Nỗi Nhớ Trong Mưa

Chương 8: Gửi cho bạn trai của em à?




Hôm nay Lý Hạo đưa bạn gái tới đây đón sinh nhật, một tay anh ta cầm hóa đơn đập vào lòng bàn tay của tay còn lại, đi qua hành lang. Bóng lưng trước quầy thu ngân có phần quen mắt, nhưng người đàn ông bên cạnh cô lại khiến Lý Hạo lưỡng lự giây lát, anh ta dừng bước, thử gọi một tiếng: "Đào Tư Khả?"

Đào Tư Khả mở mã thanh toán rồi đưa di động cho nhân viên quét, sau lưng vang lên một tiếng nói vừa kinh ngạc vừa tò mò, Đào Tư Khả xoay đầu theo bản năng.

Lý Hạo mỉm cười tiến lên trước, nói: "Đúng là em thật, anh còn sợ mình nhận nhầm người." Lý Hạo là bạn thân từ bé của Tiêu Tư Bạch, Đào Tư Khả gặp anh ta một lần ở bữa tiệc sinh nhật của Tiêu Gia Gia.

Ánh mắt Lý Hạo rơi trên người đàn ông đứng cạnh Đào Tư Khả, người đàn ông chắc khoảng 27, 28 tuổi, mặc một chiếc áo sơ mi xanh lam nhạt cùng quần tây, tay áo xắn lên tận khuỷu tay, cổ tay đeo một chiếc đồng hồ hàng hiệu, khí chất bất phàm, có thể nhìn ra được là một người đàn ông có thành tựu trong sự nghiệp, đây là dáng vẻ mà những người ở độ tuổi của bọn họ hằng ao ước trong tương lai.

Lý Hạo giơ tay gãi gãi sau gáy, tò mò hỏi: "Anh đây là?"

"Chú của em." Đào Tư Khả cất di động, nói.

Bị Đào Tư Khả đột ngột thay đổi vai vế, Chương Đình Quân hơi nhướng mày, nhìn sang Đào Tư Khả. Đào Tư Khả nháy mắt với anh, dùng khẩu hình miệng nói "Giúp em".

Lý Hạo không để ý đến hành động của Đào Tư Khả, anh ta nhìn sang Chương Đình Quân, lễ phép cúi đầu, cung kính nói: "Cháu chào chú ạ."

Chương Đình Quân cũng nói: "Chào cháu."

Đào Tư Khả và Chương Đình Quân rời khỏi quán ăn, Chương Đình Quân cười cười, hỏi: "Cậu nhóc vừa nãy là bạn học của em à?"

"Không phải, anh ấy hơn em một khóa, coi như là đàn anh của em ạ." Đào Tư Khả dựa vào góc tường, đi chầm chậm xuống cầu thang.

"Sao lại quen nhau?"



Đào Tư Khả do dự chốc lát, hơi nghiêng đầu nhìn Chương Đình Quân, nói: "Anh ấy là bạn thân từ bé của người em thích."

Chương Đình Quân hiểu rõ gật đầu: "Vậy nên vừa nãy mới nói anh là chú của em?"

"Vâng." Đào Tư Khả lại nhớ ra gì đó, cô dừng bước, đứng trên bậc thang bên dưới Chương Đình Quân, ngẩng đầu nhìn anh: "Anh Chương, anh có thể đồng ý với em một chuyện không?"

"Chuyện gì?" Chương Đình Quân hỏi.

"Không được nói chuyện này với ông nội em."

"Chỉ chuyện em yêu sớm à?" Chương Đình Quân đút một tay vào trong túi quần.

Đào Tư Khả cụp mắt, ậm ờ "Ừm" một tiếng, rồi lại cúi đầu nhỏ giọng nói: "Mẹ em mà biết sẽ đánh gãy chân em."

Chương Đình Quân quét mắt xuống đôi chân được bao bọc trong chiếc quần thể dục rộng thùng thình của cô, kỳ thực chẳng nhìn ra được gì cả. Anh nói đùa, "Vậy anh phải bảo vệ thật tốt cho đôi chân của em."

