Nỗi Nhớ Trong Mưa

Chương 20: Người cắt mái bằng kia có phải là cô gái mà anh thích không?




"Em cận thị?" Ánh mắt anh rơi trên mặt cô, nói chính xác thì là rơi trên đôi mắt của cô.

Chương Đình Quân hơi cúi người xuống dập tàn thuốc, nhất thời gương mặt anh sát lại gần cô, ánh mắt dò hỏi của anh lọt vào mắt cô là ánh nhìn vô cùng mê đắm.

Vành tai Đào Tư Khả nóng lên trong vô thức, cô cụp mắt, mím mím môi, hơi lùi về sau, kéo giãn khoảng cách giữa hai người, nhẹ giọng giải thích: "Độ cận của em không nặng lắm, chỉ là hôm nay ngồi ở vị trí hơi xa nên không nhìn được rõ."

Chương Đình Quân bỏ gạt tàn về lại chỗ cũ, anh nói đùa: "Vậy bây giờ em có nhìn rõ anh không?"

"Anh Chương, em không bị mù." Đào Tư Khả thẹn quá hóa giận.

Anh làm một động tác tay, mỉm cười vỗ về cô: "Anh đùa thôi mà, Tư Khả."

Đào Tư Khả hừ khẽ một tiếng, giận dỗi giống như trẻ con.

Song Chương Đình Quân lại cảm thấy không ảnh hưởng gì cả, anh ngồi xuống ghế xô pha đối diện cô, bỏ di động lại vào trong túi, nói: "Sao em lại tới đây xem buổi công chiếu phim?" Ngoại trừ các đối tác ra thì vé vào cửa của buổi công chiếu này không bán công khai với bên ngoài.

"Dì nhỏ của Thẩm Tiểu Địch được mời đến xem phim, vậy nên kéo theo hai bọn em tới cùng." Cô nói đơn giản.

Trong sảnh bật máy sưởi, Đào Tư Khả lại mặc áo khoác dạ màu tím khoai môn, lúc này cảm thấy hơi nóng nực. Cô giơ tay tháo khăn quàng, kéo tay áo lên cao, để lộ ra cổ tay. Chương Đình Quân hơi ngước mắt, ánh mắt rơi trên chiếc vòng tay có chú cá hề màu bạc của cô, anh nhướng mày, hình như trước kia chưa từng thấy cô đeo nó.

Đào Tư Khả gấp gọn khăn quàng cổ rồi đặt xuống ghế xô pha, nói: "Anh Chương, anh cảm thấy em và Nghê Trân có giống nhau không?"

Chương Đình Quân dựa vào xô pha, cảm thấy hơi bất ngờ, anh cười khẽ, nói: "Tại sao lại hỏi anh như vậy?"



Đào Tư Khả chống khuỷu tay lên đầu gối, hai tay đỡ má: "Tiểu Địch nói em và Nghê Trân trông hơi giống nhau, cậu ấy còn nói sau này em có thể vào giới giải trí, anh thấy sao ạ?"

"Có giống nhau hay không anh không thể trả lời được, bởi vì anh chưa từng chú ý đến tướng mạo của cô Nghê." Anh ngập ngừng giây lát, nhìn cô rồi nói, "Nhưng chắc em sẽ không thích cách thức sinh tồn như giới giải trí đâu, đúng chứ?"

Đào Tư Khả gật đầu chắc nịch, một lúc sau, Đào Tư Khả vô thức nghịch chiếc vòng tay màu bạc trên cổ tay, tìm chủ đề nói chuyện: "Ban nãy trên đường tới đây, em đã nghe được một vài chuyện có liên quan đến anh."

"Ồ." Anh nhìn cô rồi nói đùa, "Tư Khả, đừng nói với anh là chuyện anh lại ra tay đánh phụ nữ ở bữa tiệc nào đó đấy nhé. Anh không đánh phụ nữ, em cũng biết điều đó."

