Nổi Tiếng Sau Khi Kết Hôn Với Tổng Tài Bá Đạo

Chương 4: Surprise!




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lúc sáng Hạ Diên ra cửa, Lâm Chi Thuỷ còn chưa tỉnh, lúc này thấy áo sơ mi vân trắng lót đen mà Hạ Diên mặc với áo sơ mi vân đen lót trắng của mình, đến cả thiết kế của cổ áo cũng giống nhau như đúc, Lâm Chi Thuỷ mãi mới nhận ra bọn họ đang mặc trang phục tình nhân.

Mặt Lâm Chi Thuỷ đỏ au, cậu không cố ý đâu mà.

Quản gia đứng ở cửa mỉm cười, có lẽ đây là thần giao cách cảm giữa chồng với chồng đó.

"Bọn nó có nói gì, em chỉ cần không để ý là được rồi." Ngồi vào xe, Hạ Diên mới thờ ơ nói.

Đám bạn kia của hắn, miệng không có tay nắm, hay còn gọi là miệng chó không mọc được ngà voi, đùa cợt không có mức độ, chỉ sợ hù doạ bạn nhỏ.

Nhưng mặc dù như vậy, Hạ Diên cảm thấy vẫn nên đưa bạn nhỏ này đi gặp bạn bè của hắn.

Lâm Chi Thuỷ hơi hồi hộp ngồi xuống ghế, do hai người ngồi cùng một hàng, lại không để ý đến chuyện giữ khoảng cách, lúc này Lâm Chi Thuỷ có thể ngửi thấy mùi nước hoa trên người Hạ Diên, cậu dị ứng với một số mùi hương, vừa ngửi thấy thôi đã hắt xì không ngừng, nhưng mùi hương này lại rất dễ chịu, thậm chí còn khiến cho cậu sinh ra một loại ảo giác muốn đến gần.

"Bạn nhỏ, có nghe tôi nói không?" Hạ Diên cố gắng dịu dàng.

Hắn không biết sao mình lại có thể kiên nhẫn với Lâm Chi Thuỷ nhiều như vậy, ít nhất là với người khác, hắn không thể dịu dàng được như thế.

"A... Hạ đại ca..." Lâm Chi Thuỷ hơi áy náy cúi đầu: "Em xin lỗi, em vừa mới thất thần, anh có thể nói lại một lần nữa được không ạ?"

Cậu chớp mắt, đôi mắt sáng trong, phản chiếu nét mặt của Hạ Diên.

Lúc này Hạ Diên mới phát hiện, hình như lông mi của Lâm Chi Thuỷ rất dài.

Hạ Diên không hiểu sao lại cảm thấy khó chịu, hắn lại không có cách nào có thể nổi giận với Lâm Chi Thuỷ, lạnh mặt, sợ như vậy sẽ doạ cậu khóc, hắn vẫn cón nhớ vẻ mặt đứa nhỏ này rưng rưng nước mắt.

Lâm Chi Thuỷ thấy hắn không đáp lại, cảm thấy có thể là mình đã làm cho Hạ đại ca không vui, suy nghĩ một chút, cậu đưa hai tay ra, kéo vạt áo Hạ Diên mấy cái.

Một cái, hai cái, ba cái, bốn cái, năm cái, sáu cái...

'Em xin lỗi em sai rồi', vừa đúng sáu chữ, cũng không biết Hạ đại ca có hiểu không.

Cậu đợi một lúc, thấy Hạ đại ca vẫn im lặng, cậu hơi ủ rũ mở miệng: "Nãy... Nãy em đang nghĩ xem anh đang dùng nước hoa gì, thơm quá đi."

Hạ Diên khẽ ừ một tiếng.

Bình thường hắn không xịt mấy thứ này, hôm nay tan làm thấy trong ngăn kéo có nước hoa mới lấy ra xịt một chút.

Mũi bạn nhỏ thật nhạy, Hạ Diên chỉ có thể đưa ra kết luận này.

Hắn quay đầu đi, liếc thấy tay Lâm Chi Thuỷ vẫn còn đặt trên áo hắn, lộ ra một đoạn cổ tay mảnh khảnh, khiến cho Hạ Diên nghi ngờ mình có thể dùng một tay bóp gãy cổ tay của cậu như cũ.

