Cuộc phẫu thuật của Bồ Thần kết thúc vào 4 rưỡi chiều, thời gian nhiều thêm gần một tiếng so với dự đoán, cũng chính vào một tiếng này, Tần Dữ bị vây trong ranh giới của sự sụp đổ.
Đôi tay anh cầm hộp nhẫn kia cũng run rẩy.
Nếu như thời gian có thể quay ngược trở lại, anh muốn anh sẽ không để cô nằm trên bàn phẫu thuật.
Cũng may, mọi sự chờ đợi cũng giày vò đều đáng giá.
Khi bác sĩ đi ra báo cho bọn họ tin tức tốt, tất cả mọi người đều vui mừng đến phát khóc.
Không chỉ bọn họ, áo bác sĩ mổ chính cũng ướt đẫm.
Phẫu thuật kết thúc, anh ấy mệt lả người.
Khi Bồ Thần trở lại phòng bệnh, là Đông Đông hỗ trợ đẩy giường phẫu thuật.
- --Đọc full tại Đọc Truyện---
Cậu không kịp đưa chị mình vào phòng phẫu thuật, chỉ có thể mượn chuyện này bù đắp tiếc nuối.
“Chị ơi, chị có đau không?”
Bồ Thần còn ở trong hôn mê, không nghe thấy gì cả.
Môi cô tái nhợt, trên người cắm đủ các loại ống.
Trong lòng Tần Dữ khó chịu, hôn lên trán cô: “Bé cưng, là anh.”
Không có âm thanh đáp lại anh.
Trở lại phòng bệnh, tất cả mọi người đều không có sức lực.
Tần Minh Nghệ dựa vào sofa, sức cùng lực kiệt, hai chân run lên, đi giày cao gót leo mấy tiếng thang bộ, gót chân cũng sắp bị ma sát hỏng.
Hiện tại rốt cuộc bà cũng có lòng tin trả lời tin nhắn của cháu gái.
Cháu gái hỏi bà: [Bà nội ơi, mẹ cháu đi công tác mấy ngày trở về vậy, cháu nhớ mẹ rồi.]
Tần Dữ cởi áo khoác, cầm ghế ngồi xuống cuối giường, anh nói với Đông Đông: “Anh ngủ một lát.” Anh thật sự không chịu đựng được nữa, nằm sấp cuối giường bệnh, đầu dính chặt vào chăn ngủ mê mệt.
Đông Đông muốn đỡ anh lên sofa nằm, Tần Minh Nghệ cản cậu bé lại: “Anh rể cháu muốn nằm sấp ở đó, không cần để ý, nếu ngủ ở chỗ khác nó lại không ngủ yên được.”
Đông Đông tìm một chăn lông đến, đắp cho Tần Dữ.
Bồ Vạn Lý trông coi trước giường, thỉnh thoảng nhìn từng giọt trong ống tiêm, trong thế giới của ông âm thanh giống như tiếng tĩnh lặng nhỏ giọt truyền dịch, nhưng lúc này, ông gần như có thể nghe thấy được cái gì gọi là reo hò.
[Cậu ơi, cậu đi ngủ một lát, cháu trông chừng chị cho ạ.] Đông Đông biết tất cả mọi người đều mệt mỏi không chịu được, cậu kiên trì bảo cậu mình đi nằm nghỉ một lát.
Bồ Vạn Lý hai đêm liên tiếp không ngủ, ông nghe thấy Đông Đông nói thế, nằm xuống giường gấp bên cạnh.
Tần Minh Nghệ dựa vào sofa cũng đã ngủ.
Đông Đông đắp kín cho tất cả mọi người xong, cậu bé dựa theo lời dặn dò của y tá, luôn chăm chú trông nom Bồ Thần.
Khi Bồ Thần tỉnh lại, ngửi được mùi hương thơm ngát.
Cô chậm rãi mở mắt, đầu vẫn mê man như cũ, nhận ra đây là phòng bệnh.
“Chị ơi.” Đông Đông cúi người, nhẹ nhàng gọi cô.
Bồ Thần cười nhợt nhạt, cô không có cách nào cầm điện thoại.
Đông Đông nói: “Anh rể ở ngay bên mép giường của chị, anh ấy ngủ rồi, đợi lát nữa em gọi anh ấy, được không ạ.”
