Nói Tình Nói Án

Chương 15




Sau giờ trưa mặt trời nóng bức đến làm người ta chỉ muốn tránh trong nhà mà không muốn ra khỏi cửa, nhưng hôm nay Lãnh Du có hẹn, cô cùng Lâm HInh đã hẹn tốt là sẽ ăn cơm trưa ở tiệm cơm Tây.

Đây là ước hẹn của hai người ở buổi tối hôm đó.

Lãnh Du đứng trước gương, ở trên cô mặc một chiếc áo sơ mi trắng, còn bên dưới thì mặc một chiếc quần jean bình thường, bất luận là nhìn thế nào, đều ảm giác không quá hấp dẫn người khác.

Vì thế, cô lần nữa đi dến tủ quần áo của mình, nhìn nhìn quần áo bên trong, cảm giác giống nhưu không phải màu đen thì là màu trắng, sau đó quần dài thì là một loạt xanh cao bồi, liền váy đều không có.

Cô đứng trước tủ quần áo gãi gãi đầu, âm thầm hối hận vì các gì lúc trước lại không mua sắm mấy chiếc váy xinh đẹp, nên hiện giờ một kiện quần áo đẹp cũng không có.

Đây là lần đầu tiên cô hẹn Lâm HInh ra ngoài ăn cơm, lần này hẹn ăn cơm không phải là ở cục cảnh sát, cũng không phải ở nhà ăn thời cao trung, mà là ở một tiệm cơm Tây tinh xảo.

Lãnh Du đi đến trước gương một lần nữa, nhìn nhìn quần áo trên người, hiện tại muốn đi mua còn còn kịp không, bây giờ còn 2 giờ nữa là đến giờ hẹn thì làm sao mà kịp được đây? Hơn nữa, bây giờ cô còn chưa bắt đầu trang điểm.

Cô khẽ thở dài một cái.

Rơi vào đường cùng, Lãnh Du chỉ có thể mặc như vậy ra cửa, cô nhìn chính mình trong gương, gương mặt căng chặt. Vì thế, nàng cố gắng mỉm cười với chính mình trong gương.

Ách... Tại sao cười cũng khó coi như vậy?

Cô đứng trước gương thử đủ loại tươi cười, sau đó nhìn đến một kiểu mà chính mình tự thấy là tương đối đẹp, liền tiếp tục tập luyện mãi cho đến khi vừa lòng mới thôi.

Lãnh Du trong lòng đầy rối rắm, rốt cuộc cũng mang theo túi của mình ra cửa.

Khi cô vừa đến tiệm cơm đã hẹn, xa xa đã nhìn thấy Lâm Hinh, cô liền bước tới bên nàng.

Nhưng là khi vừa đi đến, tươi cười trên mặt bỗng nhiên biến mất, chỉ thấy ngồi đối diện Lâm HInh là Dương Thông và Hoa Mai.

Thì ra đây không phải là cuộc hẹn của riêng hai người, mà là của cả một đám người.

Tuy rằng cộng thêm chính mình cũng chỉ có bốn người, nhưng Lãnh Du vẫn cảm thấy đặc biệt chen chúc.

Lâm HInh cảm giác bên cạnh có một luồng khí tràng vô cùng cường đại, lại còn lạnh như băng, nàng không khỏi rùng mình, ngước mắt vừa thấy được là Lãnh Du.

Nàng nhích vào bên trong một chút, chưa ra một vị trí trống, cười nói: "Tới rồi, ngồi đi."

Lãnh Du mặt lạnh ngồi kế bên nàng, đôi mắt vừa nhấc, nhìn về Dương Thông cùng Hm ở phía đối diện.

Khi Dương Thông thấy được Lãnh Du là nhân vật thần bí mà Lâm HInh nói, trong lòng thầm kêu không ổn. Chính là, hiện tại rời đi, cũng không kịp nữa rồi.