Gầy quá, phải nuôi thêm mới được.

Lâm Chi Thuỷ lập tức rút tay về, giả bộ không biết tai mình đã đỏ lên, nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ.

Nhưng kính xe màu đen, bên ngoài cửa sổ đều là màu tối.

Hạ Diên nắn đầu ngón tay, cảm thấy quả thực có hơi ngứa.

...

Lâm Chi Thuỷ thấp thỏm đi sau lưng Hạ Diên, cậu cúi đầu, một tay siết chặt vạt áo, tầm mắt từ trang phục của mình dừng lại ở trang phục của Hạ đại ca, hơi đỏ mặt.

Thật hồi hộp.

Bước chân Hạ Diên hơi dừng một chút, sau đó cảm nhận được một cái tay dè dặt kéo vạt áo của mình, quay đầu lại, chạm phải ánh mắt bạn nhỏ đang có chút mờ mịt.

"Hạ đại ca ơi, em hồi hộp."

Lâm Chi Thuỷ hơi ngẩng đầu, nhỏ giọng nói, trong giọng nói không hiểu sao lại có ý nũng nịu.

Vẻ mặt Hạ Diên vốn đang lạnh lùng lại trở nên dịu dàng: "Đi theo tôi?"

"Em có thể coi bọn họ như không khí."

Hạ Diên liếm phía sau răng hàm, tầm mắt lướt qua tay Lâm Chi Thuỷ đang nắm vạt áo mình, bạn nhỏ hình như rất thích động tác này?

Lâm Chi Thuỷ gật đầu một cái, cảm thấy hơi tiếc nuối.

Muốn nắm tay cơ.

Nhân viên phục vụ dẫn đường đi trước ưỡn sống lưng thẳng hơn, làm việc ở những chỗ như Cung vàng điện ngọc này, sao lại không có kỉ luật được?

Vậy nên cho dù khách hàng liếc mắt đưa tình với nhau ở sau lưng, hắn cũng phải giả vờ như không biết.

"Bất cứ khi nào có chuyện gì đều có thể bấm chuông phục vụ, vậy chúc quý khách vui vẻ." Phục vụ dẫn đường cúi người chào, mắt không liếc mà lui xuống.

Hạ Diên đẩy cửa ra, Lâm Chi Thuỷ vẫn còn đang đứng cạnh kéo kéo hắn, đổ ập xuống đầu bọn họ là dải lụa màu sắc.

"Surprise!"

Mấy người đàn ông cầm sơn xịt trong tay, mặt ai cũng phơi phới.

* Sơn xịt:

chapter content


Trên đầu, quần áo của Hạ Diên đều là sơn màu, Lâm Chi Thuỷ hơi bối rối một chút, sau đó cậu tránh vào sau lưng Hạ Diên, sơn màu cũng rơi trên lông mi cậu, đôi mắt không ngừng run rẩy.

Hạ Diên chậc một tiếng, quay đầu nhìn cậu, bạn nhỏ hình như bị giật mình, hai tay nắm chặt áo hắn, nửa người núp sau lưng hắn.

Hạ Diên đưa tay gỡ mấy dải sơn trên mặt cậu xuống, không thể tránh chạm vào làn da ấm áp của Lâm Chi Thuỷ, đầu ngón tay hắn lạnh như băng, Lâm Chi Thuỷ co rúm lại một chút nhưng không né tránh.

Mọi người nhìn thấy cảnh tượng này lại một trận "Oaaaa~"

Hạ Diên lạnh lùng liếc bọn họ một cái, bọn họ đã sớm quen, cũng không sợ.

Mấy người bạn này của Hạ Diên đều là bạn từ thuở nhỏ, không chênh lệch tuổi lắm, nghe nói Hạ Diên kết hôn, người kia lại còn là một cậu bé nhỏ hơn hắn rất nhiều, vừa trách móc vừa chúc phúc.