Bồ Thần có vết thương, không cách nào gật đầu liên tục được.
Trên tủ đầu giường đặt mấy lọ hoa tươi, đều là Triệu Thù lính mới cắm, cậu rút một bông đặt ở chóp mũi Bồ Thần, “Có phải rất thơm không ạ?”
Bồ Thần lại mỉm cười lần nữa.
Những người khác lần lượt tỉnh lại, chỉ có Tần Dữ vẫn còn ngủ say.
Bồ Thần không cho phép người khác gọi anh dậy, anh ngủ một giấc này đến tận 11 giờ tối.
Bồ Thần truyền dịch trong, thuận tiện cầm di động, cô gõ chữ nói với bố: [Không đau, bây giờ cảm giác không tồi, bố à, tối nay không cần ở bệnh viện đâu, đến khách sạn ngủ ngon một giấc.]
Nhiều người ở lại đây như vậy, căn bản không có nhiều giường ngủ.
Bồ Vạn Lý không yên lòng, ông nói vừa mới ngủ một giấc, không buồn ngủ.
Tần Dữ tỉnh lại, Bồ Thần đang nhìn anh.
“Bé cưng.”
Anh chậm rãi ngồi thẳng, ngủ đến đau lưng mỏi eo.
“Chồng này, anh đi tắm rửa ăn cơm đi, bây giờ em rất tốt.” Bồ Thần dùng tổng hợp giọng nói thúc giục anh.
Tần Dữ muốn hôn cô, lại sợ râu ria của bản thân.
Anh đi tắm rửa, cạo sạch cằm, thay bộ quần áo sạch sẽ.
Từ toilet đi ra, anh cảm thấy bản thân như sống lại.
Tần Dữ chống trên trán Bồ Thần, “Bé à, một ngày không thấy anh, có nhớ anh không?” Anh nói: “Chỉ là nhớ (1) trên mặt chữ thôi.”
(1) Tần Dữ dùng từ 想, trong tiếng Trung mang các nghĩa là nhớ, muốn, nghĩ… Tần Dữ sợ Bồ Thần hiểu lầm là anh “muốn” chuyện ấy.
Bây giờ anh không có tâm trạng đi nghĩ cái khác.
Bồ Thần gõ chữ cho anh xem: [Tiêm thuốc tê rồi em không có tri giác gì, sau khi tỉnh lại thì nhớ đến anh.]
Tần Dữ: “Nhật ký của em anh đọc xong 3 quyển rồi, số còn lại anh từ từ đọc.”
Anh trả lời câu hỏi cô viết trên thư nhắn.
“Nếu như Ân Hạo không đọc nhật ký yêu thầm của em, anh có thể phải muộn hai năm mới biết em thích anh. Không ảnh hưởng đến những chuyện khác, anh không phải là người có khó khăn sẽ lùi bước, khi đó anh đã nghĩ cách đối xử tốt với em, khiến em di tình biệt luyến (2) thích anh. Cho nên dù không có chuyện ngoài ý muốn kia, chúng ta cũng sẽ không bỏ lỡ nhau.”
(2) Yêu một người rồi, sau đó lại không yêu người đó nữa mà có tình yêu mới.
- --
Hai tuần sau khi Bồ Thần phẫu thuật, rốt cuộc có thể ăn được thức ăn lỏng, không cần các loại ống dẫn phụ trợ, cô xuống giường tự do, còn có thể hoạt động trên hành lang.
Hôm cuối tuần, Hà Quân Thạc dẫn bé Anh Đào và Hoành Hoành đến bệnh viện.
Xa cách 3 tuần, hai đứa con nhìn thấy Bồ Thần, đôi mắt ầng ậng nước mắt.
“Mẹ ơi, con nhớ mẹ lắm.” Bé Anh Đào khóc nức nở, chôn mặt trong lòng Bồ Thần.
Bồ Thần vỗ đầu con gái, bây giờ vẫn phải dựa vào tổng hợp giọng nói giao tiếp với con, cô nói: “Mẹ đến trường học phép thuật bồi dưỡng, chậm trễ một chút thời gian.”
Logic Anh Đào nhỏ online: “Nhưng đây là bệnh viện, trường học phép thuật không thể ở bệnh viện được.”