Từ đầu hắn cho rằng Lâm HInh sẽ mang một cô gái xinh đẹp lại đây, làm cho chính mình có thể nhìn đã mắt, nhưng bây giờ người tới lại là một người ở cục cảnh sát mà hắn không nghĩ nhìn thấy nhất, nhất thời cả người đều đứng ngồi không yên.

Đặc biệt là khi ánh mắt lạnh lùng của người nọ đảo qua, giống như là dùng ngàn đao xẻo thịt trên người mình.

Người phục vụ đưa cho Lãnh Du một phần thực đơn, nàng chỉ tùy tiện nhìn lướt qua liền gọi: "Cho ta một phần sườn dê đi."

Trong thanh âm không nghe ra hỉ nộ ai nhạc.

Bốn người ngồi ăn chung một bữa cơm trưa, Lâm Hinh nói với Lãnh Du: "Bữa cơm hôm nay liền tính là chúng ta về sau không ai nợ ai a."

Lãnh Du chậm rì rì mà cắt sườn dê trước mặt, chỉ "Ừm" một tiếng.

Hoa Mai trộm nhìn Lãnh Du, nàng tự nhiên cũng là một người con gái, tâm tư tỉ mỉ, tự nhiên nhìn ra được Lãnh Du không thoải mái, tuy rằng đoán không ra là vì sao, nhưng có chút cảm giác được là có quan hệ với chính mình và Dương Thông.

Nàng làm bộ lấy ra di động, đột nhiên nói: "Ai, mẹ của ta cho ta nhắn cái tin, muốn ta đi dạo phố chung với nàng, ta đây đi trước."

Dương Thông thấy nàng phải đi, mắt nhìn nàng mang theo tia cầu cứu. Hoa Mai nhìn hắn một cái, nhấp môi miễn cưỡng cười, quay đầu liền rời đi.

Dương Thông nhìn thấy bòng dáng nàng đi xa, ánh mắt lại lần nữa nhìn qua hai người ngồi ở đối diện, thấy Lâm HInh có vẻ như không có việc gì mà ăn đồ ăn trước mắt, mà L cũng không nói một lời chỉ ngồi nhai sườn dê.

Không khì cực kì quỷ dị.

Trong lòng Dương Thông có khổ nhưng không thể nói, hắn cũng không thể giở mánh cũ đi.

"Chờ lát nữa ăn cơm xong, ngươi có việc khác sao?" Lãnh Du tỏ vẻ không thèm để ý hỏi.

"Không có đâu, hôm nay ta rảnh? Như thế nào?" Lâm HInh hỏi.

"Vậy lát nữa chúng ta đi xem điện ảnh?" Lãnh Du tiếp tục hỏi.

Không đợi Lâm HInh trả lời, Lãnh Du đột nhiên ngẩng đầu nhìn Dt, nhàn nhạt hỏi: "Dương tiên sinh có muốn đi cũng không?"

Ngữ khí lạnh như băng, tuy rằng hỏi vô cùng khách sáo, lại làm người có cảm giác gió lạnh thổi qua. Tuy rằng thời tiết bên ngoài đang rất nóng, chính là vẫn không cảm giác được tia ấm áp/

Dương Thông vội vàng nói: "Không cần không cần, ta còn có chút chuyện phải làm đâu."

Lâm HInh buông dao nĩa xuống, lau môi một chút, hỏi: "Ngươi có việc? Vừa nãy không phải ngươi nói là bạn gái của ngươi không ở Dương thị, nên ngươi buồn đến hoảng sao? Vốn dì là ta hẹn ngươi cùng Hoa Mai, đột nhiên như thế nào liền có việc?"

Dương Thông sửng sốt, vội cười nói: "Lâm tỷ, đột nhiên ta nghĩ đến còn có chút chuyện chưa làm tốt, hiện tại mới nhớ đến nên vội vàng làm sao. Cảm ơn bữa trưa của ngươi, ta đi đây/"

Dứt lời, liền hướng Lãnh Du gật đầu một cái, xoay người rời đi.

"Ngươi lại dọa người chạy đi mất." Lâm HInh nhàn nhạt nói.

"Như thế nào dọa ngươi lại không chạy?" Lãnh Du đáp trả.