Lúc còn nhỏ Hạ Diên ở trường cũng được coi là ông vua nhỏ, mọi người đều coi hắn là đại ca, đánh nhau hung tơn, thành tích học tập rất tốt, quả thật là kĩ sĩ hoàn mỹ trong lòng bọn con gái.

Sau đó ba mẹ của Hạ Diên mất trong một tai nạn máy bay, nhà họ Hạ chỉ còn lại ông nội Hạ và em trai Hạ Đình, Hạ Diên bỗng chốc trưởng thành, trở nên giỏi giang hơn, vẫn là nhân vật cầm đầu trong đám người bọn họ.

"Oa oa, thật là ngầu lòi, đồ đôi kìa!" Lục Thiệu lập tức kêu gào thảm thiết, tầm mắt hắn từ chỗ Hạ Diên chuyển sang Lâm Chi Thuỷ, mối quan hệ của hắn và Hạ Diên tốt nhất, đương nhiên gan hắn cũng to nhất, không để ý đến ánh mắt của Hạ Diên, hắn muốn kéo tay của Lâm Chi Thuỷ.

Có điều tay vẫn chưa chạm được vào áo của Lâm Chi Thuỷ, ở giữa đã xuất hiện một bàn tay, bẻ tay hắn thật mạnh.

"Đệt đệt đệt! Anh nhẹ tay không gãy thật đấy!" Lục Thiệu nhảy về sau mấy bước mới tránh khỏi ma trảo của Hạ Diên.

Lâm Chi Thuỷ chớp chớp mắt, không rõ nên nhìn Hạ Diên.

Những người khác đều cho Lục Thiệu một ánh mắt thông cảm, từng người tranh nhau chạy đếnt trước mặt Lâm Chi Thuỷ bắt đầu tự giới thiệu về mình.

"Chào chị dâu!"

Xưng hô như vậy càng khiến cho Lâm Chi Thuỷ xấu hổ, cậu cười cười, má còn hơi ửng lên, điều này khiến cho Hạ Diên cảm thấy bạn nhỏ lúc này thật là đáng yêu.

"Chào mọi người, em là Lâm Chi Thuỷ ạ."

"Chị dâu uống rượu không?" Có người hỏi.

Hạ Diên nhìn người nọ bằng ánh mắt lạnh buốt, còn không chờ Lâm Chi Thuỷ mở miệng, hắn đã tự mình đi đến chọn một ly nước trái cây trên bàn: "Không uống rượu."

Lâm Chi Thuỷ nhận lấy nước trái cây, ánh mắt lướt qua những loại rượu đủ các màu sắc trên bàn, cậu liếm liếm chiếc môi khô khốc một chút.

Muốn uống rượu cơ.

Hạ Diên nhận ra được ánh mắt của cậu, hắn dắt người đến ghế sofa, tiến tới gần tai cậu dùng âm thanh chỉ có hai người nghe được nói: "Bạn nhỏ, muốn uống rượu?"

Lâm Chi Thuỷ đỏ tai gật gật đầu rồi lại lắc đầu, nhấp ngụm nước trái cây, chua chua ngọt ngọt cũng rất ngon.

Hạ Diên cười khẽ một cái, sau đó giới thiệu từng người một cho cậu.

"Chử Thừa," Hạ Diên chỉ vào một người đàn ông tóc đỏ: "Quần áo ở trong nhà hầu như đều là do nó thiết kế."

Lâm Chi Thuỷ nuốt ngụm nước trái cây xuống có chút kinh ngạc: "Nhà thiết kế Chử nổi tiếng đó á?"

Chử Thừa cười đến ngu mặt, vẫn còn gọi cậu là chị dâu, nhìn thế nào thì cũng không thấy giống một nhà thiết kế nổi tiếng thế giới mà không biết bao nhiêu người đã vung tiền để mới hắn thiết kế trang phục.

Hạ Diên hơi không vừa lòng khi ánh mắt Lâm Chi Thuỷ cứ nhìn vào người khác, lập tức dời mục tiêu: "Văn Húc, biên kịch."

Người này đương nhiên Lâm Chi Thuỷ đã nghe danh, kịch bản của hắn còn nhận được giải thưởng quốc tế nữa đó, có điều nhìn người thật thì hơi mập, không hung dữ như tin đồn bên ngoài.