Cô bé nức nở: “Mẹ ơi mẹ làm sao thế ạ? Mẹ đau chỗ nào ạ?”
Hoành Hoành đang nghiêm túc kiểm tra cho mẹ, sờ đầu, lại sờ lòng bàn tay, muốn xác định có phải mẹ bị sốt hay không.
Bồ Thần: “Mẹ không bị bệnh, tiết học phép thuật cuối cùng phải ở bệnh viện, đợi mấy ngày nữa, mẹ có thể nói chuyện rồi.”
Hai đứa trẻ ngây người mấy giây xong, giống như lò xo nhảy dựng lên.
“Mẹ ơi, thật sao ạ?” Bé Anh Đào nhéo chóp mũi Bồ Thần: “Mẹ ơi, nói dối sẽ bị dài mũi đấy, con không muốn mũi mẹ bị dài ra đâu.”
Hoành Hoành dựa vào trong ngực Bồ Thần, “Mẹ ơi, sau này mẹ có thể gọi tên con, phải không?”
Bồ Thần gật đầu, “Mỗi ngày sẽ gọi rất nhiều lần.”
Cô lại trả lời con gái: “Mẹ không nói dối. Chính là rất lâu rất lâu không nói chuyện, nói chuyện có hơi chậm, có mấy câu còn phải từ từ học, các con đừng gấp, được không nào?”
“Mẹ ơi, không gấp không gấp.” Bé Anh Đào thơm cô: “Mẹ ơi, mẹ từ từ học, đừng để mệt. Con và anh trai dạy mẹ, con làm giáo viên ghép vần cho mẹ.”
Hoành Hoành nói; “Mẹ ơi, mỗi ngày học một câu, đợi đến kết thúc kiểm tra cuối kỳ, mẹ họp phụ huynh cho con, được không ạ?”
Bồ Thần thơm trán con trai: “Nhất định, tất cả cuộc họp phụ huynh sau này của con, mẹ đều sẽ đi.”
Bé Anh Đào nói: “Còn có ngày hội phụ huynh ở trường mẫu giáo bọn con nữa, mẹ cũng phải đến. Con muốn giới thiệu mẹ cho bạn trai của con biết.”
“Đợi đã, Anh Đào nhỏ con nói gì vậy?” Tần Dữ nhíu mày, đi tới một tay xách Anh Đào nhỏ vào trong lòng, “Nói cho bố, muốn giới thiệu mẹ cho ai làm quen?”
Anh Đào nhỏ cắn ngón tay, không có ý định nói.
Hoành Hoành nói: “Bạn trai của Anh Đào nhỏ, cũng là em rể của con.”
Người khác trong phòng đều cười vang, chỉ có Tần Dữ dở khóc dở cười.
Anh chọc chọc nâng má Anh Đào nhỏ lên, “Bây giờ mỗi tối con còn uống sữa bình đấy, còn chưa dứt sữa đâu, đã tìm bạn trai rồi ha.”
Bé Anh Đào nhỏ giọng nói: “Là bạn trai con theo đuổi con mà.”
Tần Dữ: “... Vậy con nói cho bố biết, là bạn nam nào trong lớp con?”
Ánh mắt Anh Đào nhỏ ra hiệu cho anh trai không được nói.
“Bé con, hỏi con đó.” Tần Dữ quay đầu con lại.
Bé Anh Đào: “Bố ơi, bố hỏi con cái gì?”
Tần Dữ kiên nhẫn lặp lại: “Nói cho bố biết, bạn trai của con là bạn nam nào trong lớp con hả?”
Bé Anh Đào nhìn về phía Đông Đông, ánh mắt cầu cứu.
Đông Đông bước nhanh qua, “Anh rể, người ta còn chưa đến tuổi gặp người lớn, anh hỏi nhiều như vậy làm gì?”
Cậu đoạt lấy bé Anh Đào từ trong tay Tần Dữ.
Bé Anh Đào ôm chặt cổ cậu, sợ bị bố ôm lại về.
Bồ Thần cứu con gái, cô gọi Tần Dữ qua đây.
Tần Dữ nói: “Con bé mới lên lớp chồi.”
Bồ Thần: “Thích giữa trẻ con với nhau anh còn coi là thật à.”
