản, những nhân viên lâu năm ở đây nói rằng.

Tiểu Lão Bản không chỉ quản lý mỗi cái khách sạn ở đây, mà còn có tận vài cái nữa nằm rải rác các thành phố lớn khác hơn nữa còn có vài chuỗi nhà hàng lớn nữa.

Uyển Ngư ngồi mà cảm thán Tiểu Lão Bản của mình, tuy rằng lúc nãy nhìn thì cô đoán Tiểu Lão Bản chỉ từ 20 đến 25 tuổi mà thôi, công nhận người thành đạt trẻ tuổi có khác.

Và lúc nãy đứng khá gần thì Uyển Ngư lại ngửi được hương tràm rõ hơn lúc nãy cô ngồi bấm điện thoại, mùi hương đó khiến cô khá dễ chịu và nó làm cặp mắt của cô cứ như muốn nhắm lại luôn vậy.

Uyển Ngư cứ thất thần nhìn vào hướng vô định mà không biết Tiểu Lão Bản trẻ tuổi đứng ở quầy lễ tân nhìn cô từ lúc nào.

Khi Uyển Ngư nhận ra nhìn về hướng Tiểu Lão Bản trẻ thì thấy Tiểu Lão Bản đang nhìn cô và mỉm cười, cô khá bối rối đứng lên rồi hỏi:

“ T-Tiểu Lão Bản cần gì ạ? “

“ Lấy cho tôi một phòng “

“ À vâng, đợi tôi một lát “

Uyển Ngư bối rối cầm lấy chứng minh thư rồi làm giấy tờ cho Tiểu Lão Bản, xong xuôi cô liền đưa chìa khóa cho Tiểu Lão Bản.

Tiểu Lão Bản cầm lấy chìa khóa rồi nhìn Uyển Ngư cười nhẹ cái nữa rồi quay lưng đi về phía thang máy, còn cô đứng đây ngơ ngác nhìn theo Tiểu Lão Bản.

Uyển Ngư tự hỏi bộ mặt cô có dính gì sao? Mà Tiểu Lão Bản cứ mãi nhìn cô thì lại cười vậy chứ? Thấy vậy cô liền dọt thẳng vào nhà vệ sinh gần đó để soi gương.

Nhưng mặt Uyển Ngư có dính gì đâu chứ? Tại sao Tiểu Lão Bản lại nhìn côbmà cười như thế? Thật không hiểu nổi.

Uyển Ngư rửa tay rồi makeup lại chút đi ra vừa đi cô vừa cố nhớ lại tên của Tiểu Lão Bản, bởi vì cô vô tình nhìn thấy tên Tiểu Lão Bản ở phòng quản lý cô cố một lúc cũng nhớ ra.



“ Từ...Từ Mạch Ngôn, đúng rồi tên Tiểu Lão Bản là Từ Mạch Ngôn “

Trong vô thức Uyển Ngư lại nói lớn tên của Tiểu Bản Bản ra bên ngoài nói xong cô liền giật mình bịt miệng mình lại rồi nhìn quanh, cô thở nhẹ vì chẳng có ai cả hiện tại ở đây chỉ có mỗi mình cô thôi.

Nhưng nhân viên sẽ không được gọi tên Tiểu Lão Bản như vậy, nếu để chị quản lý bà chằn nghe được Uyển Ngư sẽ bị đuổi mất.

Nhưng phải công nhận rằng Mạch Ngôn rất đẹp trai và cũng là hình mẫu lý tưởng của tất cả cô gái, những cô gái thuê phòng ở đây chủ yếu là để kiếm anh.

Bởi vì có lần Uyển Ngư trực ca sáng và cô bắt gặp được và những nhân viên đó cũng không ngoại lệ, có vài người cũng mơ tưởng được làm vợ của Mạch Ngôn. truyen bac chien

Và Uyển Ngư nghe rằng có một nhân viên mạnh dạng theo đuổi Mạch Ngôn nhưng kết quả bị anh từ chối một cách phủ phàng sau này cũng có những cô gái khác theo đuổi anh.

Nhưng điều bị cô gái theo đuổi Mạch Ngôn đầu tiên chèn ép và kiếm chuyện, không ai khác là quản lý ca sáng của cô, cô ấy cũng rất đẹp chẳng thua kém những hot girl trên mạng là mấy có khi là hơn bọn họ.

Uyển Ngư ngồi ở quầy lễ tần mà suy nghĩ miên man, nhưng cô đưa tay vào túi lấy điện thoại thì rớt ra một miếng ngọc bội.

Uyển Ngư vội vã nhặt lên, là miếng ngọc bội cô nhặt được lúc Mạch Ngôn đi vào thang máy, cô định sẽ trả lại nhưng nhìn lên nghĩ đến cảnh phải tìm phòng của anh thì cô lại lười nên cũng thôi luôn.