"Không phải chuyện này." Đào Tư Khả có chút ngại ngùng, cô biết anh đang trêu mình, cô nói: "Không phải là đánh giá ở phương diện không tốt."

Chương Đình Quân cũng không hỏi cụ thể là chuyện gì, màn hình di động trong tay Đào Tư Khả sáng lên, Thẩm Tiểu Địch gửi tin nhắn đến nói rằng phim sắp chiếu hết rồi, cô ấy hỏi cô đang ở đâu.

Đào Tư Khả cầm khăn quàng cổ trên xô pha lên, cô chuẩn bị đứng dậy: "Anh Chương, em phải về rạp chiếu phim đây ạ."

Bấy giờ Chương Đình Quân cũng rút di động từ trong túi quần ra, anh cúi đầu nhìn màn hình di động, nói: "Đúng lúc lắm, anh cũng phải quay về rồi."

Đào Tư Khả nghiêng đầu nhìn anh, đột nhiên cô nổi hứng nhiều chuyện: "Anh Chương, đầu tư vào điện ảnh sẽ kiếm được tiền sao ạ?"

Chương Đình Quân cầm di động, cụp mắt nhìn cô: "Em thiếu tiền tiêu à?"

"Không phải." Đào Tư Khả lắc đầu, cô nắn nắn cục bông nhỏ trên khăn quàng cổ, nói, "Tiền tiêu vặt mẹ em cho em đủ dùng, em chỉ cảm thấy mấy bộ phim điện ảnh dạo gần đây bán vé đều rất chạy, vậy nên đang nghĩ liệu có phải ngành này kiếm được rất nhiều tiền không?"

Chương Đình Quân cười khẽ, anh vừa nhấn di động trả lời tin nhắn, vừa đáp lại câu hỏi của cô: "Điều này cần xem mắt nhìn của em thế nào."

"Vậy mắt nhìn của anh thì sao?" Cô tò mò ngẩng đầu, "Có từng bị lỗ vốn không?"

"Từ trước tới nay anh không bao giờ đầu tư vào những thứ không có lợi." Anh nhìn cô, nói qua loa đại khái.

Đào Tư Khả "Ồ" khẽ một tiếng, "Vậy mắt nhìn của anh chắc chắn là rất tốt."

"Tin tưởng anh vậy sao?" Khóe môi anh hơi rướn cong.

Đào Tư Khả ngước mặt nhìn anh: "Không phải sao? Bộ phim điện ảnh anh đầu tư chắc là bán chạy vé lắm nhỉ?"

Chương Đình Quân bật cười, anh không trả lời thẳng câu hỏi của cô mà nói: "Vậy anh sẽ mượn lời may mắn của em, Tư Khả, hy vọng bộ phim anh đầu tư vé bán ra sẽ khiến mọi người hài lòng."



"Chúng ta đánh cược nhé, em đoán số vé bán ra của bộ phim anh đầu tư sẽ vượt qua hai trăm triệu." Đào Tư Khả nói chắc nịch.

Chương Đình Quân dừng bước, anh nhướng mày, trong mắt ánh lên tia chọc ghẹo: "Tư Khả, anh nhớ em vốn không hề rõ bộ phim này nói về chủ đề gì, hơn nữa giữa chừng còn chạy ra ngoài, bây giờ em nói với anh vé bán ra của bộ phim này sẽ vượt qua hai trăm triệu ư?"

"Đặt cược lớn mà!" Đào Tư Khả nói, "Không quan trọng logic, đoán bừa, thứ đánh cược chẳng qua là sự liều lĩnh mà thôi."

Chương Đình Quân gật gật đầu, nét mặt ôn hòa: "Nếu thật sự vượt qua hai trăm triệu, Tư Khả, anh sẽ mời em đi ăn đồ Nhật lần nữa."

Câu nói này của Chương Đình Quân đã nhắc nhở Đào Tư Khả rằng cô vẫn còn nợ anh một bữa cơm, dường như anh cũng nhìn ra được tâm tư của cô, thế là lại nói: "Bữa cơm em nợ anh, anh không vội đâu. Tư Khả, anh từng nói với em rồi, anh đợi được."