Xuống cầu thang, Đào Tư Khả lại dừng trước một quán trà sữa, cô nghiêng đầu nhìn Chương Đình Quân: "Anh Chương, anh muốn uống đồ uống không?"

Chương Đình Quân lắc đầu, Đào Tư Khả do dự rồi nói: "Vậy em gọi một cốc, anh Chương, anh đợi em một lát."

"Ừ." Chương Đình Quân gật đầu.

Đào Tư Khả gọi một cốc trà xanh bạc hà, chất lỏng màu xanh ngọc, trên nắp cốc phủ một lớp bọt sữa, giống như lớp tuyết trắng dày phủ trên ngọn núi xanh vậy, là một sự kết hợp màu sắc rất thanh mát. Đào Tư Khả cắn ống hút, hút một ngụm, khoan khoái nheo khóe mắt, khuyến khích anh: "Ngon quá, anh Chương, anh thật sự không định gọi một cốc sao?"

Chương Đình Quân lại cười lắc đầu, nhìn cô với vẻ thích thú, nói: "Chú là người lớn tuổi, phải kiểm soát lượng thức ăn của mình."

Đào Tư Khả bị nghẹn, cô mở to mắt, cầm cốc trà xanh bạc hà, nghiêm túc nói: "Anh Chương, anh thật sự không già."

"Ừ, anh biết." Anh cười, cầm chìa khóa xe, "Đưa em về nhé?"

"Vâng ạ."

Đào Tư Khả lên xe, Thẩm Tiểu Địch gửi tin nhắn đến hỏi cô có lấy được ảnh chữ ký không? Đào Tư Khả một tay cầm cốc, một tay cầm di động trả lời tin nhắn. Vì dùng một tay gõ chữ nên rất dễ bị gõ sai, hơn nữa tư thế này cũng có chút vặn vẹo tốn sức.



Khi xe vượt qua gờ giảm tốc, đồ uống của Đào Tư Khả bị sánh một ít ra ngoài, trên tấm thảm mềm mại màu trắng ở dưới chân lập tức xuất hiện một mảng màu xanh ngọc nhỏ, trông như thể mọc ra thảm cỏ xanh non vậy.

Đào Tư Khả bật ra tiếng kêu không to không nhỏ, Chương Đình Quân nhìn lướt qua, nói: "Không sao, lát nữa anh mang đi giặt sạch."

Đào Tư Khả áy náy vô cùng: "Em xin lỗi."

"Không sao đâu, Tư Khả." Chương Đình Quân cười khẽ, nói, "Chỉ là một tấm thảm mà thôi."

Xe dừng lại dưới nhà Đào Tư Khả, cô cúi đầu tháo dây an toàn, nói: "Em lên trên đây, cảm ơn anh đã đưa em về ạ."

"Khách sáo rồi." Một tay Chương Đình Quân giữ vô lăng, nhìn cô xuống xe, bước vào bên trong.

Đào Tư Khả lấy chìa khóa mở cửa, trên tủ giày đặt một đôi giày cao gót màu mơ của Lâm Hải Thanh, cô bỏ cốc trà xanh bạc hà lên trên tủ giày, lấy một đôi dép lê ra xỏ vào.

Lâm Hải Thanh nghe tiếng thì đi từ phòng ngủ ra ngoài, nói: "Đi đâu mà muộn như này mới về?"

"Con và Tiểu Địch ở lại trường làm bài tập." Đào Tư Khả vừa xỏ dép lê vừa trả lời, "Lúc nãy con gọi cho mẹ nhưng mẹ không nghe máy."

Lâm Hải Thanh tin lời cô nói, bà rót một cốc nước uống, hỏi: "Ăn tối chưa? Hôm nay mẹ không nấu cơm."

"Con ăn McDonald's với Tiểu Địch rồi ạ." Đào Tư Khả xỏ dép lê, cầm lấy cốc trà xanh bạc hà đi về phòng mình, bỏ cặp sách lên trên bàn.

Lâm Hải Thanh nói: "Lớn từng ấy rồi mà suốt ngày ăn mấy thứ đồ dầu mỡ đó là sao." Bà còn định nói thêm mấy câu, nhưng thấy Đào Tư Khả mang sách Tiếng Anh ra chuẩn bị làm bài tập, thì cũng đành thôi.