Về sau này Uyển Ngư mới biết được là miếng ngọc bội đó chỉ có mình cô thấy được và nó đang tìm kiếm chủ nhân thích hợp cũng như người phù hợp với Mạch Ngôn, miếng ngọc bội đó làm từ máu của anh và vài thứ khác.

Cho nên miếng ngọc đó với Mạch Ngôn có mối liên kết với nhau, tất nhiên Uyển Ngư làm gì hay nói gì điều bị anh nghe thấy tất cả.

“ Miếng ngọc này đẹp thật, nếu bán đi cũng được bổn tiền nhỉ “

Uyển Ngư ngắm nghía miếng ngọc bội trên tay mà cười thích thú, rồi bỗng nhiên có tiếng gõ nhẹ lên bàn lễ tần rồi nghe thấy giọng Ngọc Tuyết.

“ Tiểu Ngư đi ăn không? Tớ đói quá “

Uyển Ngư bị Ngọc Tuyết làm cho giật nảy mình nhanh chóng bỏ miếng ngọc vào túi lại.

“ Vậy đi, đúng lúc tớ cũng đang đói đây “

“ Hiện tại mấy quán ăn đã đóng cửa hết rồi phải làm sao đây Tiểu Ngư “

“ Rồi đừng buồn, tớ biết có quán ở gần đây còn mở và họ mở đến tận 11 giờ khuya mới đóng “



“ Thật sao Tiểu Ngư? “

“ Thật mà, nhanh nào “

Uyển Ngư bắt lấy tay của Ngọc Tuyết lôi đi còn cô nàng vừa đi theo cô vừa mèo nhèo, thế rồi cô cùng cô nàng đi ra khỏi khách sạn và đi thêm vài mét liền tới một quán ăn gần đó.

Quán ăn hiện tại cũng có vài khách Uyển Ngư và Ngọc Tuyết đi vào gọi món rồi tìm một chỗ ngồi thích hợp ngồi xuống.

Ngồi đợi được một lúc cũng mang thức ăn đến cho Uyển Ngư và Ngọc Tuyết, cả hai đúng lúc đang đói nên ăn cũng rất nhanh.

Ăn xong thì vừa đúng 11 giờ khuya, Uyển Ngư đứng lên thanh toán rồi cùng Ngọc Tuyết đi về khách sạn kẻo bị quản lý phát hiện thì toang mất.

Uyển Ngư đi vào thì liền đi đến quầy lễ tân còn Ngọc Tuyết thì đi về khu vực trực của mình, lúc này vẫn chưa có khách nào nên cô liền lấy điện thoại ra mà nghịch tiếp.

Uyển Ngư ngồi được nửa tiếng thì nghe tiếng giày đi về phía của cô, cô liền ngước lên thì thấy là một cặp tình nhân họ đi đến rồi đứng ngay quầy lễ tân.

Uyển Ngư nhận lấy chứng minh thư rồi làm thủ tục nhận phòng cho họ, khi cô ngước lên nhìn hai người đó lần nữa thì cô thoáng giật mình.

Uyển Ngư nhìn người con gái cạnh người nam nhân đó kia mà tỏ vẻ sợ hãi, vì cô gái nọ trắng đến bất thường và một cười khá quái dị nữa.

Và Uyển Ngư thoang thoảng nghe được một mùi khá hắc và khó chịu từ hai người họ, mặc dù không rõ là của người nào cô không để ý nữa vì đó không phải chuyện của cô mà liền nhanh chóng đưa chìa khóa cho họ.

Họ nhận lấy rồi bước đi vào thang máy, Uyển Ngư liền thở vào một hơi nặng nhọc, nghĩ lại cô gái lúc nãy mà cô khẽ rùng mình.

Ở gần họ Uyển Ngư cứ mãi lạnh gáy và nổi da gà không ngừng nghĩ và trực giác của cô nói rằng cô gái đó là một thứ gì đó đáng sợ và nên tránh xa ra.

Uyển Ngư liền rót ly nước uống lấy lại bình tĩnh ngồi xuống ghế rồi bấm điện thoại tiếp, nhưng lần này cô không tài nào có thể quên đi hình ảnh của cô gái lúc nãy.

Uyển Ngư cứ mãi nhớ lấy hình ảnh đó khiến bên trong cô dâng lên một nổi bất an nhẹ, khách sạn tổng cộng có 300 phòng tất cả và lúc nãy phòng của hai người đó nằm trong tầng của Ngọc Tuyết trực thuộc ở đó.

Uyển Ngư cũng hơi lo lắng cho cô bạn thân của cô, không biết Ngọc Tuyết có sao không nữa, nhưng rồi rất nhanh cô tự trấn an mình.

Chắc là họ không làm gì Ngọc Tuyết đâu, vì cô gái nọ đi chung với người nam nhân đó thì chắc không chú ý đến người khác đâu.