Tần Dữ ăn nói hùng hồn: “Nhất định coi là thật, em nhìn Bành Tĩnh Dương và Triệu Thù đi, bọn họ là duyên nợ lưu lại lúc học mẫu giáo đó.”
Bồ Thần cười, hôn anh một cái.
Tần Dữ không phải thật sự tức giận, chỉ là có chút không cách nào tiếp nhận được con gái nhỏ như vậy, vậy mà lại che chở cho bạn nam kia, anh nhất định phải biết được là con trai nhà ai.
- --
Ba ngày sau, Bồ Thần xuất viện.
Sau này còn phải định kỳ đến bệnh viện kiểm tra lại, làm phục hồi hậu phẫu, tạm thời cô ở lại Tô Thành, đi lại thuận tiện, công việc ở bên phía Bắc Kinh cô giao cho Hà Quân Thạc.
Tần Dữ không cho phép cô nghĩ đến công việc nữa, bảo cô nghỉ ngơi nửa năm, chờ sau khi hoàn toàn hồi phục, cô trở lại cương vị công tác nói một tiếng mọi người đều rất kinh ngạc.
Trở lại Tô Thành, Bồ Thần ở tại nhà cũ, ban ngày cô đến tiệm sửa xe cùng bố, sẩm tối đến đón Đông Đông tan học, trường cấp hai cách con hẻm không xa, xuyên qua hẻm nhỏ, cuối cùng rẽ vào chính là trường học.
Đông Đông sẽ luôn nhiệt tình giới thiệu cô với bạn học của mình, nói: Đây là chị của tớ.
Thật ra Đông Đông lớn như vậy rồi, hoàn toàn không cần người đón, trường học cách tiệm sửa xe gần như vậy. Nhưng mỗi ngày Đông Đông đều bảo bố cô đến đón, bây giờ cô ở nhà, đổi thành cô đến đón.
Dọc đường hai người trở lại tiệm sửa xe, thỉnh thoảng còn phải mua mấy xiên Oden, vừa đi vừa ăn.
Giống như trước kia, Đông Đông làm bài tập ở tiệm sửa xe, chờ đến khi thầy Lục tan tiết tự học buổi tối, hai bố con cùng nhau về nhà.
Bây giờ Bồ Thần mới hiểu được, Đông Đông làm bài tập ở chỗ này, là muốn ở bên bố cô nhiều hơn. Lúc Đông Đông còn rất nhỏ từng nói: Chị à, chị yên tâm đi Bắc Kinh, em sẽ chăm sóc tốt cho cậu.
Mấy năm nay, cậu bé đều lẳng lặng thực hiện lời hứa đó.
10 giờ tối, Bồ Vạn Lý đóng cửa tiệm, Bồ Thần đứng ở cửa chờ ông.
Cấp ba tan học, trong con hẻm náo nhiệt hẳn lên, đám học sinh mặc đồng phục đến ăn khuya.
Bồ Thần nhớ đến Tần Dữ khi đó, anh chưa từng vắng buổi ăn khuya nào.
Bồ Vạn Lý vỗ vai cô, giống như nhiều năm trước vậy, cô kéo bố về nhà.
Trời đông lạnh lẽo, có hơn một tuần nữa là đến Tết rồi.
Bồ Thần nhẹ nhàng thở ra, trước mắt là một khối hơi nước.
Cô nhớ đến năm lớp 10, cũng vào một buổi tối như này, cô yên lặng đọc tên Tần Dữ.
Bồ Thần thu lại suy nghĩ của mình, nhấp môi, cô thử luyện tập phát ra tiếng.
“Tần Dữ.”
Hai chữ này cô đã luyện tập hơn vạn lần.
Sau đó cô nghe được âm thanh “Tần Dữ”.
Nó không phải là một làn hơi nước màu trắng nữa.
Bước chân Bồ Thần dừng lại, bác sĩ nói với cô, dựa theo tình hình hồi phục của cô, năm sau chắc hẳn có thể nói thành tiếng được, nhưng vừa nãy cô nghe được giọng của chính mình.
Một âm thanh rất xa lạ lại có chút dịu dàng, nói Tần Dữ.