"Em nữa? Vẫn còn em mà?" Lục Thiệu vô cùng bất mãn.

Hạ Diên liếc nhẹ qua hắn một cái, kéo cánh tay Lâm Chi Thuỷ ngồi cách xa Lục Thiệu ra một chút: "Con nhà giàu*"

* 纨绔子弟: hoàn khố tử đệ: là thành ngữ, lúc trước dùng để chỉ con cháu những người có quyền, có tiền như quan lại, địa chủ..., cả ngày chỉ lo ăn chơi, không lo việc chính. Bây giờ dùng để chỉ con cháu nhà giàu, du thủ du thực rãnh rỗi rong chơi.

Lâm Chi Thuỷ quay đầu liếc nhìn vẻ mặt đầu hàng của Lục Thiệu, không nhịn được mà cười thành tiếng.

"Chị dâu, cậu đừng có mà nghe cái thứ này nói bậy, dù sao thì tôi cũng đầu tư mấy bộ phim điện ảnh mà? Mặc dù không có danh tiếng gì nhưng cũng kiếm được chút tiền lẻ đó."

Ánh mắt Hạ Diên dừng ở trên người Lâm Chi Thuỷ, bạn nhỏ ngoan ngoãn cúi đầu uống nước trái cây, nghe được lời của Lục Thiệu, hắn mở miệng: "Ừ được, lúc nào đầu tư cho bạn nhỏ nhà tao một bộ."

Lục Thiệu lập tức đồng ý, bọn họ cũng đã biết thân phận của Lâm Chi Thuỷ, cũng biết mục đích buổi tụ hợp hôm nay của Hạ Diên, đơn giản là muốn dọn đường cho Lâm Chi Thuỷ.

Lục Thiệu vẫn có thút chép miệng, ban đầu còn tưởng rằng Hạ Diên là người không có khả năng kết hôn nhất, kết quả lại là người kết hôn sớm nhất.

"Lúc còn đi học anh Hạ lợi hại lắm đó! Ở trường bọn tôi không ai đánh lại được anh Hạ đâu!" Một đám người uống nhiều bắt đầu nói năng linh tinh.

Hạ Diên nhấc mí mắt liếc nhìn Lâm Chi Thuỷ nghe đến chăm chú, vẫn không ngăn cản bọn họ, vừa chọn thức ăn trên bàn, vừa gắp vào đĩa của Lâm Chi Thuỷ, để cho bạn nhỏ vừa ăn vừa nghe kể chuyện.

Lâm Chi Thuỷ đương nhiên là rất vui vẻ, cậu nghe được rất nhiều chuyện trước kia của Hạ Diên từ những người này, không giống với Hạ đại ca mà cậu biết.

"Nói không phải chứ, hồi đó hoa khôi trường gửi thư tình cho anh Hạ, đm nó, bọn tôi hâm mộ vô cùng, vậy mà anh Hạ không thèm nhìn người ta một cái, sau đó bị dây dưa kinh lắm, anh Hạ uy hiếp hoa khôi trường kia đừng có quấn lấy nữa, không thì đừng trách hắn ra tay với phụ nữ."

Lâm Chi Thuỷ híp mắt, ăn một miếng bánh gato, bánh gato rất ngọt, kem cũng rất thơm.

Cậu quay đầu nhìn Hạ Diên một cái, người kia đã cởi hai cúc áo sơ mi, dựa người trên ghế sofa, không biểu tình nhìn bọn họ, thấy Lâm Chi Thuỷ nhìn mình, vẻ mặt hắn hơi dịu dàng một chút.

Lâm Chi Thuỷ nghĩ ngợi, cậu khoét một miếng bánh ngọt, sau đó đưa tới gần hắn: "Hạ đại ca, ăn chút gì không?"

Tất cả trong mắt cậu đều là sự mong đợi.

Đám người vẫn còn đang tán dóc nhìn thấy cảnh này thì lập tức im miệng.

Vl, bón cho Hạ Diên cái gì đấy?

Là bánh gato?

Hạ Diên ghét ăn đồ ngọt nhất mà?