Lư Nhĩ Dương ngồi ở vị trí của mình, trên người chỉ mặc độc một chiếc váy trắng mỏng trễ vai, trong rạp chiếu phim bật máy sưởi nên cũng không cảm thấy lạnh, hoặc có lẽ do là nữ minh tinh nên phải rèn luyện bản lĩnh chịu lạnh, trợ lý vặn nắp cốc giữ nhiệt rồi đưa cho cô. Lư Nhĩ Dương mở nắp, uống một ngụm nước nóng.

Thật ra hôm nay cô không thoải mái lắm, nhưng vì là Giáng Sinh, hôm nay cô cũng không có lịch trình gì, nghĩ đến việc muốn Chương Đình Quân coi trọng mình nên đã đặc biệt tới tham dự buổi lễ công chiếu này. Lư Nhĩ Dương đóng nắp cốc giữ nhiệt lại, đưa trả cho trợ lý. Đạo diễn Ngô ở bên cạnh hơi nghiêng đầu, hỏi Lư Nhĩ Dương: "Đình Quân đi đâu rồi?"

"Anh ấy nói ra ngoài hút điếu thuốc, chắc là sắp quay lại rồi." Lư Nhĩ Dương thấp giọng trả lời, trong ngữ khí xen lẫn vài phần kính trọng.

Lời vừa dứt, ở cửa có hai người đi vào, Chương Đình Quân mà cô vừa nhắc đến và một người con gái. Lư Nhĩ Dương thu lại tầm nhìn, sắc mặt vẫn như cũ ngước nhìn lên sâu khấu.

MC đang tiến hành bước tổng kết cuối cùng, Đào Tư Khả quay về chỗ ngồi của mình, Thẩm Tiểu Địch thấp giọng hỏi: "Cậu đi đâu vậy?"

"Mình ngồi ở sảnh bên ngoài một lát." Ánh mắt của Đào Tư Khả cũng ngước lên trên.

Hôm nay Chương Đình Quân tới buổi công chiếu này cũng là vì yêu cầu của đạo diễn Ngô, vậy nên suốt buổi chiếu anh đều nghịch di động, không hề chú ý lên sân khấu, bấy giờ mới đành bỏ chút tâm tư liếc nhìn Nghê Trân đang ở bên trên, có lẽ là vì câu nói vừa rồi của Đào Tư Khả.

Lư Nhĩ Dương vốn muốn hỏi Chương Đình Quân có phải quen biết với cô gái ban nãy không. Dường như là giác quan thứ sáu của phụ nữ, Lư Nhĩ Dương luôn cảm thấy cô gái đó chính là bạn học Tiểu Đào mà Lương Thu Phảng đã nhắc đến.

Lư Nhĩ Dương biết được tên gọi này là từ người chị em đi theo Lương Thu Phảng, nhưng Lư Nhĩ Dương không dám động vào di động của Chương Đình Quân, mặc dù trên danh nghĩa là người yêu, song thực chất họ chỉ là loại quan hệ tầm thường trong giới giải trí, có thể chia tay bất cứ lúc nào, trong mắt anh cô vốn chẳng phải chuyện gì to tát.

Chỉ có một lần, nhân lúc tâm trạng của Chương Đình Quân tốt, Lư Nhĩ Dương cố tình làm nũng, hỏi anh ngoài cô ra có còn người phụ nữ nào khác không. Khi đó anh lắc đầu phủ nhận, Lư Nhĩ Dương lại truy hỏi nguyên nhân. Bấy giờ, anh dựa người vào quầy bếp, trong tay cầm lon bia, trên mặt là ý cười hờ hững, anh nói: "Anh không chịu đựng nổi."

...