Bồ Vạn Lý cũng dừng lại, nhìn dáng vẻ con gái mờ mịt bối rối, [Thần Thần, sao thế?]
Bồ Thần chậm rãi quay đầu, cô đè lấy cổ họng mình, chậm rãi gọi từng chữ: “Bố ơi.”
Vẫn là âm thanh xa lạ kia, đang gọi bố ơi.
“Bố ơi.”
Cô dùng thủ ngữ nói: [Bố ơi, con có thể nói rồi.]
Trước mắt cô không nhìn rõ bố nữa, bị nước mắt làm cho mơ hồ.
Bồ Vạn Lý lau khô nước mắt cho con gái, ông nói: [Bố ở đây nghe thấy.] Ông dùng sức ấn lồng ngực mình.
Ông ôm lấy con gái, gió lạnh như vậy, ông cùng con gái đều không cảm nhận được cái lạnh.
[Thần Thần, trước tiên con đừng nói nhiều như vậy, bác sĩ nói ban đầu không thích hợp nói nhiều, con giữ lại nói cho Tần Dữ nghe.]
Lại là một đêm không ngủ.
Bồ Thần tắt đèn phòng ngủ, mở rèm cửa sổ, ghé vào cửa sổ nhìn cảnh đêm trong hẻm nhỏ.
Trước mắt cô nói câu dài còn có chút khó khăn, nói đến cuối cùng rất trầy trật, cô không dám nói nhiều.
Nhìn phố xá náo nhiệt, cô gọi thành tiếng với không khí: “Mẹ ơi.” Con là bé Thần đây, mẹ ở nơi đó vẫn khỏe chứ, con và bố rất khỏe, mẹ à, con có thể nói chuyện rồi.
- --
Hôm sau, tiệm sửa xe nghênh đến bé Anh Đào và Hoành Hoành, bọn trẻ đã bắt đầu kỳ nghỉ đông.
[Ông ngoại, cháu sửa xe cho ông.] Bé Anh Đào bọc đến kín mít, ngồi xổm bên cạnh Bồ Vạn Lý, cô bé đeo găng tay nhỏ xinh đẹp bên ngoài lại tròng thêm găng tay sợi màu trắng, dùng để giúp ông ngoại cầm linh kiện.
Bồ Vạn Lý: [Anh Đào nhỏ này, bên ngoài lạnh, cháu vào trong phòng trong đi, được không?]
Anh Đào nhỏ viết trên bảng trắng: [Ông ngoại, mỗi ngày cháu đều tập luyện bơi lội, cháu không sợ lạnh.]
Hoành Hoành ở phía trước chắn gió cho em gái, [Ông ngoại, chúng cháu không lạnh.]
“Hoành Hoành, bé Anh Đào.”
Sau lưng có người gọi.
Âm thanh không quen thuộc.
Hoành Hoành ngẩng đầu, bé Anh Đào quay đầu nhìn.
Tìm một vòng, xung quanh không có ai.
Hai đứa trẻ ngờ vực, bốn mắt nhìn nhau, còn tưởng rằng mình nghe nhầm.
“Hoành Hoành.”
“Bé Anh Đào.”
Bọn nhỏ hoàn toàn mông lung.
Âm thanh này từ bên trong tiệm sửa xe phát ra, nhưng chỉ có mẹ ngồi ở cửa, bên trong không có ai nha. Hai tay mẹ chống cằm, trong tay không cầm di động.
Bé Anh Đào đứng lên, “Mẹ ơi, mẹ nghe thấy có người gọi con và anh không?”
Bồ Thần cười gật đầu, nói: “Có nghe được nha.”
Anh Đào nhỏ nhất thời chưa phản ứng kịp, “Mẹ ơi, trong di động của mẹ đổi âm thanh rồi sao? Sao trước kia chưa từng nghe thấy ạ?”
Hoành Hoành đột nhiên lớn tiếng nói: “Mẹ không cầm di động, đó là giọng nói của mẹ!”
“Đó là giọng nói của mẹ!”
Hoành Hoành kích động lặp lại lần nữa.
“Mẹ!”
Bồ Thần giang hai tay, “Lại đây, để mẹ… ôm cái nào.” Cô nói rất chậm rất chậm.”
