Uyển Ngư đọc tựa bài báo xong liền nổi hết da gà, và dưới đó là hình của tên giết người hàng loạt đó.
“ Người này đã ra tay với 4 cô gái trẻ và 5 người phụ nữ đã có chồng sao? “
“ Gã ta bị biến thái hay có bệnh tâm thần vậy? Sao lại có thể ra tay với 9 người thế chứ? “
Uyển Ngư lướt xuống thì là những hình ảnh nạn nhân bị gã ta giết, những hình ảnh đó khiến cô thấy mà sợ hãi.
Cổ họng Uyển Ngư lõm lõm khó chịu, mặc dù được làm mờ một phần nào đó nhưng cô cũng có thể thấy họ bị phanh thay ra từng khúc.
Uyển Ngư lướt thêm vài hình ảnh thì lại không dám xem tiếp liền thoát ra rồi chuyển sang chơi game.
Uyển Ngư đang chơi hăng say thì lại có cảm giác như ai đó đang nhìn cô từ bên ngoài khách sạn, nó khiến cô khó chịu liền bỏ điện thoại xuống nhìn ra bên ngoài của khách sạn.
Uyển Ngư liền giật mình hoảng sợ mà ngã thẳng xuống ghế. Cái gì vậy? Cô vừa thấy quái gì vậy chứ?
Uyển Ngư vừa thấy một người mặc áo mưa, tay còn cầm một con dao sáng loáng và gã ta nhìn chăm chăm cô bằng một cặp mặt rất đáng sợ.
Gã rất giống với người trong tấm hình ở bài báo Uyển Ngư vừa đọc xong, không phải chứ cô lại xui xẻo đến vậy sao?
Gần đây không hiểu sao Uyển Ngư gặp toàn những chuyện quái dị không thôi, từ lúc cô gặp con ma nữ kia thì mọi chuyện xui xẻo cứ mãi đến với cô.
Còn bây giờ thì còn bị kẻ giết người hàng loạt chú ý đến, số Uyển Ngư xui tận mạng thật vậy sao? Chẳng lẽ cô phải bỏ mạng ở tuổi 20 sao?
Không được Uyển Ngư phải tìm cách thoát khỏi chỗ này, cô liền ngó con mắt lên nhìn ra phía bên ngoài khách sạn.
Uyển Ngư vẫn còn nhìn thấy gã vẫn đứng đó nhìn cô, cô hốt hoảng mà thụt đầu xuống sợ hãi run rẫy.
Mồ hôi trên thân Uyển Ngư điều đang đổ ra như mưa vậy, tim cô đập nhanh đến độ như nó muốn chui tọt ra bên ngoài vậy.
Bây giờ phải làm sao đây? Gã sẽ đến và giết Uyển Ngư mất. Phải làm sao để đi đến thang máy đây.
Và rồi trong đầu Uyển Ngư liền nhớ đến Mạch Ngôn, cô liền mở điện thoại lên rồi gọi cho anh, nhưng anh chẳng nghe máy khiến nỗi sợ của cô dâng cao hơn nữa.
Uyển Ngư không ngồi đó mà chờ chết được, phải tìm cách lên được tầng 11 bằng mọi giá, cô liền ngó đầu nhìn ra bên ngoài cổng khách sạn nhìn lần nữa.
Và gã vẫn còn đứng đó theo dõi Uyển Ngư, cô nhìn về phía thang máy rồi nhìn lại gã ta.
“ Nếu mình chạy đến thang máy rồi bấm cửa thang rồi chờ thì lâu quá, lỡ như ngay lúc đó gã ta chạy nhanh đến lụi mình một cái thì toi mạng mất, phải đổi cách khác thôi “
Uyển Ngư vừa nói vừa suy diễn đến cảnh đó mà liền rùng hết cả người, ánh mắt cô liền di chuyển đến cầu thanh bộ.
“ Thang bộ? Được triển ngay thôi, mình phải chạy thật nhanh đi đến tầng 11 “
Nói xong Uyển Ngư đứng lên rồi hướng tới cầu thang bộ mà chạy, trong lòng cô thầm cầu mong là gã ta đừng có đuổi theo cô.
Uyển Ngư quay đầu lại nhìn thì gã ta đang đi vào khách sạn và bên ngoài đang đổ cơn mưa khác to.
Uyển Ngư nhìn đến cảnh đó mà liền hoảng sợ hơn nữa, mưa? Đúng rồi là mưa, lúc nãy cô nhìn thì bên ngoài vẫn chưa có mưa nên gã chưa ra tay sao?
Còn bây giờ trời đã mưa nên gã bắt đầu hành động, gã ta đang đuổi theo Uyển Ngư phía sau, cô quay đầu lại chạy thật nhanh lên thang bộ.
Trong đầu Uyển Ngư lại xuất hiện cái tên Mạch Ngôn và cô cũng thuận theo mà gọi cái tên ấy ra, vừa sợ hãi vừa lo lắng rằng cô sẽ bị gã ta tóm lấy và giết chết.
Uyển Ngư liền nhanh chân hơn nữa mà chạy đi, không biết vì sợ quá mà cô tập trung chạy nhanh đến độ trong phút chốc đã đến tầng 11.