Lư Nhĩ Dương nhìn sang Chương Đình Quân, phát hiện ánh mắt ngâm cứu của anh đang rơi trên mặt Nghê Trân, song cũng chỉ dừng lại giây lát rồi anh dời ánh mắt đi ngay. Ngón tay đặt trên đầu gối của Lư Nhĩ Dương vô thức siết chặt lại, bên tai là tiếng cười nói giòn giã của MC, Lư Nhĩ Dương cảm thấy lỗ tai vô cùng ồn ào đau nhức.

Một lúc sau, đèn trong rạp chiếu bắt đầu sáng lên.



Mọi người lần lượt đứng dậy khỏi ghế, mặc dù Nghê Trân tuổi còn nhỏ, nhưng cô ấy có thể nổi tiếng trong giới được như vậy cũng là vì có lý do. Điều khiến cô ấy được khán giả khen ngợi nhiều nhất ngoài khả năng diễn xuất tuyệt vời ra thì còn có EQ cao.

Buổi công chiếu kết thúc, Nghê Trân đặc biệt đi tới chỗ Chương Đình Quân trò chuyện mấy câu. Nghê Trân biết Chương Đình Quân là một trong những người đầu tư của bộ phim này, nhưng Nghê Trân chưa từng chạm mặt Chương Đình Quân, khó khăn lắm mới có cơ hội gặp được người thật ở đây nên muốn tới chào hỏi, cũng coi như để lại ấn tượng tốt, dẫu sao ở nơi như giới giải trí này, người muốn làm quen với Chương Đình Quân nhiều như cá diếc qua sông vậy.

Trần Thiến Văn xem hết buổi công chiếu thì phải quay về viết bản thảo, ban nãy trong quá trình xem phim, Trần Thiến Văn cũng không quên ghi lại một số điểm đáng nhớ vào máy tính bảng. Trần Thiến Văn vốn muốn đưa Đào Tư Khả và Thẩm Tiểu Địch về nhà, Thẩm Tiểu Địch ngẫm nghĩ, cảm thấy không nên làm phiền dì nhỏ nữa, dù sao thì chuyến đi này dì nhỏ cũng vẫn còn công việc phải làm, thế là cô ấy và Tư Khả tự ngồi taxi quay về.

Lư Nhĩ Dương đứng dậy khỏi ghế, đi về phía lối ra cùng với Chương Đình Quân.

Lư Nhĩ Dương giơ tay kéo áo khoác lông màu đỏ đang mặc trên người, giả vờ lãnh đạm nói: "Ban nãy lúc anh ra ngoài hút thuốc, đạo diễn Ngô còn hỏi em anh đi đâu làm gì mà lâu như vậy?"

Chương Đình Quân nghiêng đầu liếc nhìn cô ta, hỏi: "Ý em là sao?"

Lư Nhĩ Dương khoác tay anh, nhẹ giọng đáp: "Cô gái đi vào trong cùng với anh lúc nãy, hai người quen nhau à?"

"Quen." Chương Đình Quân thản nhiên thừa nhận, anh cụp mắt nhìn cô ta, giữa hàng lông mày vẫn lộ vẻ dịu dàng như cũ, "Nhĩ Dương, rốt cuộc em muốn nói gì?"

Lư Nhĩ Dương bị thái độ hờ hững thờ ơ đó của anh chọc tức, cô ta nhếch khóe miệng, đang định nói gì đó thì đáy mắt liếc thấy Đào Tư Khả và Thẩm Tiểu Địch đang đi ra ngoài, nói: "Điều em muốn hỏi đó là cô gái muốn ảnh có chữ ký của em là người nào?"

Chương Đình Quân nhìn theo tầm mắt của cô ta, ánh mắt anh dừng lại trên mặt Đào Tư Khả giây lát, anh cười khẩy một tiếng, cúi đầu nheo mắt nhìn Lư Nhĩ Dương.

Lư Nhĩ Dương lại cười, nói: "Hay là em nên hỏi như thế này, người cắt mái bằng kia có phải là cô gái mà anh thích không?"