Anh Đào nhỏ dùng sức dụi mắt, “Mẹ ơi, hóa ra phép thuật là có thật, mẹ ơi, mẹ có thể nói chuyện rồi.” Cô bé vẫn luôn lặp lại.
Hoành Hoành thơm Bồ Thần: “Mẹ ơi, mẹ gọi lại con một tiếng đi, nhỏ nhỏ thôi là được, mẹ đừng dùng sức quá, nếu không cổ họng sẽ đau.”
“Hoành Hoành.”
“Mẹ, còn con nữa.”
“Bé Anh Đào.”
Thần kinh Anh Đào nhỏ lúc này mới nhạy cảm lên, cô bé từ trong lòng mẹ đứng thẳng, xoay vòng tại chỗ, xoay đến choáng váng thiếu chút nữa bị bản thân làm cho trượt chân.
Hoành Hoành phản ứng nhanh, mau chóng giữ lấy em gái.
Sau khi Anh Đào nhỏ ổn định lại nhảy mấy cái, “Mẹ ơi, con muốn nói cho bạn…”
Hoành Hoành dùng tay chạm vào cánh tay em gái, nhắc nhở cô bé: “Là bạn học của em.”
Anh Đào nhỏ nói: “Với mẹ có thể nói là bạn trai, với bố phải nói là bạn học, cậu đã nói như thế.”
Bồ Thần: “...”
Nếu như Tần Dữ nghe được, anh nhất định sẽ bị tức bay màu.
Bé Anh Đào nói: “Con phải nói cho cậu ấy, mẹ tớ có thể nói chuyện rồi, mẹ tớ còn gọi tớ là bé Anh Đào nữa, cậu ấy chắc chắn sẽ vui giống như con vậy.”
Bồ Thần cười hỏi: “Cậu bé đối xử với bé Anh Đào… rất tốt, có phải không?”
Anh Đào nhỏ gật đầu, cô bé nói cho mẹ biết: “Cậu ấy là sinh đôi đó mẹ, cậu ấy có em gái, bọn con đều học chung một lớp.”
Bồ Thần nói: “Anh trai và… em gái… là thai long phượng.”
“Vậy chính là thai long phượng.” Anh Đào nhỏ nói: “Chờ khai giảng, chuyện đầu tiên là con sẽ nói cho cậu ấy biết, con còn phải nói cho tất cả bạn học biết, mẹ tớ có thể nói chuyện rồi!”
Bồ Thần ôm chặt con gái, hai năm này ở nhà trẻ, chắc hẳn con bé rất buồn.
Nhưng con bé hiểu chuyện như vậy, chưa bao giờ nói.
Chờ bình phục lại, Bồ Thần hỏi con gái, giọng cô có dễ nghe không, có chỗ nào cần chú ý thay đổi không.
Anh Đào nhỏ lắc đầu giống như trống bỏi: “Con thích giọng mẹ nhất, mẹ ơi, mẹ gọi một tiếng bé Anh Đào nữa đi, gọi hai tiếng.”
Bồ Thần ôm con gái, gọi ba lần.
Anh Đào nhỏ bèn thơm mẹ mấy cái, “Mẹ ơi, con yêu mẹ.”
Bồ Thần: “Mẹ, cũng… yêu con.” Cô vuốt cổ, tốc độ nói cực chậm.
Hoành Hoành vừa mới vào trong tiệm sửa xe, qua mấy phút mới đi ra, cậu bé bưng một ly nước ấm: “Mẹ ơi, mẹ đừng nói nữa, mẹ uống chút nước đi, đợi bố trở về, bố muốn nói rất nhiều điều với mẹ.”
Bồ Thần: “Cảm ơn bé cưng.”
Bây giờ Tần Dữ đang ở Thượng Hải, tối mới có thể đến Tô Thành.
Cả buổi chiều, Bồ Thần ở trong phòng mình luyện tập, câu đầu tiên nói ra khi gặp mặt anh.
Anh Đào nhỏ cùng Hoành Hoành đến chỗ Tần Minh Nghệ, bọn nhỏ rất ngoan ngoãn, nói phải cho bố một niềm vui bất ngờ, trước tiên không nói cho bố biết bí mật này.
Bồ Thần không dám nói quá nhiều, lúc luyện tập câu nói kia, rất nhiều lần cô đều không nói ra tiếng được.
