Nội Tâm Của Quý Phi

Chương 2




Bảy ngày sau, cuối cùng ta cũng sống lại.



Hoàng hậu mời ta tham gia buổi tiệc trà trong cung của nàng.



Không mang theo lễ vật thì nghe có vẻ ta keo kiệt quá, còn mang thì giống như đang khoe khoang.



Vì thế ta đã chu đáo mang 24 bông hoa cúc khô tới.



Tính cả Hoàng hậu thì trong hậu cung có tổng cộng 12 phi tần, mỗi người cầm hai bông hoa, vừa đẹp.



8.



Tới nơi ta mới biết được rằng hóa ra mình là người duy nhất mang lễ vật tới.



Được lắm, mọi người đều tới đây ăn chùa luôn.



"Bệ hạ đúng là rất quan tâm tới Quý phi nương nương mà, hoa cúc mà Ba Tư cống nạp chỉ có tổng ba mươi đóa, thì hai mươi chín bông đều là cho nương nương rồi."



Lý mỹ nhân vừa mới tiến cung che miệng cười.



[Lý Thúy Thúy đừng tưởng ta không biết người đang cố tình gây chuyện, đừng có mà cười nữa.]



Lý mỹ nhân không cười nổi nữa, có lẽ là do trời sinh không thích cười ha.



Hoàng hậu lên tiếng giảng hòa, sai người bưng đ ĩa trái cây vào, mọi người cười cười nói nói.



Thục Phi thần bí cười nói: "Haiz mọi người nghe chuyện chưa, Thất vương gia và Thất vương phi lại hòa ly rồi."



"Đây là lần thứ bảy trong tháng này nhỉ?" Dung tần phụ họa nói.



Ta bình tĩnh nhấm ngụm trà.



[Mấy cái này đều là chuyện xưa xửa xừa xưa hết rồi, ta còn biết là cháu trai của Định Viễn hầu là sản phẩm của chính hắn và con dâu sinh ra, con trai của hắn là hảo Long Dương* nữa cơ.]



(*hảo Long Dương 好龙阳: chỉ sự đồng tính luyến ái giữa nam giới)



Nhìn những khuôn mặt sửng sốt, còn cả khuôn mặt khiếp sợ của Dung tần nữa.



Ta lại nhớ tới một chuyện.



[Ngày mai bệ hạ sẽ Dung tần á.]





Dung tần run rẩy: "Vì sao lại muốn ta??? Ta mặc kệ! Cứ chạy trước đã rồi tính sau."



[Khoan đã, ta nhớ nhầm, ngày mai bệ hạ không phải là Dung tần, mà là ai nhỉ?]



Tất cả mọi người trong căn phòng đều đồng loạt nhìn về phía ta.



9.



[Sao lại nhìn chằm chằm ta thế? Chẳng lẽ mọi người phát hiện hôm nay ta chỉ dùng son bách hoa mà cả nước chỉ có một thôi sao?]



Sắc mặt của mọi người lại khôi phục như thường.



Dung tần đã không cần phải nữa rồi, tinh thần cũng phấn chấn hẳn: "Lần này làm sao mà Thất vương gia và Thất vương phi lại hòa ly vậy?"




Thục phi hắng giọng: "Chuyện này nói ra thì cũng hơi dài...."



Ta đảo mắt quanh một vòng, cuối cùng dừng lại trên người Lan phi luôn im ắng.



[Ta nhớ ra rồi! Người bị là Lan phi!]



Lan phi trợn mắt há hốc mồm, rồi co giò bỏ chạy.



Đống hạt dưa trong tay nàng cũng vung thẳng vào mặt Thục phi đang ngồi bên cạnh.



Vừa chạy vừa hỏi: "Vì sao lại là ta chứ! Ta vừa mới tiến cung hôm qua thôi màaa!!"



[À quên, không phải là Lan phi đâu, ta lại nhớ nhầm rồi.]



Lan phi vốn đã chạy tới cửa, vừa mới nâng chân trái lên, người chợt cứng đờ, xoay người lại.



Sao đó vấp phải ngưỡng cửa.



[Ta không thể nhớ ra nổi, có thể về ngủ không nhỉ?]



Hoàng hậu hỏa tốc sai người đóng cửa lại.



Sau đó, tất cả phi tần đều phải ở lại trong cung của Hoàng hậu.



Mục đích là để coi ai sẽ là người phải chớ/t.




Nhưng sai hết rồi.



10.



Tới trưa ngày hôm sau, tất cả mọi người đều sống sót bình an vô sự.