Lâm Hải Thanh đóng cửa phòng ngủ lại, Đào Tư Khả khẽ thở dài một hơi, vùi mặt vào trong quyển sách Tiếng Anh đang mở, ngón tay cô vẽ linh tinh trên màn hình di động tối thui, đúng lúc này, màn hình di động bật sáng.

Thẩm Tiểu Địch gửi tin nhắn đến: Lát nữa mình qua nhà cậu lấy ảnh chữ ký của idol mình, yêu cậu nhiều lắm, Đào Đào ạ.

Chương Đình Quân lái xe ra khỏi khu nhà của Đào Tư Khả thì nhận được điện thoại của Lương Thu Phảng: "Em nói anh này, anh uống được một nửa xong chạy đi đâu vậy? Anh Đình Quân à, buổi tối anh có đến không, một mình em không đỡ được Lưu Cục đâu, uống bao nhiêu rồi mà vẫn không có dấu hiệu dừng lại, còn uống nữa là em phải tới bệnh viện truyền nước đấy."

Chương Đình Quân nói: "Vẫn chưa đổi địa điểm à?"



"Vẫn chưa." Lương Thu Phảng đau đầu, buột miệng nói một câu, "Uống kinh quá, chắc không phải ông ta đang chỉnh em chứ? Nếu dự án này mà không qua được kiểm duyệt, thì ông ta cũng đừng hòng uống không bữa rượu này vào bụng."

"Ông ta dám tới ăn cơm, đương nhiên sẽ không ăn không bữa này của em." Chương Đình Quân thản nhiên nói, "Bây giờ anh lái xe qua đó."

Lưu Cục là một người mê rượu, một mình Lương Thu Phảng sao uống thắng được ông ta. Khi Chương Đình Quân đến nơi, mắt và cổ của Lương Thu Phảng đều đỏ rực, còn Lưu Cục thì ngược lại, ánh mắt minh mẫn, chẳng có bất cứ dáng vẻ gì gọi là say cả.

Chương Đình Quân lại uống với Lưu Cục hai ly, tiếp theo đó đổi chỗ chơi. Sau khi dỗ ngon dỗ ngọt Lưu Cục thì đưa một tấm thẻ phòng cho bạn cặp, bấy giờ Lương Thu Phảng và Chương Đình Quân mới có thể thoát thân, hai người đứng hút thuốc ở khu vực hút thuốc của khách sạn.

Lương Thu Phảng xắn tay áo, nói: "Cả đời này em vẫn chưa cung phụng ai như vậy, còn khó dỗ hơn cả ông già nhà em, mẹ kiếp!"

Chương Đình Quân hút thuốc, dựa vào tường bật cười, Lương Thu Phảng lại nghiêm mặt lại, nói: "Anh Đình Quân, ban nãy uống được giữa chừng thì anh đi mất, là vì chuyện gì vậy?"

Chương Đình Quân gạt tàn thuốc, nhướng chân mày, nói: "Thu Phảng, từ khi nào anh lại phải báo cáo chuyện của mình cho em vậy?"

Lương Thu Phảng tức đến mức bật cười: "Chết tiệt!"

"Anh tưởng em không đoán được à? Có phải là vì cô bé không đáng yêu kia không?" Ngữ khí của Lương Thu Phảng chắc nịch, "Có phải cô bé đó đã cho anh uống thuốc độc rồi không?"

Đúng lúc này di động của Chương Đình Quân thông báo có tin nhắn Wechat. Chương Đình Quân đứng thẳng người, anh cầm di động bằng một tay mở Wechat ra, Đào Tư Khả gửi đến một câu "Ngủ ngon". Ngón tay anh vừa mới nhấn vào khung trả lời thì tin nhắn đó lại bị thu hồi, ngay sau đó là một tin nhắn khác được gửi đến, Đào Tư Khả: Em gửi nhầm.

Chương Đình Quân dập tắt điếu thuốc vào trong chiếc gạt tàn làm bằng thủy tinh, ngón tay gõ vào khung trả lời: Gửi cho bạn trai của em à?

~Hết chương 8~