Uyển Ngư phóng một mạch đến phòng 1201 mà đấp cửa điên cuồng, cô không gõ nữa mà lần này đập cửa mặc cho quy định phải gõ cửa nhẹ nhàng
Uyển Ngư vừa đập cửa rồi vừa gọi tên của Mạch Ngôn, sau một lúc thì tiếng 'cạch' vang lên người mở cửa là anh.
Uyển Ngư thấy cửa phòng đã mở liền xông thẳng vào bên trong đó rồi hối thúc Mạch Ngôn đóng cửa lại, còn cô thì đến sopha mà ngồi thở như chưa từng được thở.
“ Em làm gì lại chạy nhanh vậy? Ma rượt em à? “
Mạch Ngôn đi đến rồi ngồi cạnh Uyển Ngư hỏi.
“ Còn...còn hơn cả ma rượt nữa “
Uyển Ngư vừa thở vừa nói, sau khi bình tĩnh cô liền nhìn sang Mạch Ngôn mà nói.
“ Tôi bị một gã sát nhân đuổi theo, gã muốn giết tôi “
Nói tới đây Uyển Ngư như bị kích động vậy, Mạch Ngôn liền trấn an cô rồi nhẹ giọng hỏi cô.
“ Sát nhân? Em thấy gã ở đâu? “
“ Tôi thấy gã ở trước cổng khách sạn, tôi đọc xong bài báo trên mạng thì liền nhìn thấy gã đứng đó nhìn tôi “
“ Lúc tôi thấy gã thì chưa có mưa, nhưng tôi quyết định chạy lên phòng anh, gã ta đã đuổi theo tôi, bên ngoài còn mưa nữa “
Uyển Ngư sợ hãi mà nắm chặt lấy hai tay của Mạch Ngôn mà siết chặt, mặt cô hiện tại đã tái đi rất nhiều, nhìn chẳng có chút sức sống nào cả.
“ Được rồi, đừng sợ có tôi đây rồi “
Mạch Ngôn liền ồm lấy Uyển Ngư an ủi và trấn an cô.
“ Nhất định hắn còn đang bên ngoài đó “
“ Em ở trong phòng tôi chắc chắn hắn sẽ không vào đây được đâu, em đừng sợ “
“ Ừm...”
Uyển Ngư sợ hãi gật gật đầu ôm chặt lấy Mạch Ngôn, người cô run lên từng cơn vì sợ hãi quá độ, còn anh vừa ôm cô vừa suy nghĩ đâm chiêu.
“ Đại Nhân gã ta không phải tên sát nhân bình thường “
“ Ta biết “
“ Đại Nhân vậy ngài định làm gì gã ta? “
“ Ta tự có cách của mình “
Uyển Ngư nghe Mạch Ngôn cứ nói gì đó như đang trả lời ai đó, cô liền thấy lạ nên nhìn anh.
“ Anh nói chuyện với ai sao? “
Mạch Ngôn nghe Uyển Ngư hỏi mà nhìn cô.
“ Không có, tối nay em đừng xuống dưới nữa cứ ở đây ngủ đi, em yên tâm phòng tôi có kết giới nên gã sẽ không vào được “
Uyển Ngư nghe được trong lòng liền đỡ sợ hơn phần nào, nhưng bỗng nhiên cô nhớ đến cô nàng Ngọc Tuyết.
Còn bạn Uyển Ngư thì sao? Lỡ như gã ta chuyển sang cô nàng muốn giết cô nàng thì cô phải làm sao đây?
“ Vậy còn bạn tôi, cô ấy cũng trực thuộc tầng 10, 11 và 12 này “
“ Em yên tâm gã chỉ nhắm vào những người đọc lên tiếng bài báo đó thôi hoặc gã chỉ nhắm vào cô gái trẻ hoặc phụ nữ mà hắn nhắm đến thôi “
Uyển Ngư nghe xong liền khẽ gật đầu nhưng vẫn còn chút sợ hãi, cô được Mạch Ngôn kêu đến giường nằm.
Uyển Ngư cũng nghe lời Mạch Ngôn mà đi đến giường nằm xuống, còn anh thì vẫn ngồi ở sopha.
Uyển Ngư vừa suy nghĩ và rồi rơi vào giấc ngủ từ lúc nào không hay.
“ Đại Nhân tôi vừa ra ngoài kiểm tra, gã vẫn còn trước cửa phòng nhưng vẫn không vào được “
“ Tất nhiên bên ngoài ta đã bố trí kết giới gã sẽ không vào được “
“ Gã là nữa người nữa thi sao Đại Nhân “
Mạch Ngôn không nói chỉ nhìn vào quả cầu khá nhỏ phía trước mặt, bên trong nó hiện lên cảnh ở trước cửa phòng của Mạch Ngôn.
Gã ta mặc một áo mưa tối màu trùm đầu tay còn cầm con dao mà điên cuồng tấn công cửa phòng.
Nhưng những đoàn tấn công ấy điều bị kết giới do Mạch Ngôn lập ra mà hất gã ra, khiến gã có chút tức giận.
Ánh mắt gã long lên sòng sọc, răng nanh cũng mọc dài ra những tơ máu cũng nổi lên khắp mặt của gã.