Ai nấy đều nở nụ cười như vừa mới từ cõi chớt đi ra.



Cửa điện đột nhiên bị người đẩy ra-----



Ánh nắng chói chang chiếu vào, kéo theo đó là khuôn mặt âm u của cẩu Hoàng đế.



[Sao hắn lại không cười? Chẳng lẽ muốn người sao?]



[Các tỷ muội chạy mauuuu!]



Căn phòng lập tức trở nên hỗn loạn, Liễu chiêu nghi và Vương mỹ nhân chạy trối chớt còn va thẳng vào nhau.



Cẩu Hoàng đế hít sâu một hơi, giận dữ hét lên: "Diêu Thu Nhi! Nàng mau lăn tới đây!"



Được thôi, tới thì tới chứ sợ gì.



Khi ta chỉ còn cách cẩu Hoàng đế nửa bước chân nữa, hắn không chờ nổi rồi.



Liền đưa tay ra kéo ta vào lòng, "Đêm qua nàng không về ngủ với trẫm, sáng nay cũng không ăn sáng với trẫm, tới trưa cũng không thấy về ăn cơm với trẫm, vậy là ý gì chứ? Không thương yêu nhau nữa rồi?"



"Bệ hạ nói linh tinh gì vậy chứ, có lúc nào mà thần thiếp không nhớ tới bệ hạ đâu!"




[Ăn ngủ nghỉ đều cần người ở bên cạnh! Sao ngươi không bảo ta cùng vào triều hay cùng đi nhà xí với ngươi cho rồi!]



Cánh tay đang ôm sau thắt lưng của ta bỗng siết chặt, nghiêm túc nói: "Cũng không phải là không được."



Chúng phi tần đang chạy trối chớt cũng dừng lại, mấy chục con mắt đang nhìn về phía ta và cẩu Hoàng đế: "Còn diễn ân ái nữa là chúng ta báo quan đó."



[Thật là lo quá đi, rốt cuộc là hắn muốn ai chứ.]



[Là Hoàng hậu, hay Thục phi, hay là Lan phi, hay là Dung tần, hay là....]



"Là Dung tần!"




Dung tần xỉu ngang.



11.



Ánh mắt của cẩu Hoàng đế chợt hung dữ hơn: "Trẫm muốn Dung tần."



Dung tần đang té xỉu trên đất cũng run rẩy.



"Hộ bộ thị lang Vinh Bình, tên cẩu quan này, trẫm kêu hắn đi cứu trợ Nam Châu đang gặp thiên tai, vậy mà hắn dám biển thủ hai mươi vạn lượng! Là hai mươi vạn lượng đó!"



"Trẫm không chỉ muốn hắn! Mà còn muốn ló/c da của hắn ra để chia cho người tị nạn cơ!"



[Ồ, hóa ra là Vinh Bình này sao, vậy không sao rồi.]



(Dung tần - 容嫔 róngpín, Vinh Bình - 荣平 róngpíng. chốt lại là chị Thu Nhi bị lãng tai:)))))))



Cẩu Hoàng đế oán giận.



Dung tần từ từ đứng lên, vờ như chưa có gì xảy ra, vỗ vỗ mấy vỏ hạt dưa bị dính lên y phục: "Thần thiếp cảm thấy bệ hạ thật sự là anh minh thần võ!"



Cẩu Hoàng đế rất thích nghe người khác khen hắn.



Hắn lập tức vung tay: "Tấn Dung tần lên làm Dung phi!"



[Dung phi cũng hay, Dung phi thì không còn bị nhầm với tên của người khác nữa rồi.]



[Mà ngày nào ta đây cũng hết nước hết cái khen ngươi mà sao không thấy người tấn ta lên nữa?]



[Sao mà phân đối xử thế? Tiêu chuẩn kép đấy à? Không yêu thương gì nhau nữa đúng không?]



Ta đã là Quý phi rồi, còn tấn lên nữa thì cũng chỉ còn mỗi chức vị Hoàng hậu.



Ánh mắt cẩu Hoàng đế nặng nề nhìn ta, rồi lại quay qua nhìn Hoàng hậu: "Cũng không phải là không đượ...."



"Thần thiếp vẫn còn chín mươi chín việc vặt trong hậu cung chưa xử lý." Hoàng hậu liếc mắt nhìn ta một cái, chậm rãi nói.



[Hóa ra làm Hoàng hậu lại bận rộn như vậy sao, không ổn không ổn, ta không làm đượccc]



Hoàng hậu thở phào nhẹ nhõm, cẩu Hoàng đế cũng nhẹ nhõm thở phào một hơi.