Mặt trời dần hạ xuống, đèn đường trong ngõ nhỏ sáng lên.
Tối nay bố đóng cửa tiệm sớm, trở về pha trà nhuận giọng cho cô.
Bồ Thần ghé vào bàn học ở ban công, bất tri bất giác ngủ mất.
Tối qua quá kích động, ban đêm không ngủ ngon.
Sáng sớm hôm nay tỉnh lại, cô lại phát âm lần nữa, chắc chắn có thể nghe thấy, hóa ra tối hôm qua có thể nói được không phải nhất thời may mắn.
Bắt đầu từ ngày làm phẫu thuật, mãi cho đến tận 6 rưỡi sáng hôm nay, trái tim treo lơ lửng của cô mới hoàn toàn rơi lại chỗ cũ.
Côi gửi cho cô mình tin nhắn giọng nói: [Cô ơi, cháu là bé Thần đây.]
Bồ Văn Tâm kích động giống như đứa nhóc, lúc đó thiếu chút nữa rơi từ trên giường xuống.
Cô của cô nói, giọng cô còn dễ nghe hơn khi còn nhỏ.
Cô đã quên mất giọng mình nói chuyện khi còn nhỏ, những năm này chưa bao giờ dám xem lại video khi còn bé.
Cả ngày hôm nay, cô chậm rãi thích ứng với âm thanh thuộc về riêng cô.
Cũng véo bản thân rất nhiều lần, sợ đây là một giấc mơ.
Tiếng gõ cửa vang lên, Bồ Vạn Lý đưa trà vừa đun xong cho cô.
Bồ Thần tỉnh lại, vừa rồi ghé trên bàn nửa tỉnh nửa mơ.
Bồ Vạn Lý hỏi cô: [Tối con và Tần Dữ muốn ăn gì? Tần Dữ nói khoảng 8 giờ về đến nhà.]
Bồ Thần vội nhìn đồng hồ, bây giờ là 7 giờ 20 phút.
Cô ngẫm nghĩ: [Ăn tôm chao dầu ạ, những món khác tùy bố.]
Bồ Vạn Lý xoa đầu con gái, bảo con gái đừng quên uống trà.
Bồ Thần uống nửa ly trà, ghé bên cửa sổ chờ Tần Dữ.
Khi sắp đến 8 giờ, cô gửi tin nhắn cho Tần Dữ: [Còn bao lâu nữa anh về đến nhà.]
Tần Dữ trả lời rất nhanh: [Ban nãy vừa đỗ xe ở bãi đỗ xe ngầm, đi qua chắc khoảng 5 phút.]
Bồ Thần quyết định xuống dưới tầng đón anh, cô mặc áo lông vũ màu trắng vào, chào hỏi bố, vội vàng xuống tầng.
Cô đứng trên nền gạch ở đường - nơi Tần Dữ đã đứng hơn nghìn lần, ngóng trông về phía anh đi tới.
Vài phút sau, dưới đèn đường ấm áp, bóng dáng mạnh mẽ kia xuất hiện trong tầm mắt.
Sau khi Tần Dữ nhìn thấy cô, cười nhẹ sải bước về phía cô.
Anh mặc áo sơ mi trắng, áo khoác màu đen, toàn thân lại là sự dịu dàng.
“Sao lại ở đây chờ anh, bên ngoài lạnh lắm.”
Bồ Thần mỉm cười: “Tần Dữ.”
Tần Dữ nắm chặt lấy tay cô: “Bé cưng, em gọi anh lần nữa đi.”
Bồ Thần nhìn vào mắt anh: “Tần Dữ, văn phòng của thầy Lục nằm ở tầng ba, phòng thứ hai, cái bàn làm việc sát cửa Tây.”
Đây là câu đầu tiên khi anh chuyển đến Tô Thành nói với cô, lúc đó cô không thể trả lời anh được.
Nước mắt Tần Dữ rơi xuống, anh nói: “Cảm ơn cán sự môn.”
Nói xong, anh ôm chặt cô vào trong lòng.
Trong con ngõ này, dưới ánh đèn đường này, trên nền gạch ở đường này.
Anh yêu cô.
Tất thảy vẫn giống như thuở ban đầu.
(Hoàn toàn văn)