"Nếu ta cũng bị ngươi dọa chạy, kia ai ở đây với ngươi?"

Lâm HInh quay đầu nhìn cô chằm chằm, khóe miệng mang theo cười nhạt.

Lãnh Du nhìn nàng tươi cười, gương mặt cũng đã không có sự nghiêm túc của ngày thường, càng tăng thêm nhu mị, trong lòng của cô như bị ai đó gõ một cái, tim đập thật nhanh, hơn nữa câu nói vừa rồi của Lâm HInh...

Nàng nói như vậy là có ý gì.

"Đi thôi, ngươi nói muốn xim phim?" Lâm HInh đánh vỡ vài giây yên lặng.

"Được." Lãnh Du lập tức hoàn hồn, nhẹ nhàng đáp.

Lâm HInh thanh toán bữa ăn xong, hai người liền đi đến rạp chiếu phim gần đó.

Trước khi hai người vào rạp chiếu phim, thấy đa số mọi người đến xem phim đều là tình nhân, có rất ít người có quan hệ đặc thù giống như các nàng.

Đó là mối quan hệ vừa là địch vừa là bạn.

"Ngươi muốn xem phim thể loại nào?" Lâm HInh một bên hỏi, một bên nhìn lịch chiếu phim.

"Ngươi chọn đi, ta sao cũng được." Lãnh Du nói.

"Vậy bộ này đi?" Lâm HInh chỉ vào một bộ phim tình yêu.

Lãnh Du gật gật đầu.

Hai ngươi mua vé xong, liền đi vào rạp chiếu phim, ngồi cùng nhau.

Trong phim, có một người đàn ông vô cùng soái khí, có mị lực, đây cũng chính là nam chính của bộ phim. Chỉ thấy trong phim nam chính ăn mặc tây tranng phẳng phiu, diễn cũng là vai phú thương.

Tuy rằng nam chính đã gần 40 tuổi, nhưng mị lực chính là bắn ra bốn phía, làm cho mấy nữ nhân đang xem phim điên đảo.

Sau lại nữ chính lên sân khấu, cũng là một mỹ nhân, dáng người lả lướt, cùng nam chính cũng xem như là tuyệt phối.

Lâm HInh ngồi nơi đó xem điện ảnh, sự chú ý của nàng cũng không tập trung trên người nam nữ chính, mà đang suy nghĩ: Một phú thương cùng một người bần cùng quen biết, sau đó rơi vào bể tính, tình yêu như vậy có thật sao?

Mà ngồi kế bên nàng Lãnh Du, tâm tư của cô càng không ở trên phim, từ đầu đến giờ cô vẫn trộm quan sát Lâm HInh trong bóng đêm. Tuy rằng nam nữ chính đều rất xinh đẹp, nhưng nữ nhân đang ngồi kế bên đây mới là người hút hết sự chú ý của cô.

Cho nên, lần xem phim này đối với hai người các nàng xác thật có chút lãng phí thời gian.

Một người cho rằng tình yêu trên phim chung quy chỉ là chuyện cổ tích, nhìn rồi cũng quên.

Một người khác căn bản là không để ý đến nội dung phim, trong ấn tượng chỉ nhứo rõ nam chính và nữ chính rất đẹp, nhưng thắng không nổi cô gái trong lòng.

Đối với một bộ phim tình cảm không có chiều sâu, hai người đều cảm thấy thời gian đợi đến hết phim thật sự quá dài, nhưng lại không nghĩ rời đi nhanh như vậy, cảm thấy đã mua vé thì cũng không cần lãng phí, ngồi ở đây hưởng máy lạnh cũng tốt.

Thật vất vả đợi đến khi phim chiếu xong, hai người đi ra từ trong bóng đêm.

"Ngươi cảm thấy điện ảnh như thế nào?"

Hai người trăm miệng một lời hoir.

Lâm HInh đi trước bật cười, nói: "Còn tốt, nhưng là không hiện thực. Ngươi cảm thấy như nào?"

Lãnh Du ngây người một giây, thuận miệng đáp: "Ừm, cũng còn tốt."

Lâm HInh hỏi: "Đó là đẹp hay là không đẹp?"

Lãnh Du nói: "Đẹp."

Theo sau, liền không nói nữa.

Lâm HInh thầm nghĩ trong lòng: Hũ nút.

Lãnh Du thầm nghĩ trong lòng: Phim có đẹp cũng không đẹp bằng ngươi.

Ngày hôm sau, Lâm HInh cùng Lãnh Du đi tới cục cảnh sát, thấy mọi người đang bàn luận sôi nổi.

"Các ngươi xem này, nghe nói đạo diễn Chu Liên Anh lại bắt đầu quay bộ phim mới, lần này đề tài là về kiện tụng." Hoa Mai hưng phấn mà nói.

"Phim về kiện tụng? Ta có hứng thú!" Một người nam cảnh sát gọi là Tiêu Trình nói.

"Phim của Chu đạo đều rất bảo đảm, mỗi bộ phim mà hắn quay cơ hồ ta đều xem!" Một nữ cảnh sát khác tên là Hoàng Lâm nói.

"Tuy rằng năm nay hắn đã gần 60 tuổi, chính là ý nghĩa lại càng rõ ràng, phim đều là hướng về phía giải thưởng mà quay."

"Hơn nữa, diễn viên mà hắn tuyển chọn đều có kĩ thuật diễn tinh vi, rất khó để quay ra một bộ phim không tốt."

"Đúng rồi, Chu đạo nghiêm túc là chuyện mọi người đều biết, có khi một bộ phim hắn cũng quay rất nhiều năm, đó là chuyện yêu cầu bao lớn nghị lực."

"Bộ phim mới lần này định ra Từng Vĩ Kiến đâu."

"Cái gì? Chính là người rất tuấn tú tuấn tú tuấn tú kia, là nam chính trong bộ <> đang chiếu ở rạp sao?"

"Đúng rồi đúng rồi, chính là hắn!"

Lâm HInh đi vào trong đám người, hỏi: "Từng Vĩ Kiến là ai?"

Hoa Mai cầm lấy tờ báo giải trí, chỉ vào một nam nhân soái khí, nói: "Chính là người này."

Lâm HInh nhìn thoáng qua, nhíu mày nói: "Này không phải là nam chính của bộ <> sao?"

"Là nha! Lâm tỷ, ngươi làm sao biết được vậy?" Hoa Mai trừng lớn mắt hỏi.

Ở trong ấn tượng của nàng, Lâm HInh rất it đi xem phim, như thế nào đột nhiên biết được tên của nam chính này.

Lúc này, Dương Thông vừa vặn đi đến, nói: "Ngày hôm qua, Lâm tỷ đi xem phim với cảnh sát Lãnh."

Lời này vừa nói ra, mọi người đều nhìn về phía Lâm HInh.

Nàng khi nào cùng ma vương mặt lạnh kia xem điện ảnh? Đây là mặt trời mọc từ hướng Tây sao? Quan hệ của hai người trở nên tốt như vậy từ lúc nào?"

"Các ngươi đều không cần làm việc sao? Tiêu Trình, Hoàng Lâm, hai người các ngươi sao cũng ngốc tại nơi này?"

Lúc này, từ phía sau bay đến một thanh âm lạnh lùng.

Sắc mặt của Tiêu Trình và Hoàng Lâm biến đổi, chạy nhanh xoay đầu nói với Lãnh Du: "Lão đại buổi sáng tốt lành!"

Lãnh Du hướng bọn họ gật đầu một cái, liền đi vào văn phòng của chính mình.

Lần này, mọi cũng không dám cao đàm khoát luận nữa, sôi nổi trở về chỗ ngồi của mình. Đặc biệt là Tiêu Trình và Hoàng Lâm, bọn họ theo Lãnh Du cũng đã nhiều năm, biết cô cực kì không thích người khác đàm luận bát quái của mình.

Tác giả có lời muốn nói:

Vụ án thứ hai cũng sắp